Bài viết của Bình Bình, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Thiên Tân, Trung Quốc

[MINH HUỆ 05-07-2023] Tôi năm nay 60 tuổi, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 3 năm 1999. Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, do sức khỏe yếu nên tôi phải uống thuốc quanh năm, nhưng không có tác dụng, tôi cũng học nhiều môn khí công nhưng bệnh cũng không hết. Hơn nữa còn phải chịu áp lực gia đình, nên tôi đã tính đến chuyện kết thúc cuộc đời mình. Sau nhiều lần được bạn bè thuyết phục, tôi đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Bất ngờ thay, sau khi tu luyện, chỉ trong vòng chưa đến 2 tháng, mọi bệnh tật trên cơ thể tôi đều được chữa khỏi. Sau 23 năm tu luyện, tôi đã đạt được sự thăng hoa toàn diện về tinh thần, khiến tôi trở thành một người luôn biết nghĩ đến người khác trước khi làm bất cứ việc gì. Dưới đây tôi xin kể lại một số quan sinh tử mà bản thân tôi đã trải qua.

Tối ngày 8 tháng 5 năm 2022, trong lúc đang cắt móng chân, tôi vô tình cắt vào một miếng thịt nhỏ có kích thước bằng hạt gạo ở cạnh ngón chân út bên phải. Vì chỉ hơi chảy máu và không đau đớn nên tôi không để ý đến sự việc này và đi ngủ.

Năm ngày sau, tôi đi mua rau ở ngôi làng bên cạnh. Sau khi trở về nhà, cảm thấy chân phải của mình hơi yếu, nhưng tôi vẫn tiếp tục tham gia nhóm học Pháp tại nhà một đồng tu. Tối hôm đó, tôi phát hiện vết thương của mình hơi đỏ và sưng tấy. Sáng hôm sau tôi thấy ngón chân phải hơi sưng và đau. Sau khi luyện năm bài công pháp, tôi đi chuẩn bị bữa sáng. Tuy nhiên, vừa đi một bước, tôi thấy chân phải bắt đầu đau khủng khiếp, vì vậy tôi đã ở nhà cả ngày. Ba ngày tiếp theo tôi ở trong nhà, dành thời gian để học Pháp và phát chính niệm. Bởi vì con trai, con gái và chồng tôi đi làm ở nơi khác nên tôi ở nhà một mình, tôi không nói cho họ biết tình trạng của mình vì sợ họ sẽ lo lắng.

Hai ngày sau, bàn chân phải của tôi sưng rất to. Bước xuống đất rất đau, giống như giẫm lên hàng ngàn chiếc kim. Tôi không thể di chuyển nên không thể tự nấu ăn. May mắn thay, các đồng tu và hàng xóm đã biết được tình trạng của tôi. Họ mang đồ ăn tới và chăm sóc tôi, nhưng chỉ trong vài ngày đó tôi đã sụt cân rất nhiều. Hai ngày sau, con trai và con gái tôi trở về nhà vào dịp cuối tuần. Ngay sau khi phát hiện tình trạng của tôi, con tôi bắt đầu khuyên tôi nên đến bệnh viện. Tôi trấn an các con và giải thích rằng đó là một phần của quá trình tiêu trừ nghiệp lực, với sự bảo hộ từ bi của Sư phụ, tôi sẽ ổn thôi. Không thể thay đổi ý định của tôi nên con tôi cũng không nói gì nữa. Các con tôi chỉ ở lại qua đêm vì lo sợ bị phong tỏa do đại dịch COVID-19. Trước khi rời đi, các con tôi nói nếu xảy ra chuyện gì tôi phải gọi điện ngay cho chúng. Tôi nói rằng các con hãy yên tâm, mọi việc sẽ ổn.

Tôi tái hôn với người chồng hiện tại vào năm 2001. Lúc đó, chồng tôi đã có một cậu con trai 16 tuổi và con gái 1 tuổi từ cuộc hôn nhân trước. Làm mẹ kế không dễ dàng, ai cũng khuyên tôi nên có con riêng. Nhưng để duy trì sự hòa thuận trong gia đình, tôi từ chối điều đó và tập trung vào việc nuôi dạy con gái, cưới vợ cho cậu con trai. Sau đó tôi đã giúp chăm sóc cháu trai cho đến khi cháu vào cấp hai. Ít lâu sau, vợ chồng cậu con trai đã chào đón đứa con thứ hai, hiện tại cháu đã lên lớp một.

Gia đình tôi đều tôn trọng tôi vì họ biết rằng đối với tôi 20 năm qua không hề dễ dàng, tôi đã phải gánh chịu rất nhiều khó khăn, gia đình tôi cũng biết Pháp Luân Đại Pháp là tốt và ủng hộ tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Lần này, khi thấy chân tôi bị sưng tấy nặng nề, các con tôi rất lo lắng. Sau khi các con tôi trở về nhà, chúng gọi điện và kể việc này cho em trai ruột của tôi. Em trai tôi đã rất lo lắng nên ngày hôm sau liền đi cùng cháu trai đến thăm tôi. Thấy tình trạng của tôi, họ thuyết phục tôi đến bệnh viện, tôi nói không sao đâu. Em trai tôi cũng biết tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1999. Tôi đã không uống một viên thuốc nào trong 20 năm qua và tôi không hề bị bệnh. Tất cả mọi người đều biết khả năng chữa bệnh thần kỳ của Pháp Luân Đại Pháp. Lần này thấy tôi đối diện với quan nghiệp bệnh nghiêm trọng như vậy, em tôi rất sợ hãi nhưng cũng không ép tôi phải đến bệnh viện mà nhất quyết đón tôi về nhà để chăm sóc. Tôi không thể từ chối cậu ấy được nên đã cùng cậu ấy về nhà bố mẹ đẻ.

Sau hai đến ba ngày, vết thương ban đầu của tôi đã tự lành. Nhưng thay vào đó, hai vết thương nữa lại xuất hiện ở cạnh ngón chân của tôi, từ đó chảy ra một lượng lớn mủ có mùi tanh. Mặc dù em trai tôi rất quan tâm đến tôi và không chịu để tôi tự đi lại nhưng tôi vẫn nhất quyết muốn tự mình làm bất cứ điều gì có thể. Hằng ngày tôi kiên trì luyện các bài công pháp, mặc dù cảm thấy đau đớn không chịu nổi mỗi khi đứng lên. Sau khi luyện xong các bài công pháp, tôi ướt đẫm mồ hôi.

Tôi đã học Pháp, phát chính niệm, hướng nội tìm những thiếu sót của mình và cố gắng quy chính bản thân. Ngày tháng trôi qua, các triệu chứng của tôi bắt đầu giảm bớt, em trai tôi cũng không phải lo lắng nhiều nữa.

Một hôm, tôi nhận thấy có thứ gì đó trong vết thương của mình, liền bóp nó ra bằng khăn giấy. Nó trông giống như một con sâu dài khoảng 5 cm. Hai ngày sau lại xảy ra hiện tượng như vậy. Sau đó, vết thương bắt đầu chảy ra mủ to bằng hạt đậu nành, rất cứng. Tôi biết Sư phụ đang giúp tôi thanh lọc cơ thể và loại bỏ những thứ dơ bẩn, chân tôi đã thấy nhẹ nhõm hơn một cách rõ rệt, nhưng trong mắt người khác vẫn rất đáng sợ. Vào ngày Chủ nhật, chồng tôi, con dâu, cháu trai và con gái đều đến gặp tôi. Khi nhìn thấy bàn chân của tôi sưng tấy, chuyển sang màu đen và tím từ bắp chân trở xuống, mọi người nhất quyết yêu cầu tôi phải đến bệnh viện. Họ đã gọi điện cho gần 20 người thân ở gần tôi, họ rất sốc khi biết tình trạng của tôi. Mọi người lần lượt thuyết phục tôi, la hét, khóc lóc rằng nếu tôi không chịu đi thì chân tôi sẽ bị cắt cụt. Tôi nói với mọi người rằng tôi không giống như người thường, tôi là một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp, Sư phụ sẽ chăm sóc tôi.

Thấy không thuyết phục được tôi, cháu gái tôi và chồng cô ấy đã đi tìm một bác sĩ mà họ biết. Bác sĩ khám bàn chân của tôi, lấy ra một cây kim bằng kim loại và đâm vào chỗ giữa ngón chân cái và ngón chân thứ hai. Khi bác sĩ rút kim ra, mủ chảy ra từ chỗ bị đâm. Ông ấy hỏi tôi có đau không, tôi trả lời là không đau. Bác sĩ lắc đầu và đi ra ngoài để thông báo cho gia đình tôi về chẩn đoán của ông. Sau khi bác sĩ rời đi, người nhà tôi vừa khóc vừa đi vào phòng của tôi. Bác sĩ nói với họ rằng, cho dù bây giờ đi bệnh viện, tôi vẫn sẽ bị cắt một chân và thậm chí tính mạng cũng gặp nguy hiểm. Chồng của tôi đã nói trong tuyệt vọng: “Anh quỳ xuống cầu xin em. Hãy nghe anh một lần này và đến bệnh viện.” Tôi an ủi họ và nói, đừng nghe lời bác sĩ nói, tôi chắc chắn sẽ ổn thôi, Sư phụ sẽ chăm sóc cho tôi.

Con dâu của con trai lớn của tôi (con trai tôi với chồng cũ) là bác sĩ và cô ấy cũng đến. Cô ấy nói: “Bà ơi, tình trạng hiện tại của bà rất nguy hiểm, nếu không uống thuốc thì không thể khỏi được.” Tôi liền nói chuyện với cháu dâu, khuyên cháu đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Vì không thể lay chuyển được ý chí của tôi nên người nhà tôi rất tức giận. Tôi nghe thấy dì tôi ở phòng ngoài lớn tiếng nói, quả thực không ổn, phải khiêng cô ấy tới bệnh viện, nếu phải cắt cụt chân thì cắt cụt, chỉ cần cô ấy sống là được. Mọi người cũng bàn việc chuẩn bị hậu sự, đề phòng tình huống xấu nhất có thể xảy ra. Chồng tôi có công trình ở nơi khác và không thể ở bên cạnh tôi. Trước khi rời đi, anh ấy khóc và nói: “Bác sĩ nói em đang bị nhiễm trùng huyết. Tại sao em lại liên tục từ chối chữa bệnh?” Tôi trấn an anh ấy rằng tôi sẽ ổn thôi vì Sư phụ đang chăm sóc tôi.

Sau đó, tôi đã tăng cường học Pháp, luyện công và phát chính niệm thường xuyên hơn. Trong quá trình đó, tôi đã tìm ra những nhân tâm chấp trước ẩn sâu của mình mà không phù hợp với tiêu chuẩn của Đại Pháp. Tâm tật đố, tâm oán hận, tâm tranh đấu vì lợi ích cá nhân là một số chấp trước mà tôi tìm thấy.

Lấy tâm oán hận làm ví dụ, khi chân tôi sưng tấy và tôi không thể tự nấu ăn, chị dâu ở quê thường ghé qua thăm tôi hằng ngày. Tôi nhờ chị ấy giúp tôi hấp mấy chiếc bánh bao, nhưng chị ấy không trả lời. Tôi tưởng chị ấy không nghe rõ lời tôi nói nên đã lặp lại ba lần liên tiếp. Tuy nhiên, chị dâu vẫn tiếp tục phớt lờ và thậm chí còn tự mình nhận những món quà mà người khác tặng tôi. Tôi trở nên tức giận và nghĩ: “Chị là người vô lương tâm. Tôi luôn dành cho chị những điều tốt, thậm chí còn cho chị ở với tôi hai tháng khi nhà chị đang sửa. Tôi là chủ nhà nhưng tôi phải phục vụ chị trong thời gian chị lưu lại. Vậy mà khi tôi gặp khó khăn, chị lại đối xử với tôi như thế này?!” Tôi đã không tuân theo những yêu cầu của một đệ tử mà thay vào đó lại nuôi dưỡng tâm oán hận và phẫn nộ.

Tâm thiếu kiên nhẫn của tôi cũng khiến tôi không biết quan tâm đến người khác. Sau khi phát hiện ra chấp trước của mình, tôi đã ngừng oán hận chị dâu. Có lẽ Sư phụ đã mượn chị ấy để khảo nghiệm tâm tính của tôi. Mặc dù đã tu luyện bao nhiêu năm mà vẫn còn nhiều chấp trước như vậy, tôi thực sự xấu hổ với Sư phụ. Tôi quyết tâm sẽ tinh tấn trở lại, không để Sư phụ thất vọng thêm nữa. Tình trạng của tôi đã dần dần được cải thiện sau một tháng và tôi đã có thể tự chăm sóc cho mình. Tôi gọi điện cho chồng và bảo anh đón tôi về nhà. Ngày hôm sau, chồng và con gái tôi đến. Họ vui mừng khôn xiết khi thấy vết sưng đã giảm và tôi đã có thể đi lại bằng dép.

Ngày 6 tháng 10 năm 2022 là ngày đính hôn của con gái tôi, trước đó con gái tôi đã rất đau khổ nhiều ngày vì nghĩ rằng tôi sẽ không thể đến dự lễ đính hôn của cháu. Cháu nói rằng cháu rất biết ơn Sư phụ vì thần tích này.

Người thân và bạn bè ở quê ai cũng ngạc nhiên và thấy thật khó tin khi chứng kiến sự bình phục của tôi. Người trong làng trước đây nói tôi không sống được mấy ngày, nhưng bây giờ nhìn thấy tôi đứng trước mặt họ, mạnh mẽ như ngày nào, vừa nói vừa cười, họ đều nói rằng dù cho có bỏ ra mấy chục nghìn nhân dân tệ để đến bệnh viện để cắt cụt chân cũng không thể đảm bảo rằng mình có thể sống sót. Tuy nhiên Pháp Luân Đại Pháp có thể chữa lành bệnh cho chị một cách thần kỳ mà không tốn một xu, Pháp Luân Đại Pháp thật kỳ diệu, Sư phụ Đại Pháp thật vĩ đại!

Cháu gái tôi trước đó đã hứa với tôi rằng: “Dì ơi, con thực sự không tin dì có thể bình phục nếu không đến bệnh viện. Nếu dì thực sự khỏi bệnh, con có thể làm bất cứ điều gì dì yêu cầu.” Khi thấy tôi đã bình phục, cô ấy hỏi: “Dì ơi, dì muốn con làm gì?” “Dì không cần bất cứ điều gì từ con, chỉ cần con thành thật kể cho đồng nghiệp, bạn bè và bạn cùng lớp của con những gì đã xảy ra với dì của con.” Cháu gái tôi vui vẻ đồng ý.

Con dâu lớn của tôi là một bác sĩ, đã đích thân gọi điện cho tôi để hỏi về tình trạng của tôi. Khi tôi nói với cô ấy rằng tôi đã bình phục, con dâu của tôi không thể tin nổi và liền đi đến nhà tôi, nhìn thấy tôi đi lại với một đôi chân trông bình thường, cô ấy thốt lên với vẻ đầy ngạc nhiên: “Điều này thật không thể tin được. Tình trạng của mẹ đã rất tệ nhưng mẹ đã bình phục mà không cần điều trị. Điều này không thể giải thích được bằng y học. Pháp Luân Đại Pháp thực sự thần kỳ!”

Tất cả người thân và bạn bè khi gặp tôi đều ca ngợi Pháp Luân Đại Pháp vì sự kỳ diệu và uy lực phi thường của Đại Pháp. Con xin cảm tạ Sư phụ vì sự cứu độ từ bi của Ngài! Đệ tử minh bạch rằng, đại quan sinh tử này của đệ tử đã khiến Sư phụ phải chịu đựng, Sư phụ đã cho đệ tử sinh mệnh thứ hai, chỉ bằng cách tinh tấn thực tu mới có thể báo đáp được hồng ân vĩ đại của Sư phụ!

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/7/5/462522.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/9/9/211243.html

Đăng ngày 11-10-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share