Bài viết của đệ tử Đại Pháp ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc đại lục
[MINH HUỆ 17-11-2023]
Kính chào Sư phụ tôn kính!
Chào các đồng tu!
Khi đọc “Thông tri mời gửi bài cho Pháp hội Trung Quốc đại lục trên Minh Huệ Net lần thứ 20,” tôi vô cùng xúc động. Tuy đã đến Pháp hội lần thứ 20 rồi, nhưng tôi chưa bao giờ viết bài chia sẻ tâm đắc của mình. Tôi bị chướng ngại rằng mình chỉ học đến lớp ba và không thể viết bài được.
Những thay đổi tích cực sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp
Tôi 72 tuổi. Tôi sinh năm 1952 tại một ngôi làng ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc. Tôi là con cả trong một gia đình có chín anh chị em. Vì gia đình tôi rất nghèo, nên tôi phải làm việc ngoài đồng khi mới 14 tuổi. Công việc rất vất vả. Thời gian dần trôi, sức khỏe sa sút và tôi mắc rất nhiều bệnh tật.
Năm 24 tuổi, tôi đã kết hôn. Chồng tôi đóng quân ở căn cứ quân sự, vì vậy tôi phải một mình nuôi dưỡng con cái. Tôi còn phải làm việc ngoài đồng, chăm sóc khu vườn, cho gà và heo ăn. Tôi phải chặt củi để nấu nướng và quán xuyến tất cả việc nhà.
Sáu năm sau, tôi được phép chuyển đến sống cùng chồng, nhưng sức khỏe của tôi rất kém. Sau đó, chồng tôi được chuyển sang làm việc dân sự ở thành phố. Hai người con của tôi lớn lên và được học hành đàng hoàng. Nhưng sức khỏe của tôi ngày càng sa sút. Tôi bị nhức đầu và mắc bệnh tim mạch. Cả người tôi sưng vù. Mặc dù tôi đi khám nhiều bác sĩ khác nhau, nhưng cũng không có tác dụng. Thậm chí, tôi đã tìm đến những bác sĩ y học dân gian và thầy bùa. Căn bệnh không những không được chữa lành, mà tôi còn rước phụ thể vào thân. Tôi đã nhục mạ và đánh người khác. Tôi còn nhắm vào gia đình của mình. Tinh thần tôi suy sụp và tôi không muốn sống nữa.
Con cái cảm thấy lo lắng cho tôi. Mọi người cố gắng thuyết phục chồng ly hôn với tôi. Nhưng chồng tôi không nghe lời họ và anh vẫn chăm sóc cho tôi. Dù tôi đối xử với anh bất hảo đến mức nào đi nữa, thì anh vẫn hành xử tử tế với tôi. Đôi khi, tôi cảm thấy mình thật có lỗi và hối hận khi đối xử với anh như vậy. Nhưng khi phụ thể khống chế tôi, thì tôi không thể kiểm soát bản thân và đi đến công ty của chồng để tranh cãi với anh. Chồng tôi cảm thấy mất thể diện và anh đã muốn tự vẫn.
Tôi thấy sợ hãi và đã vứt bỏ những thứ mà tôi thờ cúng. Một ngày nọ, khi đang nằm trên giường và không biết nên làm gì, tôi chợt nhìn thấy một chữ “song hỷ” lớn bằng tiếng Hoa ở trên tường. Tôi nghĩ là mình đang nằm mơ. Tôi dụi mắt và nhìn kỹ hơn. Chữ này vẫn còn ở đó. Tôi thấy rất vui, bởi vì tôi đã có hy vọng. Sau đó, phụ thể không còn làm hại tôi nữa.
Một ngày nọ, một người bạn đã đến thăm tôi. Cô nói rằng có một buổi chiếu video thuyết giảng của Đại sư khí công, và cô hỏi tôi có muốn đi xem hay không. Tôi không thấy hứng thú, bởi vì tôi đã từng luyện tập rất nhiều môn khí công và đến nhiều bệnh viện khác nhau, nhưng căn bệnh của tôi vẫn không được chữa lành. Cô bạn cố gắng thuyết phục tôi đi cùng với cô. Vì cô ấy là bạn thân nhất của tôi, nên tôi không thể từ chối cô. Vì vậy tôi đã đi cùng cô.
Sau khi đến nơi, tôi cảm thấy vô cùng dễ chịu. Tôi xem video thuyết giảng suốt cả buổi trưa. Tâm tôi rộng mở. Tôi không còn thấy khó chịu và khổ đau nữa. Tôi đã kể cho chồng và con cái nghe các bài giảng của Sư phụ Lý (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) vô cùng tuyệt vời. Tôi hỏi chồng và các con có muốn đi nghe giảng hay không. Và họ đã đồng ý tham dự buổi chiếu video tiếp theo.
Thời điểm đó là tháng 06/1995. Tôi đã quyết định tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Điểm luyện công ở gần nhà tôi. Hai con cũng tu luyện với tôi. Như vậy, tôi đã đắc được Đại Pháp! Tôi trở nên mạnh khỏe về tinh thần và thể chất. Tôi đã thay đổi. Tôi có thể nấu nướng, giặt giũ và quán xuyến tất cả việc nhà. Một đồng nghiệp của chồng tôi đã hỏi anh vì sao tôi không còn đến công ty của anh để tranh cãi với anh nữa. Chồng tôi nói với đồng nghiệp rằng tôi trở thành người tốt sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Đồng nghiệp nói, “Môn này hẳn là rất tốt, bởi vì nó khiến vợ anh thay đổi! Anh hãy nhờ vợ anh giới thiệu Đại Pháp cho vợ tôi nhé!” Giám đốc công ty của chồng tôi cũng khâm phục Đại Pháp.
Chồng tôi hoàn toàn bị thuyết phục khi Pháp Luân Đại Pháp đã khiến tôi thay đổi và Sư phụ đã cứu gia đình chúng tôi. Anh ấy vô cùng biết ơn Sư phụ và Đại Pháp. Sau đó, anh cũng bước vào tu luyện.
Giảng chân tướng và cứu độ chúng sinh
Bà lão nhặt ve chai: Tôi có hy vọng rồi
Một ngày nọ, tôi để ý một bà lão đang nhặt ve chai ở trạm xe buýt, và tôi đã bắt chuyện với bà. Tôi kể cho bà nghe Pháp Luân Đại Pháp tuyệt vời như thế nào và môn công pháp này đã được phổ truyền rộng rãi. Bà hỏi tôi Sư phụ là ai. Tôi đã giải thích cho bà. Bà chăm chú lắng nghe và không lên xe buýt khi xe ghé trạm. Bà vẫn tiếp tục nghe tôi nói. Tôi kể với bà rằng ĐCSTQ xấu xa như thế nào, hại người như thế nào, và lý do vì sao nó sẽ bị trời diệt. Tôi giải thích rằng bất cứ người nào gia nhập các tổ chức của ĐCSTQ đều ở trong tình thế nguy hiểm.
Bà lão cảm động đến rơi lệ. Bà nói: “Hôm nay tôi đã gặp được người tốt. Từ đây trở đi, tôi sẽ có phúc phận. Tôi không cần lo lắng nữa. Cô có biết rằng tôi không có chồng và đang sống với con cái không? Tôi mưu sinh bằng nghề nhặt ve chai. Tôi thật may mắn khi nghe cô nói những điều tuyệt vời này. Tôi có thể được cứu rồi. Pháp Luân Đại Pháp đã cứu tôi. Cô hãy gửi lời cảm ơn của tôi đến Sư phụ của cô nhé!”
Khi xe buýt đến, bà lão bật khóc và nói không biết khi nào mới có thể gặp lại tôi và bà không muốn rời đi.
Hai cha con thoái ĐCSTQ
Một buổi sáng nọ, tôi đi chợ với một đồng tu. Chúng tôi gặp gỡ hai cha con kinh doanh tiệm hàn. Tôi giảng chân tướng cho người cha. Ông cảm ơn chúng tôi, và hỏi rằng có phải Đại Pháp đến đây để cứu người hay không. Ông tin những gì chúng tôi đã nói với ông, và đồng ý thoái Đội thiếu niên là một trong những tổ chức của ĐCSTQ.
Sau đó, tôi nói chuyện với con trai của ông về vẻ đẹp của Đại Pháp, ĐCSTQ đã làm gì với người dân [Trung Quốc], và vì sao mọi người cần thoái ĐCSTQ. Cậu con trai đã từ chối làm tam thoái. Và chúng tôi đã rời đi. Sau khi đi được vài bước, một câu hỏi hiện lên trong tâm trí tôi: Nếu cậu ấy là con trai của mình, thì mình có rời đi hay không? Câu trả lời của tôi là không. Vậy thì, tại sao tôi không quay lại, và thử nói chuyện với cậu ấy lần nữa? Nếu tôi đi rồi thì ai sẽ cứu cậu ấy? Như vậy tôi sẽ hối hận lắm.
Tôi đã quay lại, và nói với cậu ấy rằng tôi cảm thấy buồn vì tôi chưa cứu được cậu ấy và tôi không thể bỏ đi. Cậu ta chắp tay để bày tỏ lòng kính trọng ngay khi tôi nói lời này. Cậu cúi chào tôi và sắp quỳ xuống. Tôi đã ngăn cản cậu ấy làm như vậy. Cậu ta cúi chào tôi lần nữa và nói: “Cháu đã vào Đoàn. Cô hãy giúp cháu làm tam thoái nhé.” Tôi nhắn nhủ cậu ta ghi nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo,” khi đại nạn đến thì sẽ được bình an. Cậu ấy nói chắc chắn sẽ ghi nhớ [chín chữ chân ngôn].
Trừ bỏ [chấp trước] lười biếng
Một ngày nọ, tôi không muốn ra ngoài để giảng chân tướng cho mọi người, bởi vì tôi thấy mệt mỏi khi làm việc nhà. Nhưng khi tôi nghĩ đến có rất nhiều người đang chờ được cứu, thì tôi đã khóc. Tôi phải ra ngoài và không được lười biếng. Ngay cả khi tôi chỉ cứu được một người, thì tôi cũng nên ra ngoài để giảng chân tướng cho người khác mặc dù trời đã tối.
Tôi thấy một người đàn ông trên đường. Tôi dừng lại và hỏi ông đã từng nghe nói về Pháp Luân Đại Pháp chưa, và liệu có ai khuyên ông thoái ĐCSTQ chưa. Sau đó, tôi giải thích cho ông về vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp, vì sao Sư phụ Đại Pháp kêu chúng tôi cứu người, ĐCSTQ đã làm những gì với người dân Trung Quốc, và nó đã nói dối như thế nào. Tôi còn giải thích rằng ĐCSTQ đã vu khống Đại Pháp như thế nào. Ông ấy tán đồng với tôi và nói rằng ĐCSTQ nói dối.
Ông đã đồng ý thoái Đội, và muốn gửi lời cảm ơn đến Sư phụ Đại Pháp. Tôi tặng ông một số tài liệu chân tướng, và nhắn nhủ ông hãy đọc những tài liệu này. Ông đã cất tài liệu vào túi và cảm ơn tôi.
Tôi đã trò chuyện với rất nhiều người vào hôm đó. Tất cả những người này đều đồng ý thoái ĐCSTQ và các tổ chức của nó. Một số người nói rằng Pháp Luân Đại Pháp thực sự tuyệt vời, và rằng các học viên thật xuất sắc.
Không bỏ lỡ dù chỉ một người
Tôi nắm bắt từng cơ hội để giảng chân tướng cho mọi người. Tôi nhận ra rằng mình đã bỏ lỡ nhiều cơ hội khi tôi không học Pháp thật tốt.
Một hôm, có một người nhờ tôi chỉ đường. Vì tôi đang bận, nên tôi chỉ đường cho anh, nhưng không giảng chân tướng cho anh. Tôi đã vô cùng hối hận.
Tôi nhận ra rằng đó là một bài học tốt để mình học hỏi, và tôi không nên bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào từ đây trở đi. Dù người ta có tiếp thu chân tướng hay không, thì tôi vẫn phải nói cho họ biết [chân tướng] và mang đến cho họ cơ hội để lựa chọn.
Một ngày nọ, tôi trò chuyện với một phụ nữ về Đại Pháp ở trên xe buýt. Cô không hiểu lắm và đã xuống xe. Tôi xuống xe theo cô và tiếp tục trò chuyện. Sau đó, tôi bắt chuyện với người phụ nữ đi cùng với cô. Người phụ nữ này vô cùng ngưỡng mộ tôi, và hỏi liệu rằng tôi xuống xe là vì tôi muốn tiếp tục giảng chân tướng cho cô có phải không. Cô đã khen ngợi Pháp Luân Đại Pháp thật tuyệt vời.
Tôi đã nói chuyện với một người đàn ông đang vội vàng rằng: “Chúng ta gặp được nhau ắt là duyên phận. Tôi phải nói với anh chuyện quan trọng này.” Sau đó, ông hỏi tôi là chuyện quan trọng gì. Tôi đã nói với ông về Đại Pháp. Ông đồng ý thoái ĐCSTQ và các tổ chức của nó.
Tôi không biết mình đã giúp bao nhiêu người thoái ĐCSTQ rồi. Hầu như mỗi ngày tôi đều ra ngoài để nói chuyện với mọi người về Đại Pháp. Vài năm trước, tôi và những học viên khác đã phối hợp với nhau, để giúp 40 hay 50 người thoái Đảng mỗi ngày. Đôi khi, chúng tôi đi đến các trường học và giúp được khá nhiều học sinh thoái Đội và Đoàn.
Giảng chân tướng cho người dân ở mọi tầng lớp xã hội
Vứt bỏ tâm sợ hãi
Một ngày nọ, tôi đi đến trung tâm thương mại với một đồng tu. Tôi thấy một người đàn ông trông có vẻ hung hăng. Tôi đã đi ngang qua ông. Khi đi được khoảng 100 mét, tôi nhận ra rằng mình nên nói chuyện với ông ấy về Đại Pháp. Tôi tự hỏi bản thân tại sao tôi không dừng lại và trò chuyện với ông ấy. Lý do là vì tôi sợ ông báo công an.
Ông ấy có một vết sẹo lớn ở trên khuôn mặt. Tôi đã nói chuyện với ông rằng: “Tôi không dừng lại để bắt chuyện với ông ngay vì tôi cảm thấy hơi sợ khi nhìn thấy vết sẹo lớn trên khuôn mặt của ông. Nhưng sau khi đi khỏi, tôi cảm thấy rất buồn. Vậy tại sao tôi không nói chân tướng Đại Pháp cho ông? Vì tôi sợ ông sẽ báo công an.” Ông ấy đã cười lớn khi nghe tôi nói như vậy. Ông hỏi tôi: “Cô muốn nói chuyện gì với tôi vậy?” Sau đó, tôi đã giảng chân tướng cho ông. Ông vui vẻ đồng ý thoái ĐCSTQ. Ông nói rằng, ông làm việc ở trung tâm thương mại.
Giảng chân tướng cho một công an
Một ngày nọ, tôi hỏi một người đàn ông rằng ông làm việc ở đâu. Ông trả lời rằng, ông là công an đã về hưu. Trước đây, tôi từng giảng chân tướng cho công an. Một số công an đồng ý thoái ĐCSTQ và các tổ chức của nó. Một số người đã từ chối. Bây giờ, hầu hết công an đều mặc thường phục, vì vậy tôi không thể nói được. Tôi do dự khi nghe thấy ông từng là công an. [Tôi nghĩ] mình có nên nói chân tướng cho ông biết không? Liệu ông có báo công an không? Nhưng ông ấy đã nói với tôi: “Một số công an là người tốt.” Tôi nhận ra rằng ông có duyên phận với Đại Pháp. Sư phụ đã điểm hóa tôi qua [lời nói] của ông. Tôi không nên ích kỷ và lo sợ.
Tôi đã nói với ông rằng: “Trước đây, tôi từng nói chuyện với công an, và kể cho họ nghe chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Một số công an đã đe dọa bắt giữ tôi. Tôi sợ hãi khi nghe ông nói rằng ông từng là công an. Tôi không dám giảng chân tướng cho ông. Nhưng nếu tôi không nói với ông hôm nay, thì tôi sẽ cảm thấy rất buồn. Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ Đại Pháp yêu cầu chúng tôi cứu người. Tôi không muốn bỏ lỡ ông. Khi tôi chưa biết nên làm thế nào, thì ông nói rằng công an cũng có người tốt.” Ông ấy mỉm cười và nói: “Thật vậy, công an có đủ loại người. Tôi từng làm việc ở văn phòng.” Sau đó, tôi đã giảng chân tướng kỹ càng cho ông, và giúp ông thoái ĐCSTQ.
Kể cho một người lính nghe về Đại Pháp
Khi thấy một người lính mặc đồng phục ở trung tâm thương mại, tôi đã bắt chuyện với ông. Tôi kể với ông rằng, chồng tôi từng làm trong quân đội và được chuyển đến bộ phận dân sự. Rồi tôi nhanh chóng chuyển sang chủ đề về Đại Pháp. Tôi kể cho ông biết ĐCSTQ bức hại Đại Pháp và mổ cắp nội tạng sống từ các học viên như thế nào. Ông ấy không biết về phong trào tam thoái. Tôi giải thích cho ông hiểu tại sao người ta cần thoái ĐCSTQ và các tổ chức của nó để được bình an. Ông đã hiểu rõ và đồng ý thoái ĐCSTQ.
Tôi rất vui khi thấy mọi người phấn khởi sau khi thoái ĐCSTQ và các tổ chức của nó.
Gia đình tôi giúp đỡ lẫn nhau để cứu người
Cả gia đình tôi đều tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và chúng tôi đã được rất nhiều thọ ích. Chúng tôi phối hợp với nhau và dùng hết tâm huyết để cứu người.
Vài năm trước, chúng tôi dễ dàng mua được thẻ điện thoại và điện thoại di động có thể dùng để gửi các tin nhắn thoái ĐCSTQ. Chúng tôi đã mua chín chiếc điện thoại. Chúng tôi sử dụng một ứng dụng để quay số tự động cho người dân Trung Quốc ở Trung Quốc, và gửi các tin nhắn cho họ. Chúng tôi gửi tin nhắn khoảng 6 giờ mỗi ngày bằng cách sử dụng chín chiếc điện thoại cùng một lúc. Mỗi ngày đều có 30 đến 100 người đồng ý thoái ĐCSTQ.
Mỗi đêm chúng tôi đều kiểm tra các tin nhắn và số điện thoại. Chúng tôi sẽ gọi cho những người có thắc mắc hoặc muốn thoái ĐCSTQ. Sau khi chúng tôi nói chuyện với họ, một số người đã đồng ý thoái ĐCSTQ và các tổ chức của nó. Một số người đã gửi lời cảm ơn đến chúng tôi.
Một ngày nọ, chồng tôi gọi lại cho một người. Người này nói rằng, ông từng nghe tin nhắn thoại, nhưng vẫn muốn tìm hiểu thêm về Pháp Luân Đại Pháp và tại sao người ta cần làm tam thoái. Chồng tôi đã giải thích kỹ càng cho ông hiểu. Ông yêu cầu chồng tôi cho ông thời gian để suy nghĩ về điều này. Một tuần sau, chồng tôi gọi cho ông ấy lần nữa. Ông đã đồng ý thoái ĐCSTQ. Ông nói rằng: “ĐCSTQ hết hy vọng và sắp tiêu rồi. Chỉ có Pháp Luân Đại Pháp mới có thể cứu người.” Và ông bày tỏ lời cảm ơn của mình.
Vào một ngày hè nóng nực, chồng tôi mang theo chín chiếc điện thoại, và đi đến một con sông. Anh để một vài điện thoại ở trên ghế và một vài điện thoại ở địa điểm khác. Anh bật điện thoại, mở ứng dụng, và gửi các tin nhắn thoại. Sau đó, anh ngồi xuống và phát chính niệm. Anh phát hiện mình để quên một chiếc điện thoại trong giỏ xe đạp. Mặc dù anh chưa lắp pin vào chiếc điện thoại này, nhưng nó vẫn reo lớn. Anh nhận ra rằng chiếc điện thoại nhắc nhở anh bật nó lên để có thể gửi tin nhắn cho người Trung Quốc và cứu họ. Thật vậy, tất cả mọi thứ đều có sinh mệnh. Anh đã lắp pin vào điện thoại và mở ứng dụng lên. Khi kiểm tra điện thoại vào buổi tối, chúng tôi thấy có rất nhiều người để lại tin nhắn nói rằng họ đồng ý thoái ĐCSTQ. Điều này đã củng cố tín tâm của chúng tôi rằng, tất cả mọi thứ đều đến vì Pháp. Chiếc điện thoại này đến đây để hoàn thành sứ mệnh của nó. Chúng tôi vô cùng trân quý những chiếc điện thoại, bởi vì chúng mang đến cho nhiều người cơ hội để tìm hiểu chân tướng và thoái ĐCSTQ.
Nhờ lòng từ bi và sự bảo hộ của Sư phụ, các thành viên trong gia đình chúng tôi phối hợp với nhau và cố gắng hết sức để cứu độ chúng sinh. Đôi khi, chúng tôi không muốn ra ngoài, nhất là vào những ngày mưa gió. Nhưng khi chúng tôi nghĩ đến sự cấp bách của việc cứu người, thì chúng tôi đã bước ra dẫu [hoàn cảnh] khó khăn đến mấy đi nữa. Chúng tôi nên làm điều này, bởi vì đây là sứ mệnh của chúng tôi.
Chúng tôi hướng nội tìm khi gặp những người chửi rủa mình hoặc khi có ít người thoái ĐCSTQ vào hôm đó. Chúng tôi phát hiện rằng bản thân có những tâm chấp trước như truy cầu, lo sợ, hoặc thiếu kiên nhẫn. Sau khi quy chính dựa trên Pháp, chúng tôi đã giúp nhiều người hơn nữa thoái ĐCSTQ.
Lời kết
Tôi đã tu luyện Đại Pháp trong 28 năm, và trải qua những thăng trầm. Sư phụ từ bi luôn chăm sóc và bảo hộ tôi trên con đường tu luyện này. Lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ không thể diễn đạt thành lời. Nếu tôi không tu luyện Đại Pháp, thì tôi đã qua đời từ lâu. Tôi có thể cảm thấy sự trông ngóng trong tâm của thế nhân, cũng như lòng từ bi vô tận của Sư phụ đối với các học viên và chúng sinh. Ở giai đoạn cuối cùng của thời kỳ Chính Pháp và thời kỳ quá độ sang Pháp chính nhân gian, tôi sẽ làm tốt hơn để xứng đáng với ơn cứu độ của Sư phụ. Tôi sẽ hoàn thành sứ mệnh của mình. Đệ tử cảm tạ Sư tôn!
Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/11/13/大陸法會-慈悲講真相-盡力多救人-467913.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/11/17/212950.html
Đăng ngày 03-12-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.