Bài viết của một học viên tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 08-02-2010] Các học viên Pháp Luân Công, một nhóm người hành động theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, đang chịu đựng cuộc đàn áp khủng khiếp đã kéo dài đến 13 năm, thường xuyên bị công an, những người không biết sự thật truy bắt. Nhiều học viên buộc phải rời nhà ra đi để tránh bị bức hại. Trong giai đoạn này, nhiều người lạ đã mời các học viên ở tại nhà họ. Sau đây là một số ví dụ như vậy.

1. “Hãy đến nhà tôi. Cô có thể ở chung phòng với con gái tôi.”

Một học viên không thể trở lại ngôi nhà cô ấy đã thuê vì bạn cùng phòng của cô đã bị bắt giữ phi pháp và cô đã không trở về trong nhiều ngày. Cô gái đang đẩy xe đạp với tấm chiếu ngủ trên xe và đi thơ thẩn trên những con đường quê vào một ngày mùa xuân. Có hai người phụ nữ đang trên đường đi hái rau tiến tới. Một người hỏi về thân phận của cô gái và sau đó nói: “Tôi biết Pháp Luân Công là tốt vì cha tôi sống tại thành phố Dương Cốc biết thế. Tôi sống ở thôn này. Nếu cô không có chỗ ở, thì hãy đến nhà tôi và ở cùng phòng với con tôi.

2. “Ngay sau khi Pháp Luân Công lấy lại thanh danh, chúng tôi sẽ đến nhà bạn để tổ chức một bữa ăn mừng.”

Một phụ nữ làm việc trong phòng giáo dục đã thăm một học viên Pháp Luân Công và nói rằng nhiều người bạn của cô đang nghĩ về cô. Khi gặp cô gái này, bà buồn bã nói: “Thật khó mà tưởng tượng làm thế nào mà cô lại sống sót qua mọi khó khăn. Một khi thời điểm Chính Pháp đến, tất cả chúng tôi nhất định sẽ đến nhà cô để tổ chức một bữa ăn mừng. Nếu cô không có nơi để ở, cô có thể ở tại nhà mẹ tôi hoặc nhà mẹ chồng tôi.” Chỉ những người như người phụ nữ này, người đã biết sự thật trong thời gian này, biết rằng nhiều học viên đã bị bí mật đưa đi. Nhiều học viên đã bị giam giữ và bị sa thải việc.

3. “Các học viên Pháp Luân Công đều là người tốt. Thậm chí nếu 100 học viên đến đây ở, tôi tin rằng đó cũng không phải là nhiều.”

Có một ngôi nhà nhỏ ở miền đồng quê vốn không giàu có gì, nhưng nó rất ấm áp và yên ả. Nhiều học viên Pháp Luân Công vô gia cư đã ở trong nhà này, và nhiều người trong số họ đã kể lại trải nghiệm bị bức hại tàn bạo của mình. Sau khi nghe các câu chuyện của những người học viên này, chủ nhà, một bà lão độ tuổi 70, nói trong giận dữ: “Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) có vấn đề sao? Tại sao họ lại bức hại người tốt và ép người ta phải bỏ nhà ra đi!

Để tránh phiền phức, các học viên mà ở nhà bà lão này chỉ đến làng khi trời tối. Khi nghe tiếng gõ cửa, bà lão sẽ ngay lập tức gọi chồng mở cửa và sau đó bà sẽ bận rộn nấu ăn cho khách. Khi thấy các học viên mới, bà tránh làm hay nói bất cứ điều gì làm tổn thương họ hay khiến họ cảm thấy xấu hổ. Bà không hỏi gì cả, mà chỉ luôn nói: “Tôi sẽ không để một kẻ sát nhân, trộm, cướp, không ai trong số chúng vào nhà. Nhưng các học viên Pháp Luân Công đều là người tốt. Thậm chí nếu 100 học viên đến ở nhà tôi, đó cũng không phải là nhiều.

Con trai và cháu trai của bà cũng đồng cảm với các học viên Pháp Luân Công. Họ giữ bí mật với người ngoài về việc các học viên ở nhờ để giữ cho học viên được toàn. Dù họ đã cho nhiều học viên ở nhờ, nhưng vợ của họ cũng không biết điều đó. Nhiều năm trôi qua, và nhiều học viên trước đây ở nhà bà đã quay trở lại, từng người một. Họ đến thăm bà và gia đình bà. Bà lão đã chết, nhưng thế hệ trẻ trong gia đình bà vẫn chào đón nồng nhiệt các học viên và tiếp đón họ tử tế. Họ nhớ lại khi bà lão vẫn còn sống, bà liên tục hỏi: “Bạn ở đâu?

4. Họ đã chọn một tương lai tốt đẹp cho chính mình

Trong một thôn nọ, trưởng thôn không bao giờ tiếp tay cho việc bắt giữ dù chỉ một học viên Pháp Luân Công. Khi cuộc đàn áp lên đến đỉnh điểm và công an địa phương ở trong nhà ông, ông nói rằng ông phải đi mua thuốc lá, sau đó sẽ vội vàng đến nhà của học viên Pháp Luân Công để thông báo với họ. Sau đó ông nói: “Tôi sẽ vẫn là một trưởng thôn được bao lâu cơ chứ? Tại sao tôi lại bức hại những học viên Pháp Luân Công thật thà và tốt bụng, những người cũng là hàng xóm và người cùng thôn.

Một trưởng đồn công an địa phương đã thể hiện sự hối tiếc sâu sắc và sự đồng cảm đối với các học viên Pháp Luân Công sau khi ông ấy nhận ra rằng các học viên đang tuân theo các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn.

Một viên chức ở đồn công an thành phố sau khi biết sự thật nói rằng: “Bây giờ tôi hiểu rằng ngày nay, những việc như đốt sách và giết chết các học giả vẫn đang diễn ra!” Từ đó ông ngừng tham gia đàn áp các học viên Pháp Luân Công, và thay vào đó là bảo vệ họ.

Hỡi tất cả những người tốt trên toàn thế giới: Các bạn đang lựa chọn một tương lai tốt cho mình. Lịch sử sẽ không quên các bạn, và con cháu các bạn sẽ được phúc lành vì những việc làm tốt của các bạn. Các bạn bảo vệ người tốt vì lương tâm chính nghĩa của mình. So sánh với các bạn, các viên chức nên cảm thấy xấu hổ vì họ đã đối xử với người dân như rác rưởi. Những viên chức này gồm những người đã mù quáng đi theo ĐCSTQ và những người muốn thăng tiến nhờ việc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp.

Các học viên Pháp Luân Công phân phát các cuốn sách nhỏ. Những gì họ làm không gây “rắc rối” cho ai cả. Họ biết rằng ĐCSTQ rất bại hoại, rằng nó đã làm mọi việc xấu, và rằng chế độ của nó gần sụp đổ. ĐCSTQ sẽ bị trời diệt. Trong cuộc bức hại Pháp Luân Công đầy nguy hiểm này, học viên đã dùng tiền riêng của họ để in các cuốn sách thông tin, và nói sự thật với mọi người, trong đó có các bạn. Chúng tôi hy vọng rằng các bạn có thể phân biệt rõ sự thật từ những lời dối trá, giữ được những tư tưởng tốt, và bước đi trên con đường riêng của mình một cách xứng đáng.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/2/8/历史不会忘记善良人的善行-252829.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/2/17/131547.html
Đăng ngày 9-3-2012; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share