Bài viết của Thanh Liên, một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh An Huy, Trung Quốc

[MINH HUỆ 14-03-2023] Sáu năm trước khi tôi đang ở một thành phố khác thì một người họ hàng đã gọi cho tôi để nói rằng chồng tôi, một học viên Pháp Luân Đại Pháp, đã bị bắt và bị giam tại một trại tạm giam địa phương và cảnh sát cũng đang muốn bắt tôi.

Lúc đầu tôi hơi choáng váng và tính xem liệu mình có nên trốn đi hay quay về để giúp giải cứu. Sau khi bình tâm lại và lấy lại chính niệm, tôi đã quyết định quay về để cứu anh ấy.

Một người hàng xóm nói với tôi rằng cảnh sát đã tịch thu đầy một xe đồ đạc từ nhà tôi. Tôi mở cửa và thấy máy tính cá nhân, máy in, điện thoại di động, chìa khóa ô tô và một số tiền mặt đã biến mất.

Ngày hôm sau hai đồng tu đã đi cùng tôi đến đồn cảnh sát. Chúng tôi đề nghị được nói chuyện với Đội trưởng Đội An ninh Nội địa. Ông ấy đã đồng ý gặp chúng tôi, nhưng ngay sau khi tôi yêu cầu ông ấy thả chồng tôi ra thì ông ấy đã cáo lỗi để đi họp.

Sau đó thì người gác cổng đồn công an đó đã từ chối cho chúng tôi vào. Chúng tôi đã phát chính niệm bên ngoài tòa nhà đó.

Một hôm, một học viên địa phương và tôi lại đến đồn cảnh sát đó. Lần này thì người gác đã gọi điện rồi cho tôi đi vào. Tôi được dẫn đến một căn phòng có nhiều thiết bị ghi âm, các bức tường lót cách âm, và mỗi góc trần đều có camera an ninh. Tôi biết đó là phòng thẩm vấn và chính quyền muốn lấy lời khai để giam giữ tôi.

Hai cảnh sát trẻ ngồi phía bàn đối diện với tôi cho tôi xem hai tài liệu được đóng dấu đỏ. Tôi từ chối đọc chúng. Họ hỏi tôi các câu hỏi nhưng tôi giữ im lặng. Tôi liên tục phát chính niệm để thanh trừ các nhân tố tà ác trong và quanh phòng thẩm vấn và trong các thiết bị. Tôi nghe một người đàn ông nói rằng máy thu âm có giá 80.000 tệ đột nhiên ngừng hoạt động.

Họ hỏi tôi nhiều câu nữa và cuối cùng viên cảnh sát nhìn có vẻ chức vụ cao hơn đã mất bình tĩnh. Anh ta chỉ tay vào tôi và hét lên, “Nếu cô không hợp tác với chúng tôi, thì hôm nay cô sẽ không thể bước ra khỏi đồn cảnh sát này!”

Chúng tôi ngừng lại một lát. Một trong những điều Sư phụ dạy xuất hiện trong tâm trí tôi, và tôi hiểu rằng học viên Đại Pháp cần phải đóng vai trò dẫn dắt và hôm nay chính là cơ hội để tôi giảng chân tướng cho họ. Tâm trí tôi đang căng thẳng đột nhiên trở nên thoải mái và an hòa. Tôi cầu xin Sư phụ gia trì chính niệm trong tâm cho tôi và bắt đầu nở nụ cười với hai viên cảnh sát.

Tôi bắt đầu hỏi họ bao nhiêu tuổi. Cảm thấy được khích lệ, họ dã nói với tôi tuổi của họ. Tôi nói một trong số họ ít hơn con trai tôi hai tuổi và người còn lại thì nhiều hơn hai tuổi. “Nếu các cậu tắt hết các thiết bị ghi âm đi, thì chúng ta có thể nói chuyện,” tôi nói. Họ đồng ý và đã tắt thiết bị.

Tôi đã kể với họ nhiều sự thật và các trải nghiệm mà chồng tôi và tôi đã có sau khi chúng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đưa ra một số ví dụ Pháp Luân Công có hiệu quả chữa bệnh thần kỳ và tác dụng khỏe người ra sao, tâm tính chúng tôi đã cải thiện thế nào, và chúng tôi tu luyện để trở thành người tốt và tử tế như thế nào. Chồng tôi đã nhặt được một sợi dây chuyền vàng trị giá hơn 10.000 tệ và đã trả lại cho chủ nhân của nó, còn tôi đã chăm sóc mẹ chồng khi bà ấy nằm viện, dù trước đó bà đã đánh chửi tôi.

Tôi đã nói về vụ tự thiêu trên Quảng trường Thiên An Môn do Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) dàn dựng và nhiều điểm nghi vấn trong cái video đó. Tôi nói về sự hồng truyền của Pháp Luân Đại Pháp đến hơn 100 quốc gia khắp thế giới. Tôi còn nhắc đến các cuộc vận động chính trị trước đây của ĐCSTQ đã giết chết hơn 80 triệu người Trung Quốc. Cuối cùng, tôi nói rằng Trời sẽ tiêu diệt ĐCSTQ và chỉ những ai đã thoái Đảng mới có thể được bình an.

Người đàn ông nhìn có vẻ chức vụ cao hơn đã nói, “Cô là một ngườ tốt!” Tôi đã hỏi tên họ của họ và đề nghị được giúp họ thoái Đảng. Họ đã đồng ý. Tôi đã làm cho họ hai hóa danh và hứa giúp họ đăng ký thoái xuất. Họ vui vẻ xác nhận lại và gọi nhau bằng hóa danh.

Nhìn hai người trẻ tuổi đang tươi cười, tôi cảm thấy thật thoải mái. Tôi cảm thấy những vật chất bất hảo trên đầu mính lập tức tan biến, như thể một gánh nặng đã được nhấc bỏ đi. Tôi cảm nhận rằng với sự gia trì từ bi của Sư phụ, sau hơn bốn tiếng đồng hồ giảng chân tướng, những sinh mệnh tà ác định thao túng cảnh sát cưỡng chế lấy lời khai để bức hại tôi đã hoàn toàn bị giải thể.

Họ bảo tôi đi về nhà sau khi ở trong phòng thẩm vấn bốn giờ đồng hồ. Người học viên đi cùng tôi vẫn đang phát chính niệm trong phòng khách ở tầng dưới. Chúng tôi cùng nhau bước ra khỏi đồn cảnh sát.

Con xin đa tạ Sư phụ, vì sự bảo hộ của Ngài!

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/3/14/457315.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/4/15/208073.html

Đăng ngày 11-06-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share