Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 07-01-2024] Chị gái tôi đã gọi điện cho tôi vào tháng 11 năm 2023 và nói: “Chị có một tin tốt! Anh trai của chúng ta có thể tự đi bộ! Tôi đáp: “Thật tuyệt vời. Đó là một phép màu!“ Anh trai tôi đã từng bị đột quỵ và không thể tự chăm sóc bản thân.
Chị gái tôi và tôi đều tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nhưng anh trai chúng tôi đã từ chối chấp nhận sự thật về Đại Pháp. Anh năm nay 82 tuổi, từng là giáo viên tiểu học ở một làng. Tôi đã nói với anh chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp mỗi lần chúng tôi gặp nhau trong hai thập kỷ qua, nhưng anh luôn từ chối lắng nghe do chiến dịch đưa thông tin sai lệch của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) về môn tu luyện này. Anh thường ca ngợi ĐCSTQ – con rể và con gái của anh đều là quan chức của Đảng, và anh sợ rằng việc chúng tôi là học viên sẽ gây rắc rối cho họ và ảnh hưởng đến sự nghiệp của họ. Anh bắt đầu tránh mặt chúng tôi. Anh là người anh em duy nhất tiếp tục có những hiểu lầm về Đại Pháp.
Một cục u xuất hiện ở bên trong bắp chân phải của anh trai tôi vào tháng 8 năm 2023. Anh thường xuyên gãi và chưa đầy hai ngày, toàn bộ chân đã sưng tấy. Con trai anh đã đưa anh đến một bệnh viện trong thành phố. Khối u mưng mủ. Sau khi cắt bỏ, họ không thể khâu vết mổ dài 15 đến 16 cm (6 inch) do vấn đề về da. Họ bôi thuốc mỡ và đắp gạc lên vết thương hàng ngày, tiêm thuốc chống viêm và đặt ống dẫn lưu cho anh. Vết thương chảy mủ và anh tôi đã phải chịu đựng rất nhiều.
Họ đã làm điều này trong hơn ba tuần nhưng anh không thấy cải thiện gì. Anh trở nên lo lắng về vết thương không thể lành lại đến nỗi anh bị đột quỵ. Một bên cơ thể của anh bị tê liệt, anh bị chóng mặt và khó khăn khi nói. Ai đó phải giúp anh khi ăn, và anh không thể đi lại hay tự chăm sóc bản thân. Anh cần tiêm thuốc chống viêm vào vết thương để điều trị và cầm máu, nhưng những mũi tiêm này lại phản ứng với loại thuốc dùng để điều trị đột quỵ của anh. Bác sĩ bảo anh chuyển đến bệnh viện khác để phục hồi sau cơn đột quỵ và bỏ qua vết thương ở chân nên anh quay lại bệnh viện quận địa phương. Sau hơn ba tuần điều trị, tình trạng của anh vẫn không thuyên giảm. Vết thương ở chân không lành nên phải băng bó. Bệnh viện bảo anh về nhà và phục hồi.
Khi biết về tình trạng của anh trai tôi, tôi sợ anh sẽ không lắng nghe nếu tôi cố gắng nói chuyện trực tiếp với anh về Đại Pháp. Tôi nhờ chị gái tôi, người có quan hệ tốt hơn với anh, nói với anh: “Nếu hai bệnh viện không thể chữa khỏi cho anh, anh có thể niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo’, chỉ có Đại Pháp mới có thể cứu được anh.” Anh trai tôi lắng nghe chị gái tôi và bắt đầu đọc nhẩm chín chữ chân ngôn. Ngay sau đó anh từ bệnh viện quận trở về nhà. Họ không thể bôi thuốc mỡ lên, nhưng vết thương trên chân phải của anh đã lành lại một cách kỳ diệu và hình thành một lớp vảy dài và cứng.
Tình hình biến chuyển
Trước ngày 1 tháng 10, anh trai tôi nhờ chị gái gọi điện về nhà. Tôi nói với chị ấy: “Anh trai không muốn nghe những gì em nói. Bây giờ sức khỏe của anh ấy không tốt, em không nên về nhà nếu không anh ấy sẽ khó chịu với em”. Sau đó anh trai tôi gọi điện cho tôi và nói: “Em về nhà đi!” Rồi anh bật khóc. Tôi an ủi anh. Trước đây, anh thường tranh cãi khi tôi cố gắng nói với anh rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Lần này anh nói: “Bây giờ anh đã già và thể trạng hiện tại tồi tệ như vậy, anh sẽ không tức giận đâu. Anh sẽ không tranh cãi với cậu nữa”.
Vợ tôi và tôi đã đến thăm anh. Anh đã khóc ngay khi nhìn thấy chúng tôi. Tôi nhờ chị tôi nhắc anh niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo.” Tôi nói: “Khi không có ai ở xung quanh, hãy nhẩm niệm to lên. Khi có người khác ở đó, hãy nhẩm niệm thầm.”
Bởi vì trong nhiều năm, anh không thích chúng tôi nói với anh về Đại Pháp, nên trong vài ngày đầu, tôi đã không giảng chân tướng cho anh. Khi anh buồn, tôi đã an ủi anh. Ngày tôi đi, tôi nói với mọi người rằng tôi sẽ về nhà. Chị tôi nói: “Hãy đến nói chuyện với anh trai em.” Tôi nói: “Anh ơi, anh có muốn nghe điều em nói không?” Anhfông đã nói “có“.
Tôi giải thích lý do tại sao vợ tôi và tôi vẫn tiếp tục tu luyện Đại Pháp suốt những năm qua bất chấp cuộc bức hại. Vợ tôi bị thương ở nơi làm việc nhưng đã bình phục hoàn toàn sau khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp.
Tôi nói rằng tôi cũng có triệu chứng đột quỵ từ nhiều năm trước. Mặt tôi bị liệt, mắt và miệng bị lệch. Mặt tôi méo xệch đến mức trông rất đáng sợ. Nhưng tôi đã hồi phục nhờ luyện công và đọc Pháp. Tôi nói điều đó cho thấy Pháp Luân Đại Pháp phi thường như thế nào!
Tôi nói với anh trai tôi: “Hãy đọc Chuyển Pháp Luân và anh sẽ hiểu nguyên nhân bệnh tật của mình.” Khi anh nói không có sách, tôi hỏi anh có muốn đọc nó không. Anh đã nói có, nên tôi đưa cho anh cuốn sách của cháu gái tôi.
Vài ngày sau khi về đến nhà, qua điện thoại, tôi được biết anh trai tôi đã cử động được cánh tay bị liệt của mình. Cơn đau ở cánh tay còn lại của anh đã biến mất và anh đã có thể ngồi dậy!
Hóa ra khi anh nằm viện, con trai anh đã giúp anh đi vệ sinh vào ban đêm và phải giữ cánh tay bình thường của anh để đỡ anh dậy. Sau đó, cánh tay bình thường của anh bắt đầu đau và nếu có ai chạm vào, anh sẽ hét lên đau đớn. Sau khi anh bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân, anh nói rằng anh cảm thấy như có một nắm đấm đấm vào điểm đau nhất trên cánh tay đó, nhưng cơn đau càng ngày càng giảm đi. Cánh tay bên bị liệt cũng trở nên bình thường và anh đã có thể tự mặc quần áo.
Có một sự thay đổi khác. Sau khi anh bắt đầu đọc sách và cánh tay của anh không còn đau nữa, anh cầu xin Sư phụ giúp đỡ: “Sư phụ, con muốn tự mình đứng dậy. Làm ơn giúp con.” Ngay khi có niệm này, anh đã có thể ngồi dậy và cử động của anh thậm chí còn linh hoạt hơn trước khi bị đột quỵ.
Đây là những thay đổi phi thường đã xảy ra với anh trai tôi ngay cả trước khi anh đọc xong Chuyển Pháp Luân.
Sau khi đọc xong cuốn sách một lần, anh gọi điện cho chị tôi và nói: “Cuốn sách này không phải để chữa bệnh. Sách dạy người ta tu luyện và làm một người tốt. Tất cả những gì sách nói đến là nâng cao nhân cách đạo đức của một người!” Chị tôi vui mừng khôn xiết khi thấy anh hiểu và nói: “Đúng vậy, cuốn sách này dạy người ta làm người tốt. Em rất vui vì anh đã hiểu.”
Chị tôi thường trò chuyện với anh qua điện thoại và nhắc anh đọc sách và hành xử theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn.
Anh đã trải qua những thay đổi thậm chí còn lớn hơn. Sau khi đọc Chuyển Pháp Luân một lần, anh đã có thể đứng dậy ra khỏi giường và đi lại.
Anh kể rằng một ngày nọ, anh đã gọi con trai giúp đi vệ sinh nhưng không có ai ở nhà. Anh chợt nghĩ mình có thể đứng dậy và bước đi. Anh kéo quần, ra khỏi giường và bước đi.
Anh nói rằng anh cảm thấy rất tuyệt và đó là ngày hạnh phúc nhất của anh kể từ khi anh bị bệnh. Anh gần như đã khóc! Khi con trai trở về nhà, anh bàng hoàng khi thấy bố mình đang quay lại giường. Anh trai tôi gọi cho chị gái tôi và nói: “Anh có nên báo cho em tin tốt nhất không? Anh có thể đi bộ lại được!“ Chị tôi hỏi chân anh có run không, có cần chống gậy không. Anh trả lời: “Chân anh không run và anh không cần gậy.”
Chị tôi ngay lập tức gọi và báo tin vui cho tôi. Tôi nhờ chị gái tôi nói với anh trai chúng tôi rằng hãy cảm tạ Sư phụ đã cứu mạng ông. Vì anh trai tôi không có ảnh Sư phụ nên anh đã mở cuốn Chuyển Pháp Luân đến trang có hình Sư phụ và cúi lạy.
Anh trai tôi 82 tuổi hiện đã có thể tự chăm sóc bản thân. Anh đọc ít nhất một bài giảng trong Chuyển Pháp Luân mỗi ngày. Các con của anh nói: “Pháp Luân Đại Pháp đã triển hiện những điều thần kỳ đối với cha chúng tôi!”
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/1/7/470694.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/1/8/214228.html
Đăng ngày 12-02-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.