Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 03-09-2023] Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1997, tôi luôn biết ơn Sư phụ Lý (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) đã dạy tôi trở thành một người tốt. Trong hai câu chuyện dưới đây, tôi đã có thể xem nhẹ mất mát về lợi ích cá nhân của mình và cân nhắc đến người khác trước.

Buông bỏ tâm oán hận sau một sự cố y khoa

Khi tôi sinh em bé vào năm 1996, một bác sỹ thực tập đã bỏ quên nửa cây kim khâu trong thân thể tôi khi cô ấy khâu cho tôi. Cô ấy đã không dùng thuốc gây tê, thẳng tay gỡ chỉ khâu, lấy cây kim ra ngoài rồi khâu lại cho tôi. Cơn đau ấy quả là kinh hoàng.

Tôi tưởng rằng sự việc đã dừng lại ở đó, nhưng rồi tôi thống khổ khi nhận ra mình không thể đi tiểu được cho dù cố gắng đến đâu. Ngày hôm sau, tôi thải ra một miếng gạc thấm đầy máu. Kể từ đó, tôi xuất hiện hàng loạt triệu chứng, bao gồm khó trở mình khi ngủ và đau bụng dưới khi đi bộ.

Chồng đưa tôi đi khám rất nhiều bác sỹ. Khi các bác sỹ Tây Y không thể làm gì, chúng tôi lại tìm đến các bác sỹ Trung Y. Chúng tôi cũng thử các phương thuốc dân gian, châm cứu và súp thảo mộc. Chúng tôi đã chi rất nhiều tiền nhưng không có bất kỳ tiến triển gì.

Ngay khi tôi bắt đầu mất hết hy vọng, ai đó đã giới thiệu Pháp Luân Công cho tôi. Tôi đã học các bài công pháp và đọc sách. Không lâu sau đó, tôi đột nhiên nhận ra rằng tôi đã có thể trở mình trên giường một cách dễ dàng và không còn đau khi đi bộ nữa. Tôi thậm chí có thể vác một cái xô đựng than để nhóm lửa nấu ăn lên đến tận tầng bốn. Tôi rất biết ơn vì những sự thay đổi này.

Sau đó, một sự việc khác đã xảy đến. Vào mùa đông năm ấy, khi vợ chồng chúng tôi đưa con trai đến thăm cha mẹ chồng, chúng tôi bị một chiếc xe hơi đâm phải rồi bỏ chạy. Trong lúc đứng dậy, tôi kinh ngạc thấy mình hoàn toàn bình thường, chỉ dính chút bụi bẩn trên người. Con trai tôi cũng không sao. Tức giận với vụ tai nạn xe hơi đụng rồi chạy này, chồng tôi nóng lòng muốn tìm ra tài xế và dạy cho người ấy một bài học.

Tôi giải thích các nguyên lý của Đại Pháp mà tôi đã học được cho ông ấy. “Mọi ma nạn và khó khăn mà chúng ta gặp phải chính là kết quả của nghiệp lực tự thân mình. Khi những chuyện như thế này xảy ra, đó là để em trả nợ nghiệp của mình. Những người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp chân chính là được Sư phụ Lý bảo hộ. Nếu không có sự giúp đỡ của Sư phụ, em có lẽ đã chết rồi.” Chồng tôi tỏ ý đồng tình.

Tôi cũng buông bỏ tâm oán hận đã ôm giữ bấy lâu đối với mẹ chồng tôi. Tôi đã dự tính sinh con tại một bệnh viện lớn nhưng bà ấy lại nghĩ rằng nơi đó quá xa và không đồng ý. Rốt cuộc, chúng tôi tìm đến bệnh viện địa phương, cũng là nơi tôi trải qua sự cố y khoa kinh khủng này. Phải là sau khi tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp một cách vững chắc thì tôi mới có thể buông bỏ tâm oán hận sâu sắc ấy.

Cả gia đình mâu thuẫn vì một căn hộ

Vào đầu những năm 1990, việc mua nhà bị kiểm soát chặt chẽ. Vợ chồng tôi chỉ có thể mua một căn hộ cũ không có lò sưởi bằng tên của cha ông ấy. Chúng tôi đã chi trả hết mọi chi phí. Sáu năm sau, chúng tôi đã mua một căn hộ mới có lò sưởi bằng tên của chồng tôi. Sau đó, chúng tôi đã bán lại căn hộ cũ cho em trai tôi. Dù cho vợ chồng em trai đã trả tiền cho chúng tôi, vì những quy định nghiêm ngặt mà chúng tôi đã không thể sang tên căn hộ ấy cho em trai tôi.

Bốn năm nữa trôi qua. Chồng tôi mất do một tai nạn ở nơi làm việc khi tôi 35 tuổi. Lúc đó, hồ sơ sang tên căn hộ cho em trai tôi chỉ mới hoàn thành được một nửa. Vào thời điểm đó, tôi đã không đi làm trong nhiều năm và con trai tôi đang học tiểu học. Khoản vay thế chấp cho căn hộ mới vẫn chưa trả hết. Tiền bồi thường cho cái chết của chồng tôi mà công ty ông ấy chi trả thì rất ít ỏi. Là một người tu luyện, tôi đã không đến nơi làm việc của ông ấy khóc lóc để xin thêm tiền như những người khác.

Cuộc sống không hề dễ dàng gì. Mặc dù vậy, tôi biết mình cần phải chiểu theo các Pháp lý Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp. Từ trong khoản tiền đền bù của công ty chồng tôi, tôi lấy ra 40.000 Nhân dân tệ và đưa nó cho cha mẹ chồng. Họ đã ngoài 70 tuổi rồi và chồng tôi luôn đối xử tốt với họ. Nếu tôi không phải một người tu luyện Đại Pháp, tôi sẽ không đưa cho họ thứ gì hết.

Khi tôi cố gắng hợp tác với cha chồng để hoàn thành hồ sơ sang tên căn hộ cho em trai tôi, ông ấy lại thay đổi ý định. Ông ấy nói căn hộ ấy là của ông và yêu cầu gia đình em trai tôi dọn ra ngoài.

Em dâu tôi thì nổi giận. “Tụi em đã trả tiền từ lâu rồi và vẫn đang đợi sang tên thôi. Thậm chí bây giờ chị có trả lại tiền cho tụi em thì tụi em cũng không thể mua được một căn hộ khác trong cùng tầm giá.”

Thật khó khăn cho tôi bởi vì tôi ở giữa tất cả những việc này. Một người bạn đề xuất rằng tôi nói chuyện phải trái với cha mẹ chồng, nếu cần thiết thì tranh đấu với họ. Nhưng là một người tu luyện Đại Pháp, tôi cần chiểu theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn.

Trong khi an ủi vợ chồng em trai tôi, tôi cũng thỉnh thoảng đến nhà cha mẹ chồng. Tôi mua quà tặng cho họ và đưa con trai tôi đến cùng. Thế nhưng họ rất lạnh lùng với tôi cũng như với cháu nội của họ.

Nhiều lần, tôi đã bật khóc sau khi đến nhà cha mẹ chồng. Trong tâm tôi nói với Sư phụ Lý rằng: “Sư phụ ơi, con trai và con đang rất vất vả kiếm sống. Con luôn chi tiền cho cha mẹ chồng nhưng họ lại đối xử tệ với con như thế. Con có thể làm gì đây?”

Sau đó, tôi nhớ rằng Đại Pháp đã dạy phải cân nhắc đến người khác trước. Cả cha mẹ chồng và gia đình em trai tôi đều không dễ để tôi hòa hợp. Có lẽ tôi nên làm nhiều hơn nữa để giải quyết những vấn đề này.

Tôi tìm được một công việc để nuôi sống gia đình và tiếp tục đến thăm cha mẹ chồng thường xuyên, mua gì đó cho họ. Cùng lúc đó, vợ chồng em trai tôi liên tục đòi hỏi tôi hoàn thành hồ sơ sang tên trong khi cha mẹ chồng tôi thường xuyên đến nhà họ để yêu cầu họ dọn ra ngoài. Bất kể họ làm gì, tôi luôn cố gắng đối đãi tốt với hai bên và hòa giải mâu thuẫn giữa họ.

Sau sáu năm, rốt cuộc thì cha mẹ chồng tôi đã động tâm. Họ yêu cầu em trai tôi trả 10.000 nhân dân tệ để hoàn thành hồ sơ. Tất nhiên là tôi đã trả tiền cho em trai.

Hiện tại, tôi vẫn cùng con trai đến nhà cha mẹ chồng vào những ngày lễ. Họ đối đãi với tôi tốt hơn so với trước đây. Thời gian trôi qua nhanh chóng. Con trai tôi đi học đại học và sau đó đã tìm được một công việc.

Đã 17 năm kể từ khi chồng tôi qua đời. Cách đây hai năm, mẹ chồng dự tính cho con trai tôi 100.000 Nhân dân tệ nhưng lại bị người con trai khác của bà ngăn cản. Một vài người bạn đề xuất tôi tìm cách lấy số tiền ấy. Là một người tu luyện Đại Pháp, tôi sẽ không làm như thế. Rốt cuộc thì tôi đã tu luyện Đại Pháp được 26 năm rồi và tôi phải hoàn toàn là một người tốt.

Cha mẹ tôi cho một người em trai khác của tôi căn hộ của họ. Sau khi cha tôi mất, mẹ tôi tính tình vốn nóng nảy đã không hòa hợp được với các em dâu của tôi. Tôi mời mẹ đến sống cùng tôi để tôi có thể chăm sóc cho bà ấy. Giữa chúng tôi cũng có nhiều mâu thuẫn nhưng tôi đã giữ vững tâm tính và chăm sóc tốt cho bà ấy. Từ đó đến nay đã tám năm rồi. Trong khoảng thời gian ấy, các em trai của tôi không giúp đỡ chút gì, cũng không hỗ trợ tài chính cho tôi.

Nếu không nhờ Pháp Luân Đại Pháp, tôi sẽ không xử lý các vấn đề trong gia đình theo cách thức tốt đẹp như vậy. Nhìn lại con đường tu luyện của mình, tôi cảm tạ Đại Pháp đã dạy tôi trở thành một người tốt, một người vợ trung thành, một người mẹ có trách nhiệm và một người con dâu chu đáo. Con xin cảm ơn Sư phụ Lý vì tất cả!

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/9/3/464846.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/10/18/212540.html

Đăng ngày 09-11-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share