Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 11-04-2023] Tôi đã gần 60 tuổi, và thường thiếu kiên nhẫn. Tôi đã giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp trong 23 năm, chủ yếu bằng cách gửi tài liệu giảng chân tướng qua thư. Đôi khi, tôi cũng nhờ các đồng tu giúp đỡ. Tôi quen đồng tu A (hóa danh) không lâu, thấy bà ấy làm việc lề mề, không chắc chắn, liền nảy sinh oán giận. Tuy nhiên, sau khi trải qua sự việc dưới đây thì những oán giận của tôi đối với đồng tu ấy đã biến thành sự kính trọng.

Cuối năm 2021, Bưu điện địa phương đã thay các thùng thư bằng các hòm thư nhỏ treo tường, trên mỗi hòm thư có lắp ba camera theo dõi và khe hở chỉ đủ rộng để nhét được hai lá thư cùng lúc. Một nhân viên Bưu điện nói với tôi rằng bây giờ thư từ phải được chuyển lên tỉnh trước rồi mới trả lại Bưu điện. Vì điều này, tôi đã ngừng gửi thư và bắt đầu liên hệ nhiều hơn với đồng tu A.

Tôi đã gửi thư tài liệu giảng chân tướng đến các Văn phòng Chính phủ, Cơ quan thực thi Pháp luật, Ủy ban dân cư, Nhà tù, và các Lãnh đạo Ngành giáo dục. Tôi cũng gửi các bài đăng trên Minh Huệ Net cho các đồng tu đang cần và cho cả công chúng nói chung. Nội dung bao gồm một trang phản ánh tình hình hiện tại và một thẻ chứa video đầy đủ thông tin.

Mấy hôm trước, đồng tu A nói với tôi rằng bà ấy sắp đến một nơi khác và muốn tôi chuẩn bị giúp một số tài liệu. Tôi khẩn trương làm ngay rồi mang chúng đến cho bà. Sau đó, đồng tu A lại báo rằng bà sẽ không đi vào thời gian đó nữa. Tôi cảm thấy không thoái mái trong tâm. Tôi lo rằng có thể sớm bị phong tỏa trở lại vì dịch bệnh. Nếu đồng tu A không đi bây giờ thì có thể bà ấy không có cơ hội khác nữa. Nhưng bà cứ khăng khăng là không phải vội.

Vào chập tối ngày thứ ba, đồng tu A vội đến tìm tôi vì bà cần gấp một số tài liệu. Bà lấy đi những gì tôi có và bảo tôi in thêm. Tôi miễn cưỡng sản xuất các tài liệu rồi mang đến nhà bà ấy. Từ nhà tôi đến nhà đồng tu A cách khoảng ba dặm đường, nhưng khi tôi đến nơi thì bà vừa đi khỏi. Tôi trở về nhà thì chồng tôi bảo bà ấy cũng mới đến tìm tôi. Tôi lại đến nhà đồng tu A, nhưng bà không có ở nhà. Tôi trở nên mất kiên nhẫn hơn nhưng cũng lo cho đồng tu ấy. Khi tôi gặp được bà thì bà nói với tôi rằng một đồng tu khác từ bây giờ sẽ đảm nhiệm việc chuyển thư.

Chúng tôi cùng đi đến nhà đồng tu đó. Trên đường, tôi nói với đồng tu A rằng tôi đã đến nhà bà ba lần và bấm chuông cửa mấy lần, tôi có chút e ngại vì đã làm phiền gia đình bà nên càng cảm thấy giận đồng tu A. Đồng tu A nói rằng đó là lỗi của bà và lẽ ra bà nên chờ tôi.

Ở nhà đồng tu đó, chúng tôi làm việc đến nửa đêm để chuẩn bị hàng trăm phong bì. Sau đó, đồng tu A chở tôi về nhà bằng xe đạp của bà, bà nhìn tôi mỉm cười rồi rời đi.

Nhìn bóng dáng đồng tu A, đã gần 70 rồi, đang mờ dần, tôi cảm thấy bùi ngùi, sự oán giận trong tôi biến mất. Trong hơn 20 năm qua, bà lặng lẽ đóng vai trò người điều phối và do sự thiếu kiên nhẫn của tôi mà bà đã phải chịu thêm gian khổ. Tôi đã không thể xử lý tình huống một cách an hòa như đồng tu A và cảm thấy thật xấu hổ khi so sánh bản thân mình với bà. Từ nay trở đi, tôi sẽ học cách phối hợp tốt hơn, kiên nhẫn, loại bỏ thêm các chấp trước và trợ Sư cứu thêm nhiều người.

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/4/11/458652.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/11/7/212812.html

Đăng ngày 22-11-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share