Bài viết của Tân Sinh, học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Bắc Kinh, Trung Quốc
[MINH HUỆ 28-11-2023] Tôi sinh ra ở miền Nam Trung Quốc vào năm 1937. Gia đình tôi là nông dân. Tôi là con một trong gia đình, cuộc sống chúng tôi bình yên cho đến năm 1949 khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) nắm chính quyền. ĐCSTQ đã phát động nhiều phong trào chính trị khiến nông dân lâm vào cảnh bần cùng.
Tôi buộc phải xa quê hương, đi học ở nơi khác và sau này làm việc ở thành phố. Tôi sống tiết kiệm để có thể dành dụm một ít tiền và tem phiếu mua thực phẩm để giúp đỡ cha mẹ.
Do suy dinh dưỡng và bị căng thẳng, tôi mắc nhiều căn bệnh lúc còn trẻ bao gồm viêm teo dạ dày, bệnh tăng nhãn áp, cảm lạnh thường xuyên, viêm mũi, thiếu máu trầm trọng, nhịp tim không đều và đánh trống ngực. Tôi thường bị chóng mặt, mệt mỏi và trầm cảm. Tôi thống khổ đến mức không muốn sống nữa. Tôi ngẩng mặt nhìn trời và tự hỏi: “Tại sao số phận của tôi khổ sở như vậy? Phải chăng đời trước tôi đã làm những việc bất hảo nên đời này mới phải chịu thống khổ như thế này không?”
Một số người tốt bụng khuyên tôi thử tin vào tôn giáo, nhưng tôi từ chối. Năm 1996, tôi được giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp và được tặng một cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp. Mắt tôi sáng lên khi nhìn thấy ba chữ “Chân-Thiện-Nhẫn“. Tôi cảm thấy đây chính là điều mà tôi đang kiếm tìm. Tôi đọc xong cuốn sách chỉ trong vài ngày.
Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào ngày 16 tháng 8 năm 1996. Một buổi tối, sau khi tôi ăn cháo thì đột nhiên bị đau bụng, buồn nôn, nôn mửa, và tiêu chảy. Nhưng tôi không sợ vì tôi biết Sư phụ Lý, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, đang tịnh hoá cơ thể cho tôi. Tôi đi vào nhà vệ sinh suốt cả đêm. Cuối cùng tiêu chảy và nôn mửa đã ngừng vào khoảng 5 giờ sáng và tôi ổn.
Mọi căn bệnh của tôi đều biến mất, và mắt tôi không còn nhức mỗi khi tôi đọc sách nữa. Tôi thực sự tận hưởng cảm giác vô bệnh và đi lại nhẹ nhàng. Không từ ngữ nào có thể bày tỏ lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ và Đại Pháp.
Hai mươi bảy năm đã trôi qua, tôi chưa từng uống một viên thuốc nào hoặc tiêm thuốc. Tôi khoẻ mạnh và vui vẻ, da dẻ hồng hào và không có nếp nhăn. Tôi trông trẻ hơn so với tuổi thật. Trải nghiệm của tôi là minh chứng tuyệt vời cho hiệu quả chữa bệnh thần kỳ của Đại Pháp.
Cách đây vài ngày, tôi có nói chuyện với một phụ nữ đã ngoài 70 tuổi. Bà ấy ngạc nhiên khi biết tôi đã 86 tuổi. Tôi bảo bà ấy rằng tôi có thể tự lo cho bản thân, kể cả làm hết mọi việc nhà.
Bà ấy nói: “Xã hội này thực sự hỗn loạn. Không ai quan tâm đến ai. Nhiều thanh niên làm không tốt, không kiếm được việc làm, nhiều người bỏ việc lên chùa. Người giàu có thì đi nước ngoài”.
Tôi nói: “Đa số con người ngày nay đều có tiêu chuẩn đạo đức thấp. Tại sao có dịch bệnh? Là bởi vì con người không xem trọng đạo đức, vậy nên cả thiên tai nhân họa đều xuất hiện là để đào thải người xấu.” Tôi khuyên bà ấy thoái xuất khỏi ĐCSTQ, không nên trở thành tòng phạm với những việc tà ác của nó. Bà ấy vui vẻ đồng ý và cảm ơn tôi. Tôi bảo bà rằng thay vì cảm ơn tôi, hãy cảm ơn Sư phụ. Tôi cũng bảo bà ghi nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo“.
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/11/28/468681.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/12/30/213568.html
Đăng ngày 04-02-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.