Bài viết của một học viên Pháp luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 25-06-2023] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp đắc Pháp chưa lâu, tôi muốn chia sẻ về ba lần mình gặp nguy hiểm suýt mất mạng để chứng thực uy lực của Đại Pháp.
Mặc dù tôi chỉ mới bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp gần đây, nhưng mối lương duyên của tôi với Pháp Luân Đại Pháp đã bắt đầu từ hơn 20 năm trước.
Vợ tôi và Đại Pháp
Năm 1997, một lần, tôi vừa đi công tác xa về thì vợ tôi nói rằng cô ấy đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và mọi bệnh tật của cô ấy đều không cánh mà bay. Cô ấy cũng khuyến khích tôi tu luyện pháp môn này.
Mặc dù tôi mới chỉ học hết lớp ba và phải vật lộn để hiểu những nội dung viết trong các cuốn sách Đại Pháp, nhưng tôi cảm thấy rất vui khi đọc. Tôi thường lấy sách ra đọc ở nhà, nhưng lúc đó không coi mình là người tu luyện.
Khi con trai tôi hai tuổi, cháu bị xe đạp tông, và đầu cháu bị đầu nhọn của tay phanh đâm vào. Vợ tôi lao đến, giữ đầu con tôi và gỡ miếng tay phanh ra. Máu trên đầu cháu phun ra. Cô ấy ấn mạnh vào vết thương để cầm máu, bế cháu trên tay, rồi quỳ xuống trước ảnh của Sư phụ, cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Mẹ tôi lấy vải quấn quanh đầu cháu. Chúng tôi cùng cầu xin Sư phụ giúp đỡ, con trai tôi đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Ba ngày sau, con trai tôi đã hoàn toàn bình phục, trên đầu cháu chỉ có một vết sẹo với đường kính khoảng một cm. Huyền năng của Đại Pháp đã lan xa khắp ngôi làng của chúng tôi.
Tháng 7 năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu cuộc đàn áp tàn bạo Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã rất hoang mang và không hiểu tại sao một môn tu luyện tuyệt vời như vậy lại bị bức hại. Vài tháng sau, gia đình thông báo cho tôi rằng vợ tôi đã bị bắt vì tham gia thỉnh nguyện cho Pháp Luân Đại Pháp ở Bắc Kinh.
Tôi đến thăm vợ tại trại tạm giam, và ngạc nhiên khi thấy cô ấy rất bình tĩnh. Vợ tôi vô cùng mong muốn gặp các quan chức cấp cao để đích thân chia sẻ những trải nghiệm của bản thân và lợi ích từ việc tu luyện Đại Pháp. Cô ấy cũng khẳng khái nói tôi không cần “chạy” cho cô ấy được thả. Tôi không hiểu tại sao cô ấy lại không muốn về nhà, nhất là khi con chúng tôi cần được mẹ chăm sóc. Trong cơn tức giận, tôi đã tát cô ấy trước mặt một lính canh, người này đã khen ngợi “hành động” này của tôi.
Sau khi vợ tôi được thả, lần nào đi công tác xa tôi cũng đưa cô ấy đi cùng, hy vọng cô ấy bớt tu luyện Đại Pháp và không đi Bắc Kinh thỉnh nguyện nữa. Tuy nhiên, đến đâu thì cô ấy vẫn có cách kết nối liên lạc với các học viên địa phương.
Một hôm, cô ấy mang về nhà mấy video tiết lộ sự thật về vụ giả tự thiêu ở Quảng trường Thiên An Môn. Xem xong, tôi nhận ra rằng ĐCSTQ đã dàn dựng vụ việc để phỉ báng và kích động lòng thù hận của công chúng chống lại Pháp Luân Đại Pháp. Tôi còn được xem các video về Đại Pháp hồng truyền khắp thế giới, điều này khiến tôi thực sự cảm ngộ được vẻ đẹp của Đại Pháp.
Bước vào tu luyện
Mặc dù sức khỏe của tôi ngày càng sa sút, tôi vẫn từ chối tu luyện Pháp Luân Đại Pháp trước lời khuyên của vợ. Trong một lần đi kiểm tra sức khỏe, tôi được chẩn đoán viêm gan B. Vợ tôi khuyên tôi nên suy nghĩ tích cực và tu luyện Đại Pháp, nhưng tôi nhất quyết chỉ theo điều trị của các bác sỹ. Chúng tôi đã đến khám ở một số bệnh viện, cả Trung y và Tây y. Nhưng sau khi tiêu hơn 5.000 Nhân dân tệ, hết một nửa số tiền tiết kiệm được của gia đình, tôi vẫn không tìm ra phương thuốc.
Tôi yếu đi, da vàng vọt và môi tái nhợt. Tôi phải ăn kiêng và không thể ăn những món mình thích. Sau đó, cứ ngửi thấy mùi thuốc là tôi muốn nôn. Vợ tôi lại khuyến khích tôi tu luyện. Không còn lựa chọn nào khác nên cuối cùng tôi đã đồng ý.
Mặc dù chưa hiểu thấu đáo tu luyện là gì, nhưng tôi biết rằng những người tu luyện tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn và tôi nhận ra rằng Pháp Luân Đại Pháp thật sự tốt đẹp. Từ đó tôi quyết định tu luyện Đại Pháp.
Ba tình huống nguy kịch của tôi
Một lần, vừa ăn trưa xong, tôi đột nhiên cảm thấy buồn nôn. Tôi đã nôn ra thứ chất màu đen chứ không phải món mì tôi vừa ăn. Cùng lúc, tôi cảm thấy đau quặn bụng, nên lao vào nhà vệ sinh với chiếc xô cầm sẵn trên tay để nôn. Tôi bị tiêu chảy và liên tục nôn mửa. Tôi cảm thấy người yếu và chóng mặt, rồi ngã quỵ xuống sàn. Vợ tôi nghe thấy tiếng động nên chạy tới xem tôi.
Cô ấy ôm lấy tôi, tôi giật nhẹ người một cái và bất tỉnh. Cô ấy gọi tên tôi và cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Tôi thấy mình như rời khỏi thân thể. Tôi gặp một người bạn cũ đã qua đời vài năm trước. Anh ấy mặc quần áo đầu bếp, mặc dù anh ấy chưa bao giờ làm đầu bếp khi còn sống. Anh ấy nói với tôi: “Anh cũng ở đây à?” Tôi chợt nhớ ra anh ấy đã chết. Tôi nói với anh ấy rằng tôi không nên ở đó và nhanh chóng quay trở lại thân thể mình, rồi tỉnh dậy ngay lập tức. Tôi ngồi dậy, hỏi vợ: “Anh đang ở đâu? Chuyện gì đã xảy ra thế?“
Lần thứ hai tôi bị giống lần đầu: Lại ngã trong nhà vệ sinh, lại nôn và tiêu chảy. Sau đó, vợ tôi kể lại rằng người tôi đầm đìa mồ hôi, da tôi xám xịt, và toàn thân tôi lạnh toát. Cô ấy không cảm nhận được nhịp tim của tôi. Vợ tôi lại cầu xin Sư phụ một lần nữa, và ngay sau đó, tôi đã sống lại. Cả gia đình tôi thật sự kinh ngạc trước uy lực của Đại Pháp.
Lần thứ ba cũng giống vậy: Tôi lại bất tỉnh trong khi vừa nôn vừa tiêu chảy tại nhà vệ sinh. Vợ tôi nghe thấy tiếng động, lại chạy vào và gọi tên tôi, và tôi tỉnh dậy.
Trong cả ba lần, tôi đều nôn ra rất nhiều chất dính nhớp màu đen. Tôi không thể tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra với mình nếu tôi không tu luyện Đại Pháp. Mặc dù tôi không phải là một người tu luyện tinh tấn, Sư phụ vẫn luôn ở bên tôi, coi sóc cho tôi và cả ba lần đều cứu tôi thoát khỏi tử thần.
Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/6/25/462186.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/7/24/210457.html
Đăng ngày 05-09-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.