Bài viết của phóng viên Minh Huệ tại Liêu Ninh, Trung Quốc
[MINH HUỆ 26-09-2023] Bà Chu Thụy Mẫn, một giáo viên tiểu học 81 tuổi đã nghỉ hưu, đã bị đình chỉ lương hưu trong gần tám năm vì đức tin của bà vào Pháp Luân Công. Trước khi bị đình lương hưu, mỗi tháng bà được lĩnh 4.700 nhân dân tệ nên tổng số tiền bà bị giữ lại ít nhất là 451.800 nhân dân tệ, chưa bao gồm khoản tăng lương hưu hàng năm.
Bà Chu, ở thành phố Dinh Khẩu, tỉnh Liêu Ninh, cùng chồng bà là ông Ngô Thụy Đình, bị cảnh sát theo dõi và bị bắt trong khi đang nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Công trên đường phố vào ngày 11 tháng 10 năm 2014. Các viên chức của Đồn Công an Kim Ngưu Sơn, cùng Tưởng Minh Phu và Khương Nguyên Đông của Đội An ninh Nội địa quận Tây Thị, đã tham gia vào các vụ bắt giữ họ.
Sau khi trại tạm giam địa phương từ chối tiếp nhận, hai ông bà đã sớm được tại ngoại để chữa bệnh. Họ ra hầu tòa tại Tòa án Quận Tây Thị vào ngày 8 tháng 4 năm 2015 và cả hai đều bị kết án bốn năm tù vào ngày 3 tháng 6 năm 2015. Hai ông bà đã kháng cáo lên Tòa án Trung cấp Thành phố Dinh Khẩu và tòa đã ra phán quyết giữ nguyên bản án của họ.
Bà Chu bị đưa đến Nhà tù Nữ tỉnh Liêu Ninh vào ngày 12 tháng 1 năm 2016 và bị giam tại khu dành cho các tù nhân cao tuổi. Bà bị buộc phải làm tăm bông mỗi ngày, dù tuổi tác đã cao.
Khi nghe tin chính quyền sẽ đưa mình vào Nhà tù Đại Liên, ông Ngô lúc đó đang tại ngoại, đã trốn khỏi nhà vào ngày 13 tháng 1 năm 2016 và sống lưu lạc. Trước đó, vì nằm trong danh sách truy nã của cảnh sát, ông hiếm khi rời khỏi nơi cư trú và phải vật lộn với cuộc sống hàng ngày. Ông phải chịu đựng nỗi thống khổ tinh thần do bị bức hại và nỗi lo cho vợ của mình.
Ông Ngô được đoàn tụ với vợ sau khi bà được trả tự do vào ngày 11 tháng 1 năm 2020. Bà Chu sau đó biết được lương hưu của mình đã bị đình chỉ trong bốn năm bà ngồi tù (12 tháng 1 năm 2016 – 11 tháng 1 năm 2020) và các khoản phúc lợi đó không được phục hồi sau khi bà được thả.
Bà Chu đã đến Phòng Giáo dục Quận Tây Thị nơi bà nghỉ hưu để yêu cầu trả lại các khoản phúc lợi bị đình chỉ, nhưng lại được thông báo rằng bà đã bị sa thải ngay sau khi bị kết án.
Theo luật, người sử dụng lao động không thể sa thải nhân viên đã nghỉ hưu. Nhưng phòng giáo dục vẫn “sa thải” bà nhằm mục đích loại bà khỏi danh sách nhận trợ cấp hưu trí.
Các quan chức cũng từ chối cung cấp bất kỳ giấy tờ nào về việc sa thải bà. Họ nói với bà: “Chỉ khi bà được tòa án tha bổng, chúng tôi mới có thể phục chức cho bà. Đây là mệnh lệnh từ cấp trên.” Sau đó, bà xác nhận được rằng ông Đậu Ngọc Mẫn, giám đốc phòng giáo dục, đã tham gia vào việc đưa ra quyết định sa thải và đình chỉ lương hưu của bà.
Năm 2021, lương hưu của ông Ngô cũng bị đình chỉ. Để trốn cảnh sát, hai ông bà đã thuê một căn phòng nhỏ. Do tài chính eo hẹp, căn hộ của hai ông bà thậm chí còn không có vòi sen.
Cuộc sống phiêu bạt đầy cơ cực và áp lực tinh thần từ cuộc bức hại đã ảnh hưởng đến sức khỏe của ông Ngô. Ông bị mất khả năng lao động, gặp khó khăn trong việc đi lại và tự chăm sóc bản thân. Ông qua đời vào ngày 29 tháng 8 năm 2021, thọ 81 tuổi.
Các bài viết liên quan:
Người mẹ già 98 tuổi mòn mỏi chờ đợi con gái 77 tuổi bị cầm tù trở về
Người đàn ông 81 tuổi phải phiêu bạt nhiều năm vì cuộc bức hại đã qua đời
Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/9/26/465905.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/10/1/212300.html
Đăng ngày 14-11-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.