Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 03-10-2023] Tháng 04 năm 2021, tôi cảm thấy ngực trái của mình hơi sưng và đau, khi chạm vào cảm thấy trên ngực có một khối u to bằng quả trứng. Do lười học Pháp nên khi đó tôi không có đủ chính niệm. Tôi đã ra tiệm thuốc mua một miếng thuốc dán và dán lên ngực.

Sáu tháng sau, trong lúc trò chuyện cùng một học viên khác, cô ấy bảo rằng có một học viên trẻ trạc tuổi tôi cũng gặp phải tình trạng tương tự và đã qua đời. Ban đầu cơ thể của học viên ấy cũng xuất hiện khối u, nhưng sau đó khối u bắt đầu rỉ ra và mưng mủ. Câu chuyện trên đã mách bảo tôi cần phải chú ý đến nó. Lời của cô ấy khiến tim tôi đập thình thịch, tâm tình bất ổn.

Tôi vội đến bệnh viện và được chẩn đoán mắc bệnh ung thư vú. Tôi đã không nhận ra điều vị học viên kia đã nói với tôi, và kết quả chẩn đoán của bệnh viện chỉ là một khảo nghiệm tâm tính. Tôi đã đi tìm gặp bác sỹ Trung Y, ông này kê cho tôi một số loại thuốc Đông Y.

Mặc dù trước đó tôi biết trên ngực mình có khối u, nhưng tôi không để tâm đến nó. Tôi vẫn học Pháp và luyện công đều đặn mỗi ngày. Tôi cũng dành nhiều thời gian để giảng chân tướng cho mọi người. Tuy nhiên, khi nhận được kết quả chẩn đoán tôi đã suy sụp tinh thần và chính niệm của tôi đã biến mất.

Khi vị bác sỹ ở khoa giải phẫu nói với tôi rằng tế bào ung thư của tôi đã di căn đến xương, thay vì phủ nhận kết quả xét nghiệm như giả tướng, thì tim tôi lại quặn đau và cảm thấy bất an. Tôi biết rằng chỉ có Đại Pháp mới có thể cứu được tôi, tuy vậy tôi cũng cảm thấy rằng việc tu luyện của tôi chưa đủ tốt và tôi chưa đạt đến tiêu chuẩn để cơ thể vật lý của mình được chuyển hoá.

Kết quả là tôi bắt đầu quy trình hóa trị theo kế hoạch điều trị của bệnh viện, nhưng tôi vẫn tiếp tục tham gia nhóm học Pháp.

Do nghiệp bệnh, cơ thể tôi bắt đầu đau nhức rất nhiều. Khi cơn đau lên tới đỉnh điểm, tôi không thể ngủ được. Tôi nằm trên giường với hai bàn tay nắm chặt cho tới bình minh. Bất chấp tất cả những điều này, tôi luôn ôm giữ một niệm trong tâm; tôi sẽ không bao giờ từ bỏ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Các học viên trong nhóm học Pháp của chúng tôi rất quan tâm đến trạng thái tinh thần của tôi – tôi đang tìm kiếm phương cách điều trị y tế giống như người thường, trong khi vẫn cố gắng bám víu vào con đường hướng tới thành Thần. Họ đã chỉ ra những vấn đề khác nhau mà tôi gặp phải trong tu luyện.

Tuy nhiên do bị đau đớn về mặt thể xác lẫn áp lực quá lớn về mặt tinh thần. Tôi cảm thấy mình có thể bị nghiền nát bởi một cái nhìn có vẻ như đang buộc tội hoặc một lời “chỉ trích” nhẹ.

Những khổ nạn gia tăng làm bộc lộ những chấp trước của tôi

Như thể tình thế vẫn chưa đủ khó khăn, nhiều khảo nghiệm tâm tính khác cũng bắt đầu xuất hiện. Học viên A đến chỗ tôi để học Pháp cùng tôi, nhưng học viên A lại có mâu thuẫn với học viên B. Khi nghe nói học viên B cũng đến học Pháp cùng tôi thì học viên A đã không đồng ý. Do vậy buổi học Pháp đã không thành công.

Khi họ cố gắng tổ chức một buổi học Pháp khác ở chỗ tôi, vì hai học viên này không thể hòa hợp được với nhau, nên buổi hẹn lại thất bại. Cảm thấy vô cùng thất vọng, tôi bắt đầu nảy sinh hiểu lầm và tâm oán hận, tôi nghĩ: “Mình đã ở trong tình trạng tệ như vậy và thay vì đặt việc giúp đỡ mình lên hàng đầu, thì hai vị kia lại tranh hơn thua vì mấy chuyện cũ và làm cho môi trường học Pháp trở nên phức tạp hơn. Hai vị đó có đang cư xử giống như những người tu luyện hay không?”

Tôi đã ích kỷ và thay vì dựa trên các Pháp lý để giúp họ giải quyết mối hận thù, thì tôi lại xem mình như một “bệnh nhân” và coi giả tướng nghiệp bệnh là thật. Tôi hy vọng người khác sẽ hiểu tình trạng của mình và chăm sóc cho mình.

Phải đến khi có hai sự cố nhỏ xảy ra trong quá trình hóa trị tôi mới giật mình tỉnh ngộ. Sự cố đầu tiên là khi bác sỹ cố gắng đâm một cây kim vào động mạch ở cổ tôi. Ông ấy đã cố gắng đến sáu lần nhưng đều thất bại. Đột nhiên tôi nhận ra chính Sư phụ đang nhắc tôi rằng tôi không nên điều trị.

Sự cố thứ hai xảy ra khi bác sỹ đưa cho mỗi bệnh nhân một cái khăn lụa để quấn lên đầu nhằm che đi tình trạng rụng tóc do hóa trị. Tôi đã từ chối nhận, nói rằng tôi không dùng khăn lụa. Để “công bằng” thay vào đó ông ấy đưa cho tôi một chiếc ô, và trên bao bì có hai chữ lớn, nghĩa là “thiên đường”. Ngay lập tức tôi nghĩ: “Mình không nên tiếp tục hóa trị. Những gì xảy ra với mình là cái bẫy của cựu thế lực, dẫn mình vào nguy hiểm.” Tôi quyết định dừng hóa trị.

Khi về đến nhà, tôi đã vứt hết thuốc đi và quyết tâm tu luyện Đại Pháp vững chắc, đồng thời giao phó mọi việc cho Sư phụ quyết định.

Kể từ ngày hôm đó, tâm tôi không còn lay động trước cách hành xử của những học viên khác nữa vì đó đều là một phần trong quá trình tu luyện của họ.

Tôi biết ý chí và chính niệm của mình chưa đủ, nên tôi đã quỳ trước bức ảnh của Sư phụ trong nước mắt và cầu xin Sư phụ gia trì cho tôi. Tôi liên tục nhẩm trong tâm: “Tất cả triệu chứng nghiệp bệnh mà tôi có đều là giả tướng, và chúng tuyệt đối không được thừa nhận trong quá trình Chính Pháp vũ trụ. Nỗi sợ hãi và lo lắng của tôi là thật và tôi phải loại bỏ nó.”

Tôi giữ niệm này trong tâm và nó trở nên càng ngày càng mạnh khi tôi tăng cường chính niệm. Tôi cảm thấy rất rõ ràng là trước đó tôi chỉ có 20% chính niệm, nhưng miễn là tôi không ngừng học Pháp và tiến về phía trước, Sư phụ sẽ bảo hộ tôi, gia trì cho tôi và dẫn dắt tôi tiến về phía trước.

Dần dần, chủ ý thức của tôi cũng trở nên mạnh hơn và suy nghĩ của tôi cũng trở nên chính. Cảm giác sợ hãi và lo lắng cũng biến mất, tôi cảm thấy tự tin và bình tĩnh hơn trên con đường tiến về phía trước.

Trước đây, ngay khi tôi nghe thấy bất kỳ điều gì về trải nghiệm nghiệp bệnh của các học viên khác, tâm tôi tràn ngập sự sợ hãi và lo lắng. Nhưng giờ tôi cảm thấy bình tĩnh và vững vàng.

Cùng với sự đề cao tâm tính, cơ thể của tôi cũng thay đổi đáng kể. Tôi từ chỗ nằm liệt giường và dựa vào con gái trong mọi nhu cầu hàng ngày, đến dần có thể đi lại được và thậm chí còn có thể tự ra ngoài giảng chân tướng cho mọi người.

Tu luyện là nghiêm túc

Tôi nhận ra rằng mặc dù tôi đã đắc Pháp hơn 20 năm trước, nhưng tôi không biết cách tu bản thân. Tôi học Pháp, nhưng không thể đồng hóa với Pháp, mãi cho tới hai năm gần đây tôi mức thực sự hiểu tu luyện chân chính là gì và tính nghiêm túc của nó.

Cơ thể và tinh thần của tôi đã trải qua những thay đổi lớn khi tôi bắt đầu kiên định tu luyện, người thân và bạn bè của tôi cũng cảm nhận được rằng tôi đang thay đổi cả trong lẫn ngoài. Những quan niệm cứng đầu của tôi đã sụp đổ và cách cư xử của tôi cũng trở nên ôn hòa và hiền lành hơn.

Một học viên mà tôi đã không gặp trong hai năm nói: “Tôi có thể cảm nhận được rằng trường năng lượng của chị bây giờ đã khác. Trước đây trông chị có vẻ nghiêm túc và căng thẳng, nhưng giờ chị trông thoải mái hơn và tôi không còn cảm thấy có một rào cản nào khi tôi nói chuyện với chị!”

Tôi cảm thấy vô cùng biết ơn Đại Pháp vì những cải biến này. Sư phụ đã ban cho tôi một cuộc sống mới!

Tôi muốn chia sẻ một sự việc đã xảy ra khi tôi đang trải qua nghiệp bệnh. Con gái tôi sắp vào cấp ba. Cuối tuần ở nhà cứ ôm điện thoại cả ngày. Tôi không thích chuyện này và cố gắng thuyết phục cháu không nên cứ suốt ngày cắm mặt vào điện thoại như thế. Cháu đã giận và bảo tôi rằng tất cả bạn bè cùng lớp ai cũng được tự do dùng điện thoại tại sao con lại không được dùng? Cháu bực mình, và nói có lẽ cháu không nên được sinh ra trong gia đình này. Tôi cũng giận và bảo cháu vậy thì con có thể đi!

Con gái tôi đứng dậy, đóng sập cửa và bỏ đi. Khi ấy trong tôi tràn ngập tức giận và bất bình, nghĩ rằng tôi đang vật lộn với “nghiệp bệnh”, và thay vì quan tâm tới tình trạng của tôi, thì cháu lại còn bỏ nhà đi. Tôi có thể cảm thấy phần ma tính trong tôi mạnh lên và tôi đang trên bờ vực bùng nổ cảm xúc.

Tôi cảm thấy rằng nếu tôi đứng dậy khỏi ghế sofa. Tôi có thể ném mọi thứ xung quanh trong lúc tức giận. Tôi biết trước tiên mình cần phải bình tĩnh lại.

Dần dần tôi bình tĩnh lại. Tôi không còn lo lắng cho con gái mình nữa và tin rằng cháu sẽ ổn thôi vì tôi có Sư phụ bảo hộ. Vài phút sau, cha tôi gọi cho tôi và bảo rằng cháu đang ở cùng với ông.

Những thay đổi tích cực phản ánh sự đề cao của tôi

Khi tôi tiếp tục đề cao tâm tính của mình, cơn tức giận và sự thất vọng của tôi giảm dần. Con gái tôi nói rằng tôi đã thay đổi rất nhiều.

Người thân và bạn bè của tôi từng có quan điểm tiêu cực về tôi cũng thay đổi thái độ của họ. 11 năm trước, tôi bị buộc phải ly hôn với chồng và mọi người trong gia đình nghĩ đó là lỗi tại tôi vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Sự thật là trong ba năm khi tôi bị ĐCSTQ (Đảng Cộng sản Trung Quốc) giam giữ phi pháp vì đức tin của mình vào Pháp Luân Đại Pháp, chồng tôi bắt đầu lừa dối tôi. Sau khi tôi được trả tự do và về nhà, thay vì gia đình đoàn tụ vui vẻ, chồng tôi lại lạnh nhạt với tôi và thường không về nhà cho đến tận nửa đêm. Anh ấy từ chối trả lời điện thoại và sẽ không trả lời bất kỳ câu hỏi nào của tôi.

Điều này khiến tôi rất đau buồn. Không lâu sau khi chúng tôi ly dị, anh ấy kết hôn với chị họ con nhà dì hai tôi. Điều này làm tôi bị tổn thương rất nặng. Tôi cảm thấy mình bị cả chồng lẫn chị họ phản bội. Tuy nhiên tất cả người thân đều đứng về phe họ.

Lúc đầu tôi rất phẫn nộ, nhưng dần dần tôi đã có thể bỏ qua và bắt đầu trân quý mọi cơ hội được ở bên người thân và giảng chân tướng cho họ về Pháp Luân Đại Pháp.

Có lần chú tôi đã từ chối lắng nghe khi tôi cố gắng giảng chân tướng cho chú. Chú luôn nói: “Đừng nói cho chú nghe về chuyện này nữa.” Tôi không từ bỏ mà vẫn tiếp tục giảng chân tướng cho chú. Sau này chú bắt đầu đặt câu hỏi. Chúng tôi đã ngồi nói chuyện với nhau khoảng 20 phút. Cuối cùng chú đã đồng ý làm tam thoái.

Mẹ tôi qua đời cách đây vài năm. Trong lúc chờ đợi ở sảnh tang lễ, tôi nhìn thấy chú này nói chuyện với em của chú và mấy người anh em họ khác. Tôi không thể nghe thấy họ nói gì nhưng để ý thấy họ cứ nhìn tôi. Thi thoảng thấy họ lắc đầu rồi lại gật đầu và một số còn lau nước mắt.

Tôi nghĩ họ có thể đang nói xấu tôi, nhưng những gì xảy ra sau đó cho thấy rằng tôi đã sai.

Vào ngày giỗ thứ ba của mẹ tôi, khi một người anh họ của tôi bước ra khỏi xe, anh ấy đã cúi đầu thật sâu để chào tôi thể hiện lòng kính trọng của anh đối với tôi. Chuyện này làm tôi vô cùng ngạc nhiên vì anh ấy luôn la mắng tôi. Thái độ của anh ấy đã hoàn toàn thay đổi.

Tôi chợt nhận ra rằng ba năm trước trong phòng tang lễ, chú tôi chắc chắn đã giảng chân tướng cho họ và nói với họ rằng tôi đã phải trải qua bao khó khăn này như thế nào – ba năm bị giam giữ phi pháp, việc chồng tôi ngoại tình với chị họ, rồi ly hôn, rồi tôi phải chăm sóc mẹ bị bệnh suốt 10 năm trước khi bà qua đời, cũng như những khó khăn mà tôi phải đối mặt khi là một học viên Đại Pháp trong cuộc bức hại và việc tôi đã thay đổi thành một người tốt hơn, người thiện lương hơn nhờ tu luyện. Đó là lý do tại sao ba năm trước họ đã nhìn tôi như vậy.

Tôi mừng cho người thân của mình và đồng thời cũng cảm động trước uy lực của Đại Pháp. Tôi nhận ra rằng miễn là tôi luôn đặt việc giảng chân tướng và cứu người lên hàng đầu, thì những người mà chúng ta cố gắng cứu sẽ ủng hộ và hòa hợp với Đại Pháp, đồng thời môi trường tu luyện của chúng ta cũng sẽ cải thiện.

Đầu năm nay tôi có một giấc mơ, trong giấc mơ tôi biết được rằng người chị họ đã kết hôn với chồng cũ của tôi là người chị thân thiết của tôi trên thiên đường, và chúng tôi đã cùng nhau hạ thế. Khung cảnh trong giấc mơ của tôi đột nhiên chuyển sang thế giới con người và tính mạng của chị ấy đang gặp nguy hiểm. Chị ấy nhờ tôi giúp đỡ, nên tôi đã đạp xe đến căn phòng nhỏ mà chị đang ở. Tôi bảo chị hãy liên tục niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo! Và chị ấy sẽ ổn thôi. Chị ấy lập tức đồng ý.

Sau khi choàng tỉnh khỏi giấc mơ. Tôi nhận ra rằng Sư phụ đang nói cho tôi biết những mối bất bình trước đây của tôi với người chị họ đã được giải quyết. Trong mơ, tôi đã khóc lóc thảm thiết vì mối nguy mà chị ấy sắp gặp phải, vì chúng tôi là chị em ở trên thiên thượng.

Sự việc này đã khiến tôi nhận ra rằng cùng với sự tu luyện chân chính và kiên định của chúng ta ở nhân gian, thì việc đề cao tầng thứ và cứu độ chúng sinh của chúng ta ở tất cả các tầng thứ thiên thể cũng đang đồng thời diễn ra, và cùng lúc đó nhiều mối oán khuất thù hằn cũng đang được giải quyết.

Tôi nhận ra rằng việc tu luyện của mỗi đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp không còn chỉ là tu luyện cá nhân nữa, mà còn liên quan đến thiên thể và vũ trụ tương ứng mà chúng ta đang đại diện, cũng như vô số chúng sinh đang chờ được cứu độ. Nếu chúng ta không kiên định và chân chính tu luyện thì hậu quả sẽ rất lớn và rất nghiêm trọng.

Con xin cảm tạ Sư phụ vì sự bảo hộ và khích lệ từ bi của Ngài, đã giúp con thức tỉnh khỏi cơn mê tại thời khắc quan trọng nhất khi Chính Pháp đang chuyển sang Pháp Chính Nhân Gian. Sư phụ đã giúp con tăng cường chính niệm để tiến bộ trong tu luyện. Con sẽ tiếp tục đồng hoá với Pháp và hoàn thành thệ ước tiền sử trợ Sư Chính Pháp cứu độ chúng sinh.

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/10/3/464810.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/10/28/212661.html

Đăng ngày 18-12-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share