Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 01-08-2023] Tôi năm nay 30 tuổi, và khi tôi lên 5, cha mẹ tôi đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Đại Pháp đã bên tôi suốt 25 năm qua, hẳn đó phải là một mối duyên tiền định.

Năm 1999, khi tôi đang học tiểu học thì Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu đàn áp Pháp Luân Đại Pháp, cảnh sát bắt giữ phi pháp các học viên ở khắp nơi. Tôi đã bị các giáo viên của mình lừa dối và bắt đầu nghĩ rằng Đại Pháp giống như những gì trên đài truyền hình tuyên truyền.

Nhà trường phát các mẫu đơn cho học sinh mang về nhà điền những thông điệp phỉ báng Đại Pháp. Sau khi biết chuyện, chị gái tôi đã xé bỏ mẫu đơn. Tôi khóc vì sợ bị giáo viên khiển trách bởi tôi không hoàn thành.

Sau đó, mẹ kể cho tôi nghe về vụ tự thiêu trên Quảng trường Thiên An Môn. Mẹ nói Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp và việc duy hộ Đại Pháp là điều cao quý. Ngày hôm sau khi tôi đến trường, giáo viên không hề phê bình tôi vì đã không nộp mẫu đơn mà thậm chí còn khen ngợi kết quả học tập của tôi. Nhờ đó, tôi nhận ra sức mạnh kỳ diệu của Đại Pháp.

Sức mạnh của kiên tín

Kết quả học tập của tôi ở trường không tốt. Khi tôi chuẩn bị thi vào cấp 3, giáo viên nói với mẹ tôi rằng với học lực như thế tôi khó có thể thi đỗ, và tôi nên nghĩ đến việc theo học một trường dạy nghề.

Mẹ tôi không hề nản lòng, bà bảo tôi thầm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” mỗi ngày và tin vào Đại Pháp và Sư phụ Lý (nhà sáng lập Đại Pháp). Tôi đi thi và đạt kết quả cao hơn 30 điểm so với điểm chuẩn đầu vào, điều này khiến tôi càng tin vào Đại Pháp hơn.

Một lần khi còn học trung học, tôi cảm thấy khó chịu và ngất xỉu. Thầy giáo báo cho mẹ tôi biết và nói sẽ gọi taxi đưa tôi đến bệnh viện. Mẹ tôi vội đến đó, ngay khi nhìn thấy mẹ tôi liền cảm thấy dễ chịu hơn. Tôi nói rằng không cần phải đến bệnh viện và tôi muốn về nhà để nghe Sư phụ giảng Pháp.

Về đến nhà, tôi ngủ thiếp đi trong khi nghe các bài giảng của Sư phụ. Sự khó chịu đã biến mất. Khi thức dậy, tôi cảm tạ Sư phụ đã cứu giúp tôi.

Sau khi bắt đầu học đại học, một sáng nọ, tôi được giao nhiệm vụ dọn dẹp khu vực nhà vệ sinh. Hôm đó, tôi nhặt được một chiếc điện thoại Huawei trị giá 2.000 Nhân dân tệ và các bạn cùng lớp nói rằng tôi thật may mắn. Tôi nhớ lại lời Sư phụ giảng:

“Chân Thiện Nhẫn là tiêu chuẩn duy nhất để nhận định người tốt xấu” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Tôi nghĩ chủ nhân của chiếc điện thoại chắc hẳn đang lo lắng nên đã quyết định trả lại nó. Tôi muốn trở thành người tốt nhưng các bạn cùng lớp lại cho rằng tôi thật ngốc khi không giữ lấy chiếc điện thoại. Tuy nhiên, tôi biết mình sẽ mất đức nếu lấy đồ của người khác.

Tôi bèn gọi vào số máy trên điện thoại và thông báo cho gia đình họ. Khi tôi trả lại điện thoại, cô ấy muốn viết một bức thư khen ngợi để cảm ơn tôi nhưng tôi đã lịch sự từ chối.

Sư phụ cứu tôi trong đại dịch

Sau khi tiêm vắc-xin ngừa COVID vào tháng 7 năm 2021, tôi bị rụng tóc và sụt hơn 9 kg. Các đồng nghiệp cho rằng tôi đã uống thuốc giảm cân, còn chồng tôi khuyên tôi nên đi khám sức khỏe.

Một buổi sáng, tôi nhịn ăn để đi kiểm tra lượng đường trong máu. Kết quả xét nghiệm A1C của tôi lên tới trên 20%, trong khi mức bình thường chỉ ở khoảng 3,9-6,1%. Tôi lo lắng và nói với mẹ về điều này. Mẹ bảo tôi hãy tu luyện tốt vì chỉ có Đại Pháp mới có thể cứu được tôi. Tôi bắt đầu đọc một bài giảng trong cuốn Chuyển Pháp Luân mỗi ngày và luyện công cùng mẹ. Tôi không còn suy nghĩ về sức khỏe của mình nữa và lượng đường trong máu của tôi cuối cùng cũng được cải thiện.

Vào tháng 12 năm 2022, đại dịch COVID ở khu vực của tôi rất nghiêm trọng. Tại nơi làm việc, tôi cảm thấy ớn lạnh và thân nhiệt đo được lên tới 39.5 độ C. Sếp yêu cầu tôi nhanh chóng về nhà. Tôi nói với mẹ rằng có thể tôi đã nhiễm virus. Mẹ khuyên tôi nên nghe Pháp.

Mặt tôi nóng bừng và đỏ au, tôi cảm thấy khổ sở khi nằm trên giường. Tôi trằn trọc khi nghe các bài giảng của Sư phụ. Tối hôm đó thân nhiệt của tôi bắt đầu giảm xuống, và tôi cảm thấy khá hơn. Tôi uống chút nước rồi rửa mặt để chuẩn bị luyện công. Khi vừa tiến nhập vào trạng thái luyện công, tôi chợt cảm thấy một trường năng lượng mạnh mẽ bao quanh khiến tôi cảm thấy ấm áp.

Sau khi tôi luyện công xong, mẹ bảo tôi đo lại thân nhiệt. Và nó đã trở lại bình thường. Tôi ăn một tô mì lớn và cảm giác khó chịu biến mất. Tôi biết rằng Sư phụ đã cứu tôi!

Tôi tiếp tục học Pháp và luyện công hàng ngày trong thời gian nghỉ phép. Một đêm tôi mơ thấy mình rơi ra khỏi cửa sổ. Nhưng tôi không hề hoảng sợ và nhớ đến “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Tôi cầu xin Sư phụ giúp tôi. Sau đó, tôi nhìn thấy mình ở bệnh viện và mẹ nói rằng tôi bị gãy chân. Bà còn nói rằng rơi từ tòa nhà cao tầng xuống mà vẫn còn sống thì quả là một kỳ tích. Chắc hẳn tôi đã chết nếu không có Sư phụ!

Khi tôi kể cho mẹ nghe về giấc mơ, bà nói điều đó thật tốt vì khi gặp nguy hiểm, điều đầu tiên tôi nghĩ đến là Sư phụ và Đại Pháp.

Những trải nghiệm trong nhiều năm qua đã giúp tôi hiểu rằng Sư phụ luôn ở bên tôi. Mặc dù tôi tu luyện không tinh tấn nhưng Sư phụ từ bi chưa bao giờ bỏ rơi tôi và luôn dõi theo tôi. Tôi sẽ tiếp tục học Pháp và luyện công một cách tinh tấn. Tạ ơn Sư phụ!

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/8/1/463525.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/9/29/211728.html

Đăng ngày 29-10-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share