Bài viết của đệ tử Đại Pháp ở đại lục

[MINH HUỆ 09-11-2023]

Con xin kính chào Sư tôn tôn kính!

Chào các đồng tu!

Sư phụ đã luôn sát sao dẫn dắt tôi bước đi trên con đường tu luyện Pháp Luân Đại Pháp suốt 11 năm qua. Đại Pháp đã bén rễ trong thâm tâm tôi và loại bỏ những quan niệm, tư tưởng, nhân tâm và chấp trước con người đã hình thành từ trong xương tủy hàng trăm nghìn năm của tôi, cũng như gỡ bỏ từng chút từng chút nhất tư nhất niệm không phù hợp với tiêu chuẩn Đại Pháp. [Để tôi] từ trong Pháp tu xuất từ bi, bước ra khỏi con người và đi về phía Thần.

Trong 11 năm qua, tôi đã ba lần bị ác đảng Trung Cộng bức hại. Trong quá trình này, tôi đều dùng từ bi giảng chân tướng, phản lại và ngăn chặn cuộc bức hại tà ác và cứu độ chúng sinh. Sau ba lần đối bị bức hại, tôi chưa từng sợ hãi, vẫn làm những gì bản thân cần làm, đó là sứ mệnh của tôi và là niềm hy vọng đắc cứu mà tất cả chúng sinh đều trông ngóng. Dưới đây, tôi sẽ viết ra quá trình cải biến tư tưởng của mình khi vượt quan tâm tính, trong khi bị bức hại để báo cáo với Sư phụ.

Tháng 12 năm 2022, khi đang phân phát tài liệu chân tướng, tôi bị người nào đó không hiểu chân tướng trình báo. Cảnh sát thuộc đồn công an của huyện đã tìm thấy tôi và phi pháp giam giữ tôi một ngày. Họ hỏi tôi: “Tài liệu lấy ở đâu? Vì sao lại phát những thứ này?” Tôi từ chối trả lời nguồn gốc của tài liệu và giảng chân tướng cho họ. Một số cảnh sát đã nghe và minh bạch chân tướng, một số đã làm “tam thoái” (ra khỏi các tổ chức Đảng, Đoàn, Đội của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ))

Tà ác bức hại tôi và muốn giam giữ hình sự tôi một cách trái phép trong 12 ngày, nhưng tôi không chấp nhận. Một cảnh sát phụ trách vụ án cho biết: “Chúng tôi không quyết định được gì cả. Bên trên ra quyết định và chúng tôi cũng không có cách nào”. Vì tình hình dịch bệnh Virus Trung Cộng (Viêm phổi Vũ Hán) lúc đó rất nghiêm trọng, nên tối hôm đó tôi đã được về nhà. Sau Tết, vào ngày 8 tháng 2 năm 2023, năm người của Công an huyện, Phòng 610 và đồn công an đột nhiên kéo đến nhà tôi. Họ lục soát trái phép nhà tôi và lấy đi 46 cuốn sách Đại Pháp, họ nói số sách này được coi là vật chứng. Tôi nói: “Toàn bộ sách Đại Pháp này là tôi dùng để học tập, chỉ bảo tôi nâng cao đạo đức của bản thân và làm người tốt trong những người tốt. Số sách này để ở trong nhà tôi, không hề gây tổn hại đến lợi ích hay sự an toàn thân thể của người khác. Tôi hy vọng các vị sẽ không theo chân Giang Trạch Dân mà bán mạng cho tà đảng Trung Cộng và bức hại đệ tử Đại Pháp. Khi lịch sử sang trang, các vị phải làm thế nào? Hiện nay, Trung Cộng đã công khai những nhân viên chính quyền nào thụ lý vụ án và nhân viên nào phụ trách rồi. Trăm ngàn năm qua, tà vĩnh viễn không thể thắng chính, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Tôi hy vọng các anh có thể kịp thời tỉnh ngộ, đưa ra lựa chọn đúng đắn“.

Họ lắng nghe tôi và không lên tiếng. Họ bắt giữ tôi trái phép đến đồn công an để làm kiểm tra sức khỏe toàn diện. Ngày 10 tháng 2, họ phi pháp tống giam tôi vào trại tạm giam.

Là một đệ tử Đại Pháp, bất luận tôi đi đến đâu thì tôi cũng luôn tâm niệm: “Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không sai. Bất kể chúng ta đi đâu, dù đi tới đâu chúng ta cũng là niềm hy vọng đắc cứu của chúng sinh ở nơi đó”. Ở trong trại tạm giam, dù là lời nói hay hành vi, tôi đều thể hiện ra phong độ và khí phách của đệ tử Đại Pháp, luôn ứng xử hòa hợp với các chị em ở đó. Tôi bị đổi phòng giam hai lần và ở mỗi phòng giam tôi đều giảng chân tướng Đại Pháp và bảo họ hãy lựa chọn thiện lương và niệm đầu ác sẽ mang đến hậu quả xấu như thế nào. Đại Pháp đã kêu gọi lương tri của họ thức tỉnh và những người đã kết nạp vào các tổ chức Đảng, Đoàn, Đội của ĐCSTQ đều làm tam thoái. Những người chưa bao giờ gia nhập thì đều nói rằng họ đã ghi nhớ chín chữ chân ngôn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo”. Họ cũng hối hận về những điều sai trái mà bản thân đã làm và nói rằng sẽ không bao giờ tái phạm nữa. Tôi thực sự vui mừng cho những chúng sinh này.

Sáng ngày 17 tháng 2, Công an huyện, đại đội trưởng, đội trưởng của đội an ninh nội địa và trưởng đồn công an đã đến trại tạm giam để thẩm vấn tôi một cách phi pháp, họ vẫn muốn tôi nói ra nguồn gốc của tài liệu chân tướng cùng các sách Đại Pháp và khai ra đồng tu. Họ còn mang theo những bức thư do chồng và con trai tôi viết cho tôi. Tôi nói: “Tôi vô tội, nên không có gì gọi là lấy công chuộc tội cả”. Họ đặt những bức thư của chồng và con trai tôi lên mặt kính và yêu cầu tôi đọc chúng. Tôi nói: “Không cần đọc, người thân của tôi đều là những người tốt bụng nhất”. Nhưng tôi vô tình nhìn thấy trong thư của chồng tôi có viết câu: “Em là người phụ nữ thiện lương nhất thế giới này”.

Đại đội trưởng của đội an ninh nội địa nói: “Nếu bà không nói ra nguồn gốc của số tài liệu, sách Đại Pháp đó hoặc đồng tu của mình, bà sẽ bị kết án từ 3 đến 7 năm tù”. Tôi không bị lay động và nói: “Tôi không biết thì là không biết. Anh cưỡng ép bức cung và bảo tôi hãm hại người khác. Tôi không thể hãm hại người khác như các anh đâu. Các anh là những người biết pháp mà vẫn phạm pháp. Anh biết không, án tù từ 3 năm đến 7 năm là tuyên pháp cho các anh chứ không phải cho tôi đâu”. Họ nhất thời im lặng, sau đó nói: “Với thái độ này của bà, chúng tôi chỉ có thể tiến hành làm thủ tục của một vụ án hình sự, rồi trình viện kiểm sát và thực sự tuyên án bà”. Tôi vẫn không động tâm và nói: “Tôi là đệ tử Đại Pháp và không thể vì an toàn của bản thân mà bán đứng các đồng tu. Nếu như các anh tiếp tục bức hại các học viên Pháp Luân Công khác, thì tội của các anh sẽ càng nặng hơn, tôi không thể làm hại các anh được. Tôi không sợ sống chết. Các anh cũng đã cầm bệnh án bệnh ung thư vú giai đoạn cuối trước đây của tôi rồi đó. Bệnh viện chẩn đoán tôi không thể sống quá 3 năm. Nhưng tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được 11 năm rưỡi rồi và cơ thể tôi hiện còn mạnh khỏe hơn so với người khỏe mạnh“.

Tôi cũng nói với họ: “Tôi hy vọng các anh hiểu được đúng sai, phân biệt rõ thiện ác và đứng về phía chính nghĩa. Khi đại nạn đến, các anh sẽ được Thần bảo hộ, bình an khỏe mạnh và gia đình hạnh phúc”. Trong suốt quá trình đó, vị đồn trưởng đồn công an kia không nói một lời nào và chăm chú lắng nghe tôi nói. Cuối cùng, khi toan rời đi, ông ấy hòa nhã nhìn tôi và nói: “Chúc chị bình an”. Tôi mỉm cười vui vẻ và nói: “Cảm ơn, chúc anh bình an”.

Ngày 21 tháng 2, hai công tố viên của Viện Kiểm sát huyện đến gặp tôi và nói: “Vụ án của bà rất nghiêm trọng. Đây đã là lần thứ ba [bà bị bắt] rồi”. Họ yêu cầu tôi ký tên vào giấy tờ vụ án. Tôi nói: “Không thể ký!” Tiếp đó, tôi giảng chân tướng cho họ khoảng 20 phút. Một công tố viên cho biết: “Chúng tôi đến đây chỉ để thông báo với bà rằng cơ quan phụ trách vụ án của bà đã khởi tố bà và đã giữ bà 12 ngày rồi, nên hiện không thể tiếp tục giam giữ bà thêm nữa. Bà không được phép tắt điện thoại di động sau khi trở về nhà và luôn phải trả lời cuộc gọi của chúng tôi bất cứ khi nào”. Tôi nói: “Tôi không có tội. Tôi hy vọng các anh có thể giúp đỡ các đệ tử Đại Pháp trong phạm vi khả năng của mình, có phần cảm thông với những người thiện lương và ủng hộ chính nghĩa. Làm vậy các anh sẽ đắc phúc báo to lớn. Hãy lấy Chân-Thiện-Nhẫn làm ngọn hải đăng cho sinh mệnh của chúng ta và soi sáng con đường phía trước của chúng ta. Mong các anh hãy ghi nhớ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo’“.

Sáng ngày 23, cảnh sát đến trại tạm giam đón tôi và nói: “Con trai bà sẽ đón bà về nhà”. Cảnh sát đưa tôi đến đồn công an phụ trách vụ án của tôi, lúc này tôi mới biết chồng tôi và con trai đã phải cật lực xoay sở để giải cứu tôi, để tôi được chuyển thành “bảo lãnh tại ngoại chờ xét xử”. Họ đã phải nộp khoản tiền bảo lãnh 5.000 nhân dân tệ và đưa tôi về nhà. Sau khi về nhà, chồng tôi nói: “Anh đã thuê luật sư rồi, hôm nay nếu em không về thì ngày mai anh sẽ chuẩn bị tới nhà lao thăm em rồi”. Về đến nhà, tôi đi tắm, vận quần áo chỉnh tề và dâng hương lên Sư phụ. Trong lúc đang dâng hương, tôi nghe có tiếng “tạch tạch” như thể tiếng công tắc được bật lên, thiên mục của tôi nhìn thấy Pháp tượng của Sư phụ và những bông hoa bên cạnh Pháp tượng phát ra kim quang rực rỡ, thực sự là ánh vàng kim lóng lánh. Đây là sự khích lệ của Sư phụ dành cho đệ tử! Tôi càng thể hội sâu hơn rằng: Sư phụ thời thời khắc khắc đều bên đệ tử, trông nom và bảo hộ đệ tử. Trong tâm tôi dấy lên lòng cảm ân vô hạn đối với Sư tôn. Con xin khấu tạ Sư tôn!

Chồng tôi nói: “Trong thời gian em đang bị giam giữ, công an, đội trưởng đội an ninh nội địa đã gọi điện thoại tới yêu cầu anh nói danh tính của các đồng tu của em, họ nói rằng làm vậy sẽ giúp em được khoan hồng.” Tôi hỏi: “Anh trả lời họ thế nào?” Anh ấy nói: “Anh nói là anh không biết.” Họ lại nói: “Vợ chồng anh chung sống cùng nhau, sao lại không biết?” Chồng tôi nói: “Cô ấy có tự do của cô ấy, giao thiệp với ai cũng là tự do của cô ấy. Cô ấy sẽ không nói, vợ tôi thà tự mình chịu giày vò, chịu khổ, cũng sẽ không nói ra người khác. Tôi cũng sẽ không nói, vì điều đó sẽ khiến nhiều hơn một gia đình phải chịu khổ nạn. Đây là điều mà chúng tôi không muốn nhìn thấy chút nào, các đệ tử Đại Pháp đều là những người thiện lương”.

Nghe chồng nói vậy tôi rất xúc động, nước mắt lưng tròng nói: “Cảm ơn anh, vợ chồng chúng ta thực sự là tâm linh tương thông”. Chồng tôi nói: “Em chịu nhiều thống khổ như vậy, có hối hận không? Thấy đáng giá không?” Tôi nói: “Em không hối hận, rất đáng giá. Bởi lẽ sinh mạng của em là do Sư phụ và Đại Pháp ban cho. Em tu luyện Đại Pháp và trở thành người có phúc nhất và hạnh phúc nhất thế gian.”

Chồng tôi bảo rằng gia đình đã thuê luật sư để bào chữa vô tội cho tôi. Ngày 20 tháng 6, luật sư đến công ty gặp tôi để bàn bạc. Khi gặp luật sư, tôi nhận ra hóa ra anh ấy là một công tố viên mà chúng tôi đã biết. Luật sư đưa ra cái gọi là “Giải thích tư pháp” của hai của Viện Kiểm sát và Tòa áh Nhân dân tối cao của ĐCSTQ và yêu cầu tôi đọc chúng. Tôi nói: “Tôi không đọc, những thứ này đều không liên quan gì đến tôi. Tôi tu luyện Đại Pháp không có tội. Hết thảy những gì của tôi là do Sư phụ tôi định đoạt, ai cũng không xứng tới khảo nghiệm đệ tử Đại Pháp.” Sau đó, tôi giảng chân tướng cho anh ta trong hơn hai tiếng đồng hồ. Vị luật sư này đã minh bạch chân tướng và tôi cũng đã giúp cả gia đình anh ấy làm tam thoái. Nhưng lần này, trước sự đe dọa khủng khiếp của tà ác, anh ấy và người nhà của tôi phải chịu áp lực tương đối lớn, họ chỉ muốn vận dụng những cách thức của người thường để tôi khỏi bị bức hại. Luật sư nói: “Chúng ta dù sao cũng là đang sống trong thế tục và chỉ cao thế này thôi (làm một dấu tay), còn đệ tử Đại Pháp thì cao thế này này (làm một dấu tay nữa).” Tôi nói với luật sư: “Dù vụ án đi tới bước nào thì anh cũng chỉ có thể bào chữa vô tội cho tôi, anh không nên có một chút ý nghĩ không tốt nào về Đại Pháp, càng không nên nói đương sự (chỉ tôi) đã nhận ra lỗi lầm nào đó, v.v. Điều đó không giúp gì, mà còn gây hại cho tôi“.

Sau khi trao đổi, luật sư nói: “Vậy chị hãy tìm một ít tài liệu pháp lý của các chị nhé”. Sau đó tôi nghe luật sư nói với chồng tôi: “Cách này xem ra không khả thi”. Khi tôi tiễn luật sư đi, anh ấy nói với tôi: “Tôi tưởng chị không hiểu rõ lắm. Trong quá trình trao đổi, tôi thấy suy nghĩ của chị rất mạch lạc, rõ ràng. Tôi đã hiểu ý chị rồi”. Sau cùng tôi căn dặn luật sư lần nữa: “Nếu anh bị áp lực thì trước tòa anh không cần phải nói gì cả. Bản thân tôi sẽ tự bào chữa cho mình, quá trình này là một quá trình giảng chân tướng và quá trình cứu người”. Luật sư nghe xong không nói gì mà chỉ giơ ngón tay cái với tôi để biểu thị sự khen ngợi.

Ngày 19 tháng 7, sau khi học Pháp nhóm và trở về, tôi đến công ty để ăn tối. Tại cơ quan, chồng và con trai tôi bảo tôi cùng họ bàn bạc một vấn đề. Họ nói rằng viện kiểm sát huyện đã gọi điện đến và ngày mai vụ án sẽ được chuyển giao sang viện kiểm sát của một thành phố khác. Đương sự phải ký vào đơn bảo lãnh trước mặt cơ quan công an và kiểm sát viên hai bên. Trong thâm tâm tôi biết rằng đây là một trận chiến chính tà không có khói súng. Tôi không lập tức trả lời câu nói của người nhà mà chỉ âm thầm phát chính niệm trong tâm để thanh trừ những nhân tố tà ác đang can nhiễu đến gia đình tôi. Tôi bình tĩnh nói với chồng và con trai: “Em không thể ký. Tu luyện là vô cùng nghiêm túc, một chút sai cũng không thể được. Nếu không, em sẽ không thể trở về ngôi nhà ở thiên quốc của mình. Chúng sinh ở nơi đó phải làm thế nào? Họ đều trông ngóng sự trở em trở về. Em không thể bỏ mặc chúng sinh của mình không quản và em phải có trách nhiệm với bản thân em nữa. Nếu em không tu nữa, thì Sư phụ sẽ thu hồi lại tất cả những gì Đại Pháp đã ban cho em và trả về lại cho em những thứ thuộc về người thường. Người thường chính là sinh, lão, bệnh, tử. Hai cha con anh muốn thấy em phải chịu tội khổ trong luân hồi đầy khổ nạn sao?”

Một hồi lâu con trai tôi không hề lên tiếng. Vài phút trôi qua, con trai tôi nói: “Trong lòng mẹ chỉ có chúng sinh của mẹ chứ không có cha con con sao? Vậy tại sao mẹ lại sinh con ra?” Tôi nói: “Trên thế gian này, hai người một người là chồng của mẹ, một người là con trai của mẹ. Đây là duyên phận của chúng ta”. Nghe vậy, con trai tôi im lặng. Một lúc sau, con trai tôi nói: “Tất cả chúng ta đều biết rằng Đại Pháp là tốt và cả nhà chúng ta đều là những người được thụ ích. Cảm tạ Sư phụ. Nhưng bây giờ cha con con không còn cách nào khác. Cha con con không thể lại giương mắt nhìn mẹ bị bức hại và rất lo lắng cho mẹ. Mẹ hãy nghĩ đến cha con con, nghĩ đến công ty. Mẹ và cha đã thành lập công ty hơn 30 năm. Người khác không biết những khó khăn và hy sinh mà cha mẹ đã trải qua, nhưng phận làm con chúng con thì biết. Hiện tại, Đảng Cộng sản cầm quyền và có quyền định đoạt. Chúng ta cũng hết cách rồi! Chỉ cần mẹ ký tên vào ‘giấy cam kết’ này là mọi chuyện sẽ ổn thôi. Sao mẹ lại cố chấp như vậy? Vẫn biết rằng có người ở ngay trước mặt cầm con dao muốn giết mình, nhưng vẫn xông về phía trước mà không tránh không né. Vẫn biết rằng có đường đi vòng sẽ an toàn, mẹ lại không lách qua”. Con trai tôi đã chực khóc khi nói ra điều đó.

Tôi nói: “Con trai à, đừng quá đau lòng, mẹ chịu tội và khổ nạn cũng không phải vấn đề gì to tát đâu. Kỳ thực, hai cha con không thể chịu được áp lực của tà ác. Cha con có thể chọn lựa cùng mẹ thỏa thuận ly hôn. Con cũng tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ với mẹ. Mẹ đều có thể lý giải được và sẽ không trách cứ gì con. Đây không phải lỗi của hai cha con và cũng không phải lỗi của mẹ. Hy vọng hai cha con có thể đứng trên cơ điểm đúng đắn. Đây là một tai họa mà tà đảng Trung Cộng gây ra cho hàng vạn vạn gia đình đệ tử Đại Pháp”. Con trai tôi nói: “Cho dù hai cha con con có thoát ly khỏi mối quan hệ với mẹ thì mẹ vẫn mãi sẽ là mẹ của con.” Tôi nói: “Nếu như con vẫn thừa nhận ta là mẹ của con, thì minh chứng rằng chúng ta vĩnh viễn không thể đoạn dứt mối duyên này, và hai cha con có trách nhiệm và nghĩa vụ giúp mẹ trong ma nạn lần này”. Nói xong, tôi trở về nhà.

Sau khi về nhà, tôi lập tức phát chính niệm 1 tiếng đồng hồ và sau đó học Pháp. Tôi đã chuẩn bị viết một lá thư chân tướng gửi cho công tố viên, nhưng không kịp. Buổi tối, tôi đến nhà đồng tu A, chia sẻ với bà ấy, giải thích tình hình và gửi thông tin vạch trần về cuộc bức hại lên trang web Minh Huệ, nhờ các đồng tu trợ giúp phát chính niệm. Đồng tu B ở thành phố đã giúp tôi tải các bài viết về việc vận dụng luật pháp để phản bức hại từ trang web Minh Huệ, kiến ​​thức pháp luật liên quan và một số văn bản pháp luật. Tôi mang theo các văn bản luật và tài liệu “hoàn nguyên lịch sử chân tướng”. Ngày hôm sau khi đến bàn giao vụ án, tôi gặp công tố viên ở đó.

Vào lúc 12 giờ 30 phút trưa hôm sau, tôi ngồi xe của con trai và xuất phát. Trên đường đi, tôi liên tục phát chính niệm. Tôi nói với Sư phụ ở trong tâm: “Xin Sư phụ hãy yên tâm ạ. Đệ tử nhất định sẽ bước đi trên con đường chứng thực Pháp một cách đường đường chính chính và chắc chắn sẽ không bao giờ bôi nhọ Đại Pháp. Xin Sư phụ gia trì chính niệm của đệ tử và làm chủ cho đệ tử”. Tôi duy trì phát chính niệm. Niệm Pháp của Sư phụ:

Nhĩ hữu phạ — Tha tựu trảo
Niệm nhất chính — Ác tựu khoa
Tu luyện nhân — Trang trước Pháp
Phát chính niệm — Lạn quỷ tạc
Thần tại thế — Chứng thực Pháp (“Phạ Xá”, Hồng Ngâm II)

Tạm dịch:

Chư vị sợ — Nó sẽ bắt
Niệm được chính — Ác sẽ gục
Người tu luyện — Chứa đựng Pháp
Phát chính niệm — Lạn quỷ nổ
Thần tại thế — Chứng thực Pháp (“Sợ chi”, Hồng Ngâm II)

Thanh trừ hết thảy nhân tố tà ác ở không gian khác của viện kiểm sát thành phố. Ngày hôm đó, chị gái tôi (đồng tu) sống ở thủ phủ tỉnh cũng đã thông tri cho năm hoặc sáu đồng tu phát chính niệm cự ly gần ở phụ cận viện kiểm sát thành phố.

Sau khi vào bên trong, hai bên công an và kiểm sát viên làm thủ tục bàn giao. Tôi nói muốn đi vệ sinh và lên tầng hai. Một lúc sau tôi trở xuống và vụ án đã được bàn giao xong. Viên cảnh sát đã làm tam thoái nói: “Đây là đương sự, bà ấy có thể đi được chưa?” Công tố viên thành phố nói: “Không còn gì nữa, bà ấy có thể ra về”. Họ cũng không bảo tôi phải ký tên vào “đơn bảo lãnh” và một trận chiến chính tà đã kết thúc.

Luật sư nói với công tố viên chính phụ trách vụ án: “Đương sự của ông là người tu luyện Pháp Luân Công và không gây nguy hại gì đối với xã hội. Nếu không, chúng tôi sẽ không biết rốt cuộc bà ấy là hạng người thế nào. Chúng tôi cần phải nói ra sự thật”. Ông ấy gọi điện thoại cho chồng tôi. Chồng tôi nói: “Vợ tôi và người nhà đều là những người rất lương thiện, chỉ có cống hiến cho xã hội chứ không có nguy hại gì hết”.

Chồng tôi nói với những sinh viên đại học, những gia đình nghèo khó và các tổ chức phúc lợi công cộng đã nhận được lợi ích trực tiếp từ sự hỗ trợ tài chính của chúng tôi rằng: “Vợ tôi tu luyện Pháp Luân Công, bị ĐCSTQ bức hại và hiện đang đối mặt với án tù. Chúng tôi làm việc thiện, không hề mong cầu hồi báo, mà là xuất phát từ nội tâm để báo đáp xã hội. Vợ tôi sau khi tu luyện Pháp Luân Công, cô ấy đã trở thành một con người khác, bất kể sự việc gì cô ấy không bao giờ so đo với người khác và cũng không bao giờ tranh giành lợi ích với người khác. Cô ấy luôn nói với người thân trong gia đình rằng dù cho xã hội có biến đổi thế nào thì lương tri con người cũng không thể thay đổi. Lương tri mới là của cải quý giá nhất, cần chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn để làm người tốt. Tôi kêu gọi [mọi người hãy giúp đỡ vợ tôi], cô ấy tu luyện Pháp Luân Công không hề sai. Cô ấy không những khỏi bệnh ung thư vú mà còn trở nên tốt bụng như vậy. Cô ấy không thể bị đối đãi bất công như thế được“.

Chồng tôi đã kể cho tôi nghe những suy nghĩ và cách làm của anh ấy. Tôi nói với anh ấy: “Cảm ơn anh đã vất vả chạy ngược chạy xuôi vì em”. Trong quá trình này, chồng tôi tuy vì tôi mà kêu gọi mọi người, nhưng kỳ thực cũng là anh ấy đang nói với thế nhân rằng Pháp Luân Công không sai. Sau đó, các cơ quan nhà nước và Liên hiệp Công Thương đã viết thư cảm ơn, còn có các sinh viên, gia đình khó khăn cũng viết thư cảm ơn, tặng cờ thi đua, và chúng đều được điểm chỉ, ký tên, đóng dấu rồi gửi cho chúng tôi. Chồng tôi đã gửi những thứ này đến viện kiểm sát để làm tài liệu bằng chứng hỗ trợ cho luật sư biện hộ.

Vụ án vẫn chưa kết thúc và tôi nói với Sư phụ: “Đệ tử không sợ gì hết. Tất cả đều do Sư phụ làm chủ cho đệ tử. Đệ tử chỉ quản những việc mà đệ tử nên làm, học Pháp thật nhiều và tu tốt bản thân. Chúng sinh trong thế giới của đệ tử đều đang mong ngóng, bởi vậy đệ tử không có lý do gì để tu không tốt.

Trên đây là sự nhận thức của cá nhân tôi ở tầng thứ này, nếu có chỗ nào không phù hợp với Pháp, xin các đồng tu từ bi góp ý.

(Biên tập viên: Y Văn)

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/11/9/467817.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/11/10/212859.html

Đăng ngày 01-02-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share