Bài viết của Hinh Tình, một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 14-11-2022] Tôi sinh ra ở Trung Quốc vào những năm 1970. Từ khi còn nhỏ, tôi mắc đủ mọi loại bệnh, gồm viêm xoang, suy nhược thần kinh, mất ngủ, và hệ thống tiêu hóa kém. Tôi uống 6 loại thuốc mỗi ngày từ khi tôi 14-15 tuổi. Sức khỏe của tôi càng tồi tệ hơn sau khi tôi sinh con trai vào năm 1997.

Mẹ tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1995. Các bệnh tim, gan và túi mật của bà đều biến mất, và bà dừng uống tất cả các loại thuốc. Tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp vào năm 1998 sau khi chứng kiến những tác động kỳ diệu của pháp môn.

Ban đầu tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp với mục đích chữa bệnh. Tuy nhiên, sau 20 năm tu luyện và đề cao trong học Pháp, tôi dần biết được rằng tu luyện không chỉ để chữa bệnh. Sứ mệnh của một đệ tử Đại Pháp là trợ giúp cho Sư phụ Lý chính Pháp, giảng chân tướng về cuộc bức hại, và cứu chúng sinh.

Mẹ tôi và tôi, cũng như các học viên khác, vào năm 2015 đã nhận ra rằng chúng tôi cần bắt kịp tiến trình Chính Pháp và khởi kiện Giang Trạch Dân (cựu Tổng Bí thư Đảng Cộng sản) vì đã phát động cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Chúng tôi đã gửi đơn khiếu nại tới Viện Kiểm sát tối cao và Tòa án tối cao. Không lâu sau, cảnh sát gọi điện hỏi tôi có kiện Giang Trạch Dân không. Khi anh ta hỏi tôi làm việc ở đâu, tôi nói với anh ấy rằng tôi không đi làm. Niệm của tôi là tránh gây rắc rối cho sếp của tôi. Tuy nhiên chính xác là niệm này đã mang đến rắc rối cho chúng tôi.

Dường như một số nhân tố bất hảo trong trường không gian khác đã xâm nhập vào khu vực của chúng tôi–tất cả các học viên đã khởi kiện Giang Trạch Dân đều bị sách nhiễu. Giám hiệu nhà trường thường xuyên gọi cho tôi. Tôi bị mất vị giác và không thể ngủ được. Mẹ tôi và tôi tăng cường học Pháp, phát chính niệm và hướng nội.

Phó Bí thư Đảng ở trường học nói với tôi rằng họ được chỉ đạo đưa tất cả các giáo viên đã khởi kiện Giang Trạch Dân tới một trung tâm tẩy não. Tôi lo sợ và cảm thấy áp lực to lớn. Với sự hỗ trợ của Sư phụ, tôi đã quyết định giảng chân tướng về Đại Pháp với mọi người ở Bộ giáo dục. Các đồng tu cũng phát chính niệm cho tôi trước khi tôi đi.

Sư phụ giảng:

“Từ bi năng dung thiên địa xuân
Chính niệm khả cứu thế trung nhân

Tạm diễn nghĩa:

Từ bi có thể hòa tan đất trời thành mùa xuân
Chính niệm có thể cứu con người ở thế gian ”
(Pháp Chính càn khôn–Hồng Ngâm II)

Tôi nhẩm đọc bài thơ này trong khi tới gặp Bí thư Đảng ở Bộ giáo dục. Tôi nói với ông ấy: “Tôi muốn biết anh có nhận lệnh từ cấp trên đưa chúng tôi tới trung tâm tẩy não không. Anh không nên làm điều đó. Bức hại Pháp Luân Đại Pháp là vi phạm pháp luật. Bạc Hy Lai và Chu Vinh Khang cả hai đều đang bị quả báo trời trừng phạt vì tham gia vào cuộc bức hại. Anh cần phải thanh tỉnh và không mắc sai lầm khi đi theo Giang Trạch Dân.” Vị bí thư đã phản ứng lại với một vài lời nhận xét trịnh thượng.

Tôi đã phơi bày trên trang Minh Huệ việc chính quyền dự định thành lập một trung tâm tẩy não trong khu vực chúng tôi. Tất cả các học viên trong thành phố đã tham gia và phát chính niệm để ngăn chặn việc đó, và trung tâm tẩy não đã không thành hiện thực.

Hai viên cảnh sát đã đến nói chuyện với tôi. Một người thường cố gắng “chuyển hóa” các học viên đã hỏi tôi: “Chị muốn trở thành người như thế nào trong tương lai?” Tôi cười và nói: “Tôi chắc chắn rằng tôi muốn tuân theo Chân-Thiện-Nhẫn và trở thành một người tốt.” Anh ấy bực bội: “Chị có biết chị làm thế nào có được công việc không?” Tôi dừng lại và trả lời: “Mọi người đều có số phận của riêng mình. Công việc của tôi được quyết định bởi số phận của tôi. Đó là do ông trời sắp đặt.”

Các cảnh sát không biết trả lời ra sao. Một người trong số họ chỉ tay vào biểu tượng Đảng mà anh ta đeo trên ngực và càu nhàu: “Pháp Luân Đại Pháp các chị nói rằng trời sẽ diệt Trung Công. Tại sao chị không tiêu diệt tôi?” Tôi nói: “Anh sẽ không bị tiêu diệt nếu anh không đi theo ĐCSTQ để làm những điều xấu. Người ta tìm thấy một tảng đá ở tỉnh Quý Châu tự nhiên có khắc sáu ký tự rằng Trung Quốc cộng sản Đảng vong. Trời sẽ diệt Trung cộng. Mục đích của chúng tôi kiện Giang Trạch Dân là để mọi người biết sự thật để họ ngừng theo ông ta bức hại Đại Pháp.”

Viên cảnh sát nói rằng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp bị cấm và các học viên phải “chuyển hóa.” Tôi đáp: “Hiện nay có những quy định mới đối với nhân viên Chính phủ: Một là các quan chức sẽ phải chịu trách nhiệm với những gì họ làm trong cả cuộc đời. Đừng đi theo Giang Trạch Dân và làm những việc xấu.” Thấy tôi không bị thuyết phục, cuối cùng họ đã bỏ cuộc. Một người trong số họ nói khi rời đi: “Chúng tôi sẽ khiến chị bị sa thải.” Tôi đáp: “Tại sao các anh không làm điều gì đó tốt đẹp ý?”

Sau khi họ rời đi, tôi đã hướng nội. Mặc dù tôi đã nói với họ sự thật về Đại Pháp và trấn áp tà ác hiệu quả, nhưng tôi vẫn tranh đấu. Vì vậy tôi đã dành nhiều thời gian để phát chính niệm, học Pháp và hướng nội.

Họ phàn nàn rằng họ bị chính quyền cấp tỉnh gây áp lực và rằng Hiệu trưởng và Bí thư Đảng ủy nhà trường sẽ bị phạt nếu họ không tuân theo. Tôi đã nói rằng tôi sẽ từ chức nếu họ phạt các lãnh đạo nhà trường. Các lãnh đạo nhà trường đã từ chối đơn từ chức của tôi. Sau đó tôi nhận ra rằng tôi không nên từ chức vì tôi không làm điều gì sai. Nếu tôi từ chức, họ sẽ nói dối và nói rằng tôi bị sa thải vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Điều đó sẽ khiến mọi người có ấn tượng sai về chúng tôi.

Nhà trường thông báo rằng họ sẽ giữ lại các khoản thưởng hoạt động đối với toàn bộ khoa bởi vì có giáo viên tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Việc này thậm chí gây thêm áp lực cho chúng tôi. Nếu họ không trả thưởng cho các giáo viên, các đồng nghiệp của tôi có thể oán hận tôi và Đại Pháp và tạo nghiệp cho chính họ. Tà ác đang cố gắng hủy hoại chúng sinh. Tất cả các học viên địa phương đã giúp tôi phát chính niệm.

Sau đó Sư phụ công bố kinh văn “Lời chúc gửi Pháp hội Châu Âu.” Tôi đọc đi đọc lại nhiều lần và học thuộc kinh văn này. Với sự hỗ trợ và điểm hóa của Sư phụ, tôi nghĩ mình không nên oán hận các lãnh đạo và đồng nghiệp trong trường. Thay vào đó, tôi cần từ bi và tiếp tục giảng chân tướng về Đại Pháp cho họ.

Tôi nói với vị Hiệu trưởng: “Anh còn quá trẻ và có nhiều triển vọng. Xin đừng theo tà ác để bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Nếu anh có thể làm như vậy, anh sẽ có một tương lai tốt đẹp.” Các đồng nghiệp của tôi đã viết thư gửi Giám đốc Sở giáo dục để phàn nàn về việc Ban Giám hiệu nhà trường đã giữ lại tiền thưởng của họ. Trong lúc đó, một giáo viên trẻ đã vô tình đâm xe vào tòa nhà trường học.

Trước những sự cố này, vị Hiệu trưởng đã kiềm chế bản thân. Anh ấy triệu tập một cuộc họp và nói với mọi người rằng họ vẫn có thể nhận được tiền thưởng và kêu gọi họ không khiếu nại lên bất kỳ cơ quan cấp trên nào.

Vị Hiệu trưởng, Phó Bí thư, ba Phó Hiệu trưởng và các quản lý khác đã tổ chức một cuộc họp để nói chuyện với tôi. Tôi cầu xin Sư phụ giúp để cứu họ. Tôi khá thoải mái khi đối diện với họ. Vị Hiệu trưởng đề nghị tôi không phát các tài liệu Đại Pháp ở trường học. Tôi nói: “Đó là quyền tự do tín ngưỡng và tự do ngôn luận của tôi. Nhưng đừng lo lắng, tôi sẽ không tạo rắc rối cho anh.”

Anh ấy nói: “Chị không chỉ phát đĩa DVD mà còn phát lịch. Bản thân tôi cũng nhận được đĩa DVD của chị.” Tôi cười thầm: “Anh thật may mắn có được đĩa của tôi. Phần biết của anh nên vui mừng.” Cuối cuộc họp, vị Hiệu trưởng hỏi tôi về các bài công pháp của Đại Pháp. Một số người khác cũng muốn xem các động tác luyện công, dường như muốn học chúng. Sau đó trường học đã quyết định trả hết toàn bộ số tiền thưởng.

Sau đó, ban lãnh đạo nhà trường thấy rằng họ càng phối hợp với chính quyền cấp trên để gây rắc rối cho các học viên, thì họ càng chuốc thêm rắc rối cho mình. Vị Hiệu trưởng nói rằng anh ấy sẽ không còn làm việc với cấp trên để sách nhiễu tôi trong tương lai.

Qua những sự cố này, tôi thấy được tầm quan trọng của việc tu luyện mỗi từng ý niệm của mình. Cựu thế lực áp nhiều niệm tiêu cực lên chúng ta. Chúng ta cần đẩy lùi chúng ngay lập tức. Tuy nhiên, tôi thường đi theo những suy nghĩ phụ diện và tiếp tục suy nghĩ về chúng, vì vậy tôi đã mang lại cho mình nhiều rắc rối.

Bây giờ tôi coi trọng sâu sắc tầm quan trọng của việc phát chính niệm, hướng nội, và xem xét từng ý niệm. Tôi cảm thấy không có khảo nghiệm nào mà một người không thể vượt qua miễn là người đó thực sự tín Sư tín Pháp và làm theo những gì Sư phụ nói. Cảm ơn Sư phụ đã cứu con!

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/11/14/451232.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/1/10/206113.html

Đăng ngày 15-03-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share