Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 12-11-2023]
Kính chào Sư phụ tôn kính!
Xin chào các đồng tu!
Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996. Tôi mới chỉ học hết cấp 1. Trong 27 năm tu luyện, nhờ tín tâm của tôi vào Sư phụ Lý (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) và Pháp, tôi đã vượt qua nhiều đại quan, hết quan này đến quan khác. Sư phụ luôn bảo hộ cho các đệ tử.
Bệnh tật và hôn nhân tan vỡ
Vợ chồng tôi kinh doanh vận chuyển hành khách. Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi tận dụng mọi cơ hội để học Pháp và luyện công. Việc cân bằng thời gian tuy khó khăn nhưng tâm tôi luôn ngập tràn niềm vui sướng. Công việc kinh doanh của chúng tôi phát đạt. Ngoài việc kiếm đủ tiền để nuôi gia đình, vào năm 2011, chúng tôi còn mua một bất động sản mới được cải tạo trong thành phố. Chủ nhà cần bán gấp nên giá cả rất phải chăng.
Nhưng niềm vui chẳng kéo dài lâu. Ngay sau khi chúng tôi dọn vào nơi ở mới, tôi phát hiện chồng tôi ngoại tình với đối tác kinh doanh. Tôi nhất thời không biết phải làm gì. Tôi cố gắng nhẫn nhịn và xem đây là cơ hội tu luyện. Chính niệm của tôi được tăng cường sau khi tôi thảo luận tình huống với các đồng tu. Nhưng khi chồng tôi cư xử trơ trẽn và không kiêng nể gì nữa, tôi bắt đầu ghen tuông và oán hận. Có khi tôi có thể kiềm chế được nhưng có khi tôi đã phải bật khóc. Vì tôi không thể buông bỏ chấp trước vào tình, cựu thế lực đã thao túng chồng tôi, anh ấy đi theo tiêu chuẩn đạo đức suy thoái của xã hội và ly hôn với tôi.
Tổn thất tài chính và tổn thất tinh thần sau đó đã gây ra cho tôi các vấn đề về sức khỏe: Tôi được chẩn đoán mắc bệnh ung thư vú. Tôi cũng có vấn đề về tim và bị sa tử cung. Ngoài ra, tôi thường xuyên bị đau bụng. Tôi biết nếu cứ tiếp tục thế này thì sẽ mất mạng. Mặc dù chồng tôi biết tôi mắc bệnh nghiêm trọng nhưng anh ấy vẫn rời bỏ tôi.
Tôi đã khóc cho đến khi không còn nước mắt nữa. Thậm chí tôi còn nghĩ đến việc tự tử nhưng tôi nhắc nhở bản thân rằng mình là học viên Đại Pháp, không thể bôi nhọ Đại Pháp được! Chỗ dựa tinh thần duy nhất của tôi là Pháp Luân Đại Pháp.
Lúc đó con trai và con dâu đi nơi khác làm việc, để lại đứa con gái tám tháng tuổi cho tôi. Sự ra đi tàn nhẫn của chồng tôi và giả tướng nghiệp bệnh khiến tôi cảm thấy như bị vùi sâu trong khổ nạn. Khi chồng tôi bỏ tôi để theo người phụ nữ khác, tôi đã minh bạch những gì Sư phụ giảng:
“Con người hiện nay, rất là xem trọng tình cảm, nhưng tình cảm lại là cái mà không thể tin cậy được.” (Giảng Pháp trong buổi họp mặt học viên khu vực Châu Á – Thái Bình Dương [2004], giảng Pháp tại các nơi VI)
Tiến bước trong tu luyện
Tôi bắt đầu tu luyện tinh tấn. Ngoài việc chăm sóc cháu gái, tôi học Pháp, luyện công và phát chính niệm để phủ nhận sự bức hại của cựu thế lực đối với thân thể tôi. Cháu gái của tôi rất ngoan, sau khi được tôi cho ăn xong, cháu vui vẻ tự chơi trong lúc tôi học Pháp. Khi cháu ngủ, tôi học Pháp và phát chính niệm. Sau khi chợp mắt một lát, tôi thức dậy luyện công. Mỗi ngày tôi thường chỉ ngủ khoảng hai hoặc ba tiếng đồng hồ. Bất cứ khi nào có thể, tôi đều tham gia nhóm học Pháp và phát chính niệm cùng các đồng tu. Tôi chưa bao giờ coi những khó chịu trên thân thể mình là bệnh, thậm chí còn không nghĩ đến việc đến bệnh viện. Tôi cũng không nói với các đồng tu về tình trạng thể chất của mình. Tôi quyết tâm tu luyện đến cùng và phó thác hết thảy mọi thứ cho Sư phụ. Tôi chỉ đi trên con đường mà Sư phụ an bài.
Trong khoảng thời gian vô cùng khó khăn đó, các đồng tu biết được tôi đang phải một mình chăm sóc cháu nhỏ. Họ đã đến nhà tôi mỗi tối để cùng học Pháp, phát chính niệm và rời đi sau khi phát chính niệm xong vào nửa đêm. Nhưng họ chỉ biết hoàn cảnh gia đình tôi chứ không biết tôi đang chống chọi với nghiệp bệnh.
Sự xuất hiện của họ là sự khích lệ lớn lao và thúc đẩy tôi tu luyện. Một buổi tối mùa đông, tuyết rơi dữ dội, trời rất lạnh và có nhiều gió nên tôi nghĩ các đồng tu sẽ không đến nhà tôi. Nhưng vào 8 giờ 30 tối, khi tôi chuẩn bị đi ngủ thì họ lần lượt đến. Tôi rất cảm động. Chúng tôi học Pháp và phát chính niệm cùng nhau như mọi khi. Chúng tôi kiên trì như vậy trong hơn ba tuần.
Sau đó, đầu não của tôi thanh tỉnh hơn nhiều. Tôi cảm thấy tốt hơn và tự tin hơn. Sau này, tôi ngộ được rằng Sư phụ lo rằng sẽ rất khó khăn nếu tôi vượt quan một mình nên đã an bài tất cả điều này. Cảm tạ Sư phụ đã bảo hộ đệ tử! Cảm tạ các đồng tu đã giúp đỡ tôi!
Các học viên trong địa khu của tôi đang giảng chân tướng cho mọi người bằng cách gửi thư cho các sở công an và viện kiểm sát. Vì lý do an toàn, thư được viết cho một khu vực phải được gửi từ khu vực khác. Vì tôi từng kinh doanh vận chuyển hành khách nên quen thuộc với đường đi trong thành phố, đặc biệt những nơi có đặt thùng thư. Vậy nên tôi đã đảm nhận nhiệm vụ đi giao thư chân tướng này.
Các học viên giao những lá thư đã viết cho tôi, và mỗi tuần, tôi đều đưa cháu gái đi gửi thư ở những thành phố khác. Vì tôi chỉ có thể bỏ một hoặc hai thư vào một thùng thư rồi lên xe buýt để đến thùng thư khác nên tôi mất cả ngày để gửi thư. Khi lên xuống xe buýt, tôi phải nhấc xe đẩy của cháu gái. Có lúc tôi dùng lực mạnh quá thì xuất hiện triệu chứng sa tử cung. Mùa đông thì còn dễ chứ mùa hè thì đặc biệt khó chịu. Nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy phiền hà bởi vì tôi đang cứu người. Tôi lặng lẽ phát chính niệm để phủ nhận sự bức hại của cựu thế lực đối với thân thể. Tôi kiên trì đi gửi thư chân tướng cho dù mùa đông rét buốt hay mùa hè oi bức.
Tôi nhắc nhở bản thân mình là học viên, phải có tín tâm vào Sư phụ và tận dụng tối đa thời gian để làm ba việc. Dần dần, các vấn đề về sức khoẻ của tôi đã biến mất. Không chỉ tôi phải đưa đón cháu gái đi học trường mầm non, mà vì con rể làm việc ở thành phố khác nên đôi khi con gái đi làm không thể đưa con trai theo nên cũng gửi con cho tôi. Tôi luôn cố gắng hết sức mình để giúp đỡ các con vì tôi muốn chúng biết được Đại Pháp là tốt.
Tái hợp với chồng
Vài năm sau, chồng tôi đến trường mầm non của cháu gái để nói chuyện với tôi. Anh ấy muốn về nhà nhưng tôi không đồng ý. Anh ấy cố gắng đưa tiền cho tôi nhưng tôi không nhận. Tôi không muốn anh ấy quấy rầy cuộc sống của tôi thêm một lần nữa. Sau khi trải qua những khổ nạn này, tôi xem tình rất nhẹ và chỉ muốn đi theo Sư phụ. Nhưng tôi nhớ lại ánh mắt kỳ lạ của bạn bè và người thân khiến tôi không thể ngẩng cao đầu. Hơn hết, con dâu muốn có đứa con thứ hai. Vì tôi không có tiền hưu và con trai phải trả chi phí sinh hoạt cho tôi bên cạnh việc trả tiền thế chấp. Kết quả là chúng oán hận tôi và nghĩ tôi chịu trách nhiệm cho khó khăn tài chính của chúng.
Năm 2019, chồng tôi gọi điện và nài nỉ tôi cho anh ấy quay về. Anh ấy hứa sẽ thay đổi bản thân. Qua nhiều năm, tôi đã trưởng thành rất nhiều trong tu luyện. Tôi nhớ lại rằng chồng tôi luôn ủng hộ tôi tu luyện. Có một lần, anh ấy nhìn tôi trong lúc tôi đang thiền định và ngạc nhiên nói: “Trông em thật xinh đẹp!” Tôi biết anh ấy đã nhìn thấy phía mặt tu luyện của tôi. Anh ấy cũng nói rằng những chữ trong sách Chuyển Pháp Luân lấp lánh ánh vàng kim. Điều này cho tôi thấy anh ấy có căn cơ tốt. Anh ấy chỉ là mê lạc quá sâu trong cõi người thường. Tâm tôi tràn ngập từ bi, tôi biết mình phải có trách nhiệm với chồng và để người nhà có thể lý giải được. Vậy nên tôi đã buông bỏ mọi oán hận và tiếp nhận anh ấy.
Sau khi anh ấy quay về, chúng tôi tái hôn. Chúng tôi cũng trả hết món nợ 40.000 tệ của anh ấy. Nhưng sau một thời gian, chồng tôi lại khiến tôi thất vọng lần nữa khi anh ấy nối lại chuyện tình cảm với người phụ nữ kia. Mọi chuyện còn tồi tệ hơn trước như thể mọi thứ lại xảy ra một lần nữa. Tôi rất khổ não. Tôi đã đối xử thiện lương với anh ấy như vậy—tại sao điều này lại xảy ra?
Năm 2020 khi đại dịch COVID bùng phát và lệnh phong tỏa được áp dụng, con trai và con dâu ở nhà chăm con nên tôi có nhiều thời gian để học Pháp. Ngoài việc đọc sách Chuyển Pháp Luân, tôi đọc tất cả kinh văn khác của Sư phụ. Mỗi ngày tôi phát chính niệm trong một giờ để giải thể cựu thế lực thao túng chồng tôi và can nhiễu tôi làm ba việc. Tôi không cho phép những tội lỗi như vậy xuất hiện trong trường không gian của tôi.
Đồng thời, tôi hướng nội và xem xét kỹ lưỡng những niệm đầu của mình: Tôi nhớ lại lúc đầu khi mới phát hiện chuyện chồng ngoại tình, trong tâm tôi luôn oán hận. Khi anh ấy rời bỏ tôi, tôi dường như là bỏ qua mọi chuyện nhưng kỳ thực, tôi muốn trốn tránh mâu thuẫn và tìm kiếm sự bình yên tạm thời. Tôi đã không loại bỏ chấp trước từ gốc rễ. Khi tôi tiếp nhận chồng về, đó là tâm giữ thể diện vì tôi đã quá mệt mỏi khi bị coi thường. Tôi mong muốn chồng có thể giúp đỡ tài chính cho vợ chồng con trai sau khi anh ấy quay về. Tôi đã không buông bỏ chấp trước vào tình. cựu thế lực rõ ràng đã nhìn thấy những niệm đầu dơ bẩn đó của tôi.
Sư phụ giảng:
“Nhất là những năm bức hại trở đi, trong những việc chứng thực Pháp mà chư vị làm, bất kể gặp sự việc cụ thể như thế nào, tôi từng bảo chư vị rằng, đó đều là việc tốt; vì chư vị tu luyện rồi mới xuất hiện [nó]. Bất kể chư vị nhận phải ma nạn lớn đến mấy, thống khổ lớn đến đâu, thì đều là việc tốt; vì chư vị tu luyện rồi mới xuất hiện [nó]. Trong ma nạn có thể thanh trừ nghiệp lực, trong ma nạn có thể trừ bỏ nhân tâm, trong ma nạn có thể khiến chư vị đề cao lên.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York năm 2008, Giảng Pháp tại các nơi VIII)
Tôi biết mình phải nỗ lực đề cao tâm tính nếu muốn bước trên con đường trở thành Thần. Tôi nên xem những việc không tốt là hảo sự, phóng hạ chấp trước và xem khổ nạn là cơ hội để đề cao. Tôi phải buông bỏ nỗi đau và tâm oán hận đối với chồng vì cách hành xử của anh ấy đã làm tôi bị tổn thương. Mỗi khi tôi không thể buông bỏ tâm oán hận, tôi sẽ phát chính niệm. Mỗi khi nó lại xuất hiện, tôi sẽ nghĩ rằng: “Tâm oán hận này phải chết“.
Tôi cũng nhận ra mình rất đa nghi. Mỗi khi có chuyện xảy ra tôi đều nghĩ đến tình huống tệ nhất mà không nhìn nhận sự việc bằng chính niệm. Chủng tâm đa nghi này đã có tác động rất lớn trong chuyện ngoại tình của chồng tôi. Tôi cũng tìm thấy tâm tật đố, tâm tranh đấu và các chấp trước khác. Mỗi khi tìm thấy nhân niệm nào, tôi đều tóm lấy và loại bỏ nó. Tôi xem xét bản thân dựa trên Pháp và loại bỏ đi từng chấp trước một. Khi tôi thực sự nỗ lực đề cao tâm tính, Sư phụ nhìn thấy cái tâm đó của tôi và đã hoá giải ma nạn cho tôi. Chồng tôi đã trở về nhà.
Hiện giờ tôi làm ba việc đều đặn trong khi chăm sóc cháu gái 1 tuổi rưỡi. Sau giờ làm việc, chồng tôi vội vã về nhà giúp tôi chăm cháu và hỗ trợ tôi tu luyện. Trước đây con gái và con dâu không nói chuyện với nhau, nhưng sau khi tôi đề cao trong tu luyện, chúng đã bắt đầu thân thiết với nhau.
Tôi biết Sư phụ đã gánh chịu rất nhiều cho tôi trong những khổ nạn suốt 10 năm qua. Cách duy nhất để tôi có thể báo đáp ân Sư là tu luyện tinh tấn!
Trên đây là thể ngộ của tôi ở tầng thứ sở tại. Vui lòng chỉ ra những điều không phù hợp với Pháp.
Cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các đồng tu!
Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/11/12/467809.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/11/13/212896.html
Đăng ngày 26-11-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.