Bài viết của Tiểu Mỹ, đệ tử Đại Pháp ở tỉnh Liêu Ninh

[MINH HUỆ 05-11-2023] Thời gian thoi đưa, thấm thoắt tôi đã tu luyện Đại Pháp được hơn 20 năm. Trong 20 năm tu luyện có không ít những câu chuyện thần kỳ. Sau đây, tôi xin được chia sẻ một vài câu chuyện về tu luyện tâm tính trong công tác của mình.

Kết duyên

Năm 2006, tôi tìm được công việc ở một khách sạn. Ngày đầu tới làm việc, vì thời điểm đó Trung Cộng (Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ)) đã gần như kéo toàn dân vào cuộc bức hại Pháp Luân Công, rất nghiêm trọng, nên tôi nói với trưởng bộ phận: “Chị là một học viên Pháp Luân Công. Nếu em muốn tuyển dụng chị thì tuyển, nếu không dám tuyển thì chị có thể không đến đây nữa“.

Cô ấy hỏi: “Tại sao?” Tôi nói: “Người tu luyện Pháp Luân Công như chị, vô luận đi đến đâu cũng đều làm người tốt. Bên trên (ĐCSTQ) lẽ nào sẽ không gây áp lực cho chị ư? Lẽ nào sẽ không tăng thêm phiền toái cho chị ư?” Cô ấy nói: “Chị tu Pháp Luân Công không liên quan gì đến tôi. Chị làm việc của chị”. Qua đó, tất cả đồng nghiệp của tôi đều biết tôi tu luyện Pháp Luân Công. Tôi đi sớm về khuya, chăm chỉ làm việc mà không lời phàn nàn. Thông qua tiếp xúc với tôi, nhiều đồng nghiệp đã minh bạch chân tướng Pháp Luân Công.

Tôi đã làm việc với trưởng bộ phận của mình được 10 năm, tôi gắng sức hỗ trợ công việc của cô ấy, chia sẻ khó khăn và ưu phiền với cô ấy và giúp đỡ cô ấy trong cuộc sống hàng ngày. Từ đó cô ấy nhìn thấy sự chân thành và đáng tin cậy của các đệ tử Đại Pháp. Tôi giảng chân tướng cho cô ấy và sau khi minh bạch chân tướng, cô ấy cũng đã làm tam thoái (thoái xuất khỏi các tổ chức Đảng, Đoàn, Đội của ĐCSTQ). Khi tôi đệ đơn kiện Giang Trạch Dân, tôi nói với cô ấy: “Khởi kiện (đầu sỏ tà ác) Giang Trạch Dân, ai kiện ông ta tức là sẽ không cùng đồng bọn với ông ta nữa”. Cô ấy nhanh chóng ký tên, điểm chỉ và đồng ý. Đồng thời, cô ấy còn được phúc báo, thăng chức từ phụ trách quản lý một khách sạn nhỏ lên chủ tịch công đoàn của doanh nghiệp.

Nhận lời mời công việc

Khi tôi nghỉ hưu vào năm 2016, người trưởng bộ phận kia đã đến tìm tôi và nói: “Em muốn nhờ chị một việc. Chị đã nghỉ hưu và đang không có việc làm. Em muốn nhờ chị nấu ăn cho bố mẹ em, họ đã già rồi và không thể tự cơm nước được nữa. Bố mẹ em có rất nhiều chuyện, đã đổi ba đến năm giúp việc rồi mà đều chưa ổn. Giờ em cũng hết cách rồi”.

Tôi nói: “Tôi không giỏi nấu nướng và nấu ăn không ngon. Ở nhà tôi thì tôi cũng không nấu ăn”. Cô ấy nói: “Nấu ngon hay dở cũng không quan trọng, nấu cho người già ăn thì chỉ cần nấu chín nhừ là được, không sao hết chị ạ. Mấu chốt là em tín nhiệm chị, bởi chị là người luyện công và tốt bụng. Giao gia đình vào tay chị, em cũng yên tâm”.

Tôi không muốn làm công việc đó, nhưng nghĩ lại thì trong những năm tôi còn tại chức, người quản lý này đã quan tâm và giúp đỡ tôi rất nhiều việc. Người luyện công cần phải có lòng biết ơn. Hơn nữa, người nhà cô ấy đều là quan chức, vậy thì đây chính là cơ hội tốt để tôi giảng chân tướng cho họ.

Cụ ông làm tam thoái

Ngày hôm sau, tôi đến nhà cô ấy và bắt đầu nấu ăn cho gia đình cô ấy. Thời gian rảnh, tôi giảng chân tướng cho ông bà cụ. Ông cụ là đảng viên đã nghỉ hưu, còn bà cụ thì không được đi học và không muốn nghe tôi nói. Sau đó tôi nghĩ: Vậy thì mình cần phải làm tốt hơn.

Sư phụ giảng: “Tố đáo thị tu” (Thực tu, Hồng Ngâm). Tôi không ngại bẩn hay sợ mệt, ngày nào tôi cũng bận rộn tới lui và cố gắng nấu những món ăn ngon cho họ. Tôi luôn ăn đồ ăn thừa còn lại và làm món ăn mới cho họ.

Không lâu sau khi tôi tới làm, ông cụ lâm bệnh nặng và không thể tự chăm sóc bản thân được nữa. Tôi tắm rửa cho ông cụ, cho ông cụ ăn uống, lau dọn phân và nước tiểu và chăm sóc ông cụ như thể bố mẹ ruột của mình. Trong những ngày cuối đời của ông cụ, tôi đã nói với ông cụ: “Bác ơi, sau này dù đi đâu về đâu, bác cũng phải ghi nhớ kỹ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’ bác nhé“.

Tôi đọc bài thơ “Đại Pháp hảo” trong “Hồng Ngâm 2” của Sư phụ cho ông cụ nghe:

Pháp Luân Đại Pháp hảo
Đại khung Pháp quang chiếu
Chính Pháp hồng thế qua
Phương tri vô hạn diệu

Pháp Luân Đại Pháp hảo
Tiệm nhập thế nhân đạo
Chúng sinh thiết mạc cấp
Thần Phật dĩ tại tiếu

Tạm dịch:

Pháp Luân Đại Pháp hảo
Pháp quang chiếu đại khung
Thế lớn Chính Pháp qua
Mới biết diệu vô cùng

Pháp Luân Đại Pháp hảo
Tiến nhập thế nhân đạo
Chúng sinh không phải vội
Thần Phật đang cười rồi
(Đại Pháp hảo, Hồng Ngâm II)

Sau khi tôi đọc xong, ông nói: “Nhớ rồi!”

Một buổi tối của vài ngày sau đó, bệnh ông cụ trở nặng hơn, khi người nhà có mặt đông đủ, ông cụ nói với tôi: “Con có phải là con ruột của ta không?” Tôi nói: “Không phải ạ”. Một lát sau, ông cụ thanh thản nhắm mắt, ra đi ở tuổi 83. Tuy tôi rất buồn, vì thấy rằng con người có ở bên nhau dù là dài hay ngắn, thì đều là vì để kết duyên như vậy mà đến. May mắn là ông cụ đã được biết đến Phật Pháp và nhớ Đại Pháp hảo.

Người con trai thứ hai của cụ bà

Sau khi ông cụ qua đời, bà cụ sống với con gái và con trai được hơn nửa năm. Bà nói bà không ưng ý và nhờ tôi nấu ăn cho bà. Tôi lại tiếp tục nấu ăn cho bà.

Một ngày nọ, tôi nói với người con trai thứ hai đang làm quan chức của bà cụ về lý do tại sao phải làm tam thoái và anh đã lắng nghe. Tôi nói: “Anh hãy nhớ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’”. Anh ấy nói: “Được”. Tôi nghĩ, tại sao anh ấy không hỏi mình gì đó nhỉ? Mình nên nói gì nữa đây? Một lúc sau, tôi đưa cho anh ấy một tấm bùa hộ mệnh chân tướng. Anh ấy cầm bỏ vào túi áo vest, rồi nói: “Tôi niệm Đại Pháp hảo, xin bảo hộ và ban phúc cho tôi!” Tôi nói: “Anh hãy niệm nhiều hơn nữa đi nhé. Thần Phật nhìn nhân tâm“.

Khi có thời gian tôi sẽ tắm rửa cho bà cụ và đưa bà cụ đi ra nhà hàng để bà cụ ăn những món bà cụ thích và tôi tự chi trả bằng tiền túi của mình.

Một ngày nọ, người con trai thứ hai làm quan chức đó của bà cụ hỏi tôi: “Ông Trump đã gặp Sư phụ của các chị phải không?” Tôi nói: “Không, ông ấy đã gặp một đệ tử Đại Pháp bị bức hại. Vị đệ tử Đại Pháp đó đã nói với ông ấy về việc Pháp Luân Công đang bị bức hại ở Trung Quốc”. Anh ấy nói: “Ừm, tôi không có thời gian để đọc tài liệu các chị phát, nhưng qua cách chị làm việc trong nhà chúng tôi thì thấy chị đối đãi rất tốt với bố mẹ tôi, nên tôi nghĩ công pháp này của các chị chắc hẳn là rất tốt. Chị đối xử với bố mẹ chúng tôi tốt hơn cả con cái chúng tôi đối với bố mẹ mình. Chị làm cái việc mà phận làm con chúng tôi đều chưa làm được. Cả đời tôi sẽ không thể quên chị. Cảm ơn chị rất nhiều!” Tôi nói: “Tôi là đệ tử Đại Pháp và tôi làm theo yêu cầu của Sư phụ và Đại Pháp”. Qua sự việc này, tôi biết rằng đệ tử Đại Pháp chúng ta chính là chân tướng và bản thân chúng ta phải làm tốt thì mới có thể cứu người.

Người con gái thứ hai của bà cụ

Người con gái thứ hai của bà cụ là giáo sư của một trường đại học. Năm đầu tiên tôi giảng chân tướng Đại Pháp cho cô ấy, cô ấy đã không tiếp nhận và năm sau thì cô ấy cũng không tiếp nhận. Là một giáo sư đại học, cô ấy đã bị tiêm nhiễm văn hóa đảng và thuyết vô thần, nên rất khó tiếp nhận chân tướng Đại Pháp.

Đến năm thứ ba, tôi nghĩ: “Tôi sẽ nói với cô ấy một lần nữa, nếu cô ấy không nghe thì đành thôi vậy”. Tôi nói với cô ấy: “Tam thoái có thể bảo toàn tính mạng của cô. Nếu cô làm tam thoái rồi, thì Thần Phật sẽ bảo hộ cho cô được bình an. Chẳng phải cô sẽ an toàn hơn so với người khác sao?! Sau khi cô tam thoái, khi dịch bệnh đào thải con người thì không liên can gì đến cô, không tốt sao? Trung Quốc chúng ta có nền văn hóa Thần truyền 5000 năm, không thể cô nói Thần Phật không có thì là không có. Chẳng phải Phật giáo và Đạo giáo của Trung Quốc từ xa xưa vẫn luôn lưu truyền đến ngày nay hay sao?! Tà đảng Trung Cộng đã làm ra cái gọi là Đại Cách mạng Văn hóa, bức hại chết nhiều bách tính vô tội đến thế. Nó tà ác và tàn bạo đến cực độ. Nó tiến hành nhiều cuộc vận động như vậy chẳng phải là để chỉnh trị người dân hay sao? Cô là giáo sư đại học và có tư duy, cô hãy suy nghĩ thật kỹ về điều đó xem đúng không. Tôi là vì muốn tốt cho cô thôi, tôi cũng không lừa tiền của cô. Bây giờ người ta chuyên đi gạt người lừa tiền, nào có ai đi lừa cô để cô được bình an cơ chứ?“

Vài ngày sau, cô ấy đồng ý làm tam thoái. Tôi đưa cho cô ấy một tấm bùa hộ mệnh chân tướng và cô ấy kẹp nó trong cuốn sổ công tác của mình. Một năm sau, cô ấy nói: “Chị đưa cho em sách của các chị để em đọc nhé”. Tôi đưa cho cô ấy một cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Sau khi đọc xong, cô ấy nói: “Cuốn sách này không có vấn đề gì, chỉ dạy người ta làm người tốt. Tại sao lại không cho luyện chứ?” Tôi nói: “(Đầu sỏ tà ác) Giang Trạch Dân bức hại Pháp Luân Công, vu oan hãm hại chúng tôi!” Cô ấy nói: “Hắn ta chẳng làm được chút việc tốt nào hết“.

Sau đó, cô ấy nhờ tôi dạy đả tọa và cô ấy còn ngồi [đả tọa] thêm một lúc vào ban đêm.

Người con rể thứ hai của bà cụ

Người con rể thứ hai của bà cụ là trưởng bộ phận của một ngân hàng nhà nước về mảng Big Data. Anh ấy đã đi qua các địa phương trong cả nước và hiểu sâu biết rộng. Anh ấy dường như có hiểu biết về mọi điều mà người khác nói, thế nên việc giảng chân tướng cho anh ấy càng khó hơn. Năm đầu tiên, người con rể thứ hai này không thoái. Sang năm sau, một ngày nọ, khi tôi đang ăn tối với gia đình anh ấy thì vợ anh ấy nói với tôi: “Chị nói chân tướng với anh ấy (ám chỉ chồng cô ấy) chưa?” Tôi nghĩ rằng đang có nhiều người ở đây, bây giờ tôi giảng chân tướng thì không chắc anh ấy sẽ thoái, có lẽ nên tìm thời điểm thích hợp hơn để giảng.

Sau bữa tối, tôi vào bếp dọn dẹp và lau sàn. Khi lau đến cửa, tôi thuận tiện lau một lượt hết giày dép để ở cửa, trong đó có cả giày của người con rể thứ hai của bà cụ. Vừa hay lúc này anh ấy đang đứng hút thuốc ở đó, tôi bèn nói với anh ấy: “Chúng ta biết nhau đã được hai năm rồi, tôi đã nói với anh về việc tam thoái và anh không thoái. Tôi sẽ nói với anh một lần nữa về ‘tam thoái bảo bình an’. Anh đã đi khắp cả nước rồi, tam thoái xong anh sẽ được bình an và mọi việc thuận lợi. Thế thì quá tốt nhỉ!” Anh ấy nói: “Để được bình an, vậy thì tôi thoái thôi.” Anh ấy nói thêm: “Vì sao tôi thoái chị biết không? Là vì tôi vừa thấy chị lau giày cho tôi đó. Người khác sẽ không quan tâm đến việc này”. Tôi nói: “Tôi chỉ tiện tay làm một chút thôi, chuyện thường ấy mà”.

Qua sự việc lần này, tôi nhận ra rằng khi tôi làm một chút chuyện nhỏ nhặt khiến thế nhân cảm động, họ sẽ nhìn nhận Đại Pháp là tốt, thế nên, từng thời từng khắc tôi luôn phải làm cho tốt.

Một gia đình trong thời kỳ dịch bệnh

Khi dịch bệnh ập đến, các con của bà cụ bị nhiễm bệnh và đều cách ly tại nhà. Bà cụ cũng bị dương tính. Người nhà bà cụ lo lắng hỏi tôi: “Chị có thể ở lại để giúp chăm sóc mẹ tôi được không?” Tôi nói được. Tôi cũng không nghĩ gì và ở lại nhà bà cụ suốt 11 đêm. Bà cụ bị dương tính nên cảm thấy rất khó chịu và cũng sợ hãi, bởi vì bà đã 87 tuổi rồi, ở cái tuổi này thì không ai dám khẳng định điều gì. Mỗi ngày tôi đọc cho bà cụ nghe một đoạn Pháp và bà cụ cũng rất tiếp thu. Một tuần sau, bà cụ đã bình phục.

Một tháng sau, gia đình bà cụ đến hỏi tôi: “Chị thế nào?” Tôi nói tôi không sao. Họ nói: “Chị siêu thật!” Tôi nói với họ: “Tôi là người luyện công mà”. Người nhà của bà ấy nói: “Mẹ tôi qua được lần này là có liên quan trực tiếp đến việc luyện công của chị. Mẹ tôi được hưởng hào quang và thụ ích từ việc chị tu luyện”. Qua sự việc lần này, gia đình bà cụ càng tin Đại Pháp hơn.

Khi bà cụ bị dương tính lần thứ hai, tôi lại chăm sóc bà thêm bốn ngày và bốn ngày sau bà đã hồi phục. Người nhà bà cụ nói: “Chị ngày ngày ở cùng với mẹ của chúng tôi, sao chị không bị dương tính nhỉ?” Tôi nói: “Tôi không dương tính vì tôi là người luyện công. Dương tính hay không không phải là vấn đề truyền nhiễm”. Họ đều rất kinh ngạc.

Tôi ở nhà của người trưởng bộ phận để chăm sóc cho mẹ của cô ấy mấy năm. Tôi luôn tận tâm tận lực nấu hai bữa cơm mỗi ngày. Bà cụ coi tôi như con gái ruột. Bốn người con của bà đều đang là cán bộ nhà nước, họ ban đầu vốn bị tà đảng reo rắc vào đầu những lời dối trá mà hiểu sai về Pháp Luân Công. Trong những năm làm ở đó, tôi đã tận dụng mọi cơ hội để giảng chân tướng về Đại Pháp cho họ, điều này đã giúp họ chuyển biến cách nhìn nhận của họ đối với Pháp Luân Công, cuối cùng, tất cả họ đều tam thoái và được cứu. Sư phụ từ bi ban cơ hội được đắc cứu cho tất cả chúng sinh. Cảm tạ Sư phụ từ bi cứu độ!

(Chịu trách nhiệm biên tập: Y Văn)

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/11/5/467818.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/11/9/212843.html

Đăng ngày 12-01-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share