Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 02-10-2023] Tôi công tác trong tổ hậu cần tại một bệnh viện địa phương. Nhiệm vụ của tôi là phải hoàn tất việc dọn dẹp và vệ sinh khu vực mà tôi phụ trách vào lúc 8 giờ sáng mỗi ngày.

Sáng ngày 6 tháng 6 năm 2023, trời đổ mưa như trút vào lúc 6 giờ 30 phút sáng khi tôi đang chạy xe đạp điện đi làm. Ngay khi vừa tới một ngã tư, thì có một chiếc mô-tô phân khối lớn đột nhiên xuất hiện rất nhanh ở bên trái của tôi. Khi nhận ra chúng tôi sắp đâm vào nhau, tôi đã cầu xin Sư phụ giúp tôi!

Do đường trơn nên khi phanh gấp chiếc xe của tôi đã xoay 180 độ và hất tôi xuống đường. Sau đó chiếc xe đáp xuống đè lên ngực tôi. Còn chiếc mô-tô chạy sượt qua người tôi và tài xế dừng lại.

Tôi đã tránh được vụ va chạm nhưng bị ngã xuống đất và không thở được. Chiếc xe đạp điện nặng nề đè lên người tôi và tôi không thể ngồi dậy được. Người lái xe mô-tô bước lại và kéo chiếc xe ra khỏi người tôi, sau đó giúp tôi đứng dậy. Toàn thân tôi đau nhức nhưng cơn đau ở ngực đặc biệt dữ dội. Cú ngã mạnh đến nỗi khiến tôi không thể đứng vững. Tôi hít một hơi thật sâu và cầu xin Sư phụ gia trì cho mình. Tài xế xe mô-tô muốn đưa tôi đến bệnh viện, nhưng tôi bảo anh ấy rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và tôi sẽ không sao. Tôi bảo anh ấy cứ đi đi.

Sau khi anh ấy đi khỏi, tôi liền cảm ơn Sư phụ vì Ngài đã cứu mạng tôi. Tôi quay lại xe của mình và đi thẳng tới bệnh viện. Ngay khi tới bệnh viện tôi liền lập tức bắt tay vào dọn dẹp và hoàn thành công việc của mình trước 8 giờ sáng. Suốt buổi sáng hôm đó tôi cảm thấy rất đau. Chỉ cần một cử động nhỏ cũng làm cơn đau tăng thêm, đặc biệt là ở sau lưng. Lưng tôi đau như thể bị gãy và tôi đã đổ mồ hôi rất nhiều.

Tôi cố gắng chịu đựng cơn đau và bắt đầu nhẩm đọc câu này trong một bài giảng Pháp gần đây của Sư phụ:

“Khổ có thể tiêu tội nghiệp, đó là nhất định” (Vì sao có nhân loại)

Tôi coi thống khổ và đau đớn của vụ tai nạn là cơ hội để tiêu trừ nghiệp lực cho mình, trả hết nợ và đề cao bản thân. Tôi cảm thấy rất bình tĩnh. Tôi biết những gì mà mình đang phải chịu đựng không thể so sánh được với những gì mà Sư phụ gánh chịu cho chúng ta. Tôi cũng biết rằng không có Sư phụ bảo hộ thì tôi có thể đã mất mạng rồi.

Tôi đã dựa vào tín tâm ở Sư phụ và Đại Pháp để vượt qua cơn đau. Khi không phải làm việc, tôi học Pháp, luyện công và phát chính niệm. Tôi vẫn đi làm mỗi ngày và nhận thấy cơn đau đã giảm đi từng ngày.

Đến ngày 23 tháng 6, tôi cảm thấy mình đã hoàn toàn bình phục. Không còn đau ở chỗ nào nữa. Tôi làm theo đề nghị của một đồng tu rằng tôi nên đi chụp X-quang để chứng thực sức mạnh diệu kỳ của Pháp Luân Đại Pháp. Tấm hình X-quang cho thấy 3 xương sườn bên trái và 4 xương sườn bên phải bị gãy nhưng đã lành lại.

Sau khi bác sĩ phát hiện ra tôi đã bị thương rất nặng từ 18 ngày trước, ông ấy nghĩ điều này quả thật khó tin! Đối với một người bình thường thì phải mất vài tháng xương gãy này mới lành lại, chưa kể là còn phải uống thuốc, nghỉ ngơi và có thể còn phải phẫu thuật. Ông ấy còn ngạc nhiên hơn khi biết tôi không hề được điều trị, mà hằng ngày vẫn phải lao động chân tay. Chưa hết, chỉ sau 18 ngày, vết xương gãy của tôi đã lành hẳn. Từ góc nhìn khoa học hiện đại của ông ấy, điều đó hoàn toàn không thể xảy ra, nhưng nó là sự thật!

Tôi nói với bác sỹ và những người khác làm việc tại bệnh viện rằng Pháp Luân Đại Pháp rất là tuyệt vời. Những bệnh nhân khác cũng quan tâm đến câu chuyện của tôi; tất cả đều chăm chú lắng nghe. Và thật dễ dàng để thuyết phục họ làm tam thoái sau khi nghe được câu chuyện thần kỳ của tôi.

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/10/2/466606.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/10/10/212421.html

Đăng ngày 17-12-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share