Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Nga

[MINH HUỆ 07-06-2023] Tôi sinh ra trong một gia đình hạnh phúc. Cha mẹ tôi có sáu người con, ba người sinh vào Thế chiến thứ hai (1941-1945) và ba người còn lại sinh vào thời gian sau đó. Tôi là con thứ năm và luôn bị coi là “vịt con xấu xí” vì các anh chị em tôi đều đẹp hơn tôi.

Nếu vào thời điểm tôi sinh ra ở bệnh viện có nhiều sản phụ hơn, có lẽ mọi người đã cho rằng tôi là con của người khác bị tráo đổi. Khi mới sinh ra, tôi rất nhỏ bé, nhìn như một bà cụ da mặt nhăn nheo. Dù no hay đói, dù cần thay tã, tôi cũng không bao giờ khóc, điều này khiến mẹ tôi bối rối. Mãi đến khi lên ba tuổi, tôi mới bắt đầu giống như những thành viên khác trong gia đình. Mối quan hệ giữa tôi với cha mẹ vẫn luôn rất ổn, chúng tôi hoàn toàn hiểu nhau.

Hạt giống được gieo từ khi còn trẻ để bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp

Khi tôi lên tám tuổi, mỗi gia đình đều có một chiếc radio. Đây là một sự thay đổi to lớn ở một ngôi làng xa xôi như làng của chúng tôi. Hầu hết các chương trình trên radio chúng tôi đều nghe, từ hòa nhạc đến tin tức, từ dự báo thời tiết đến truyện cổ tích, duy nhất chỉ trừ các chương trình tuyên truyền cho chủ nghĩa vô thần. Bất cứ khi nào có chương như vậy, mẹ tôi đều nói: “Tắt đi! Đó là những lời dối trá! Thật không biết xấu hổ!” Mẹ đã cho chúng tôi một nền tảng tinh thần rất tốt vì bà có tâm kính ngưỡng Thần Phật. Nhiều giá trị truyền thống đã được bảo tồn trong gia đình tôi, ví dụ như tôn trọng bề trên, siêng năng chịu khó, chăm sóc trẻ nhỏ.

Thuở niên thiếu, tôi đã gặp nhiều tình huống sinh tử. Mẹ kể lại rằng tôi đã rất nhiều lần ở trong hoàn cảnh cận kề sinh tử nhưng lần nào tôi cũng sống sót một cách kỳ diệu. Sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và đọc các bài giảng Pháp, tôi hiểu rằng tôi đã được Thần bảo hộ từ khi còn nhỏ.

Lần đầu tiếp xúc với Pháp Luân Đại Pháp

Năm 2002, một cô gái sửa máy tính ở nơi tôi làm việc đã đưa cho tôi cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp. Tên của cuốn sách khiến tôi rất có hứng thú, vì trước đây tôi chưa từng nghe đến tiêu đề nào như vậy. Khi mở trang đầu tiên của cuốn sách và nhìn thấy biểu tượng chữ Vạn (卍), tôi sững sờ và nghĩ: “Cô gái này đưa cho mình cái gì thế này?” Hồi đó tôi không biết ý nghĩa thực sự của biểu tượng chữ Vạn mà chỉ cho rằng đây là biểu tượng của chủ nghĩa phát-xít. Tôi nhanh chóng đóng cuốn sách lại và đặt nó lên kệ. Không biết tại sao tôi không trả lại cuốn sách cho cô ấy, chỉ để ở trên kệ sách, sau này cũng không nhớ đến nữa.

[Ghi chú của biên tập viên: Biểu tượng 卍 (srivatsa) được tìm thấy rộng rãi trong các nền văn hóa cổ ở phương Đông, phương Tây, châu Phi và Nam Mỹ. Đối với người Trung Quốc và người dân sống ở Đông Nam Á, biểu tượng chữ Vạn thường gắn liền với các vị Phật, những kinh sách và tác phẩm điêu khắc Phật giáo. Sư phụ Lý Hồng Chí, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, đã giảng rằng:

“Tôi nói với chư vị rằng, phù [hiệu] chữ 卍 là tiêu chí của tầng các Phật; chỉ đạt đến tầng của Phật mới có.” (Bài giảng thứ năm, Chuyển Pháp Luân]

Khi tôi bước vào độ tuổi 50, sức khỏe của tôi bắt đầu kém đi. Tôi bị thiếu canxi và vào năm 2004, bác sĩ nói rằng tôi bị rối loạn cơ xương khớp. Nghĩa là sau khoảng 6 tháng tôi sẽ phải ngồi trên xe lăn.

Tôi tự nhủ rằng mình sẽ không tạo gánh nặng cho bất kỳ ai và tôi sẽ không để bản thân mình phải ngồi xe lăn. Tôi đã tìm cách cải thiện sức khỏe của mình. Tôi nghĩ đến cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách mà tôi đã đặt trên kệ vào hai năm trước. Tôi không biết đến bất kỳ phương pháp tu luyện nào trước khi gặp Đại Pháp. Mặc dù cha mẹ tôi theo đạo nhưng họ không bao giờ áp đặt niềm tin của họ lên chúng tôi. Họ chỉ đơn giản là sống theo lương tâm của mình và dựa theo đó mà nuôi dạy chúng tôi. Sau khi bắt đầu đọc cuốn Chuyển Pháp Luân, tôi đã hiểu ra rất nhiều điều và tìm ra được câu trả lời cho nhiều thắc mắc mà tôi đã đặt ra từ khi còn nhỏ: “Ý nghĩa của nhân sinh là gì?” “Tại sao trong giấc mơ tôi lại gặp một số sự việc nhất định?” “Tại sao tôi biết trước chuyện gì sẽ xảy ra?”

Loại bỏ chấp trước sợ hãi

Tôi rất vui và hào hứng sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi muốn nói với bạn bè, gia đình và mọi người ở nơi làm việc rằng Pháp Luân Đại Pháp tuyệt vời như thế nào. Nhưng sau khi bị chị gái chỉ trích, tôi nhận ra mình cần phải lý trí. Tôi đã nhìn thấy chấp trước hoan hỷ của mình. Lúc đó tôi cũng đã bắt đầu đọc các bài giảng khác của Sư phụ và hiểu rằng tôi cần dùng trí huệ của mình để nói với mọi người về Đại Pháp.

Nhưng sau khi bị chị gái chỉ trích, tôi ngại nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp. Có vẻ như tôi đang bị cảm xúc dẫn động. Tôi cần phải vượt qua nỗi sợ hãi khi giao tiếp với mọi người. Vì vậy, tại các điểm luyện công tập thể, tôi đã chủ động phân phát tài liệu về Pháp Luân Đại Pháp và trả lời các câu hỏi của mọi người. Mãi đến khi thấy rằng bản thân có thể trả lời bất cứ câu hỏi nào của mọi người, kể cả những câu hỏi khiến tôi khó chịu, tôi mới chuyển giao nhiệm vụ phát tờ rơi cho người khác.

Nói với người dân Trung Quốc về Pháp Luân Đại Pháp

Trong một buổi chia sẻ tâm đắc thể hội trực tuyến vào năm 2007, một học viên ở Siberia đã gợi ý rằng chúng tôi nên giảng chân tướng ở Chita, một thành phố lớn ở Nga, vì ở đó có nhiều công nhân xây dựng người Trung Quốc. Anh ấy đề nghị chúng tôi nói với họ về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại và một số người Nga cũng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi quyết định tham gia hoạt động này vì tôi được nghỉ làm vào tháng 6 và tháng 7. Tôi đã gọi điện cho một học viên ở Irkutsk và chúng tôi quyết định cùng nhau đến Chita.

Đi tàu tới Chita có nghĩa là tôi sẽ phải mất bốn ngày di chuyển, nên thay vào đó tôi đã mua vé máy bay. Sau khi mua vé cho tôi, người học viên ở Irkutsk nói rằng cô ấy không thể đi được. Tôi thấy lo lắng và chấp trước sợ hãi của tôi lại nổi lên một lần nữa. Tôi có niệm đầu rằng mình không thể đi một mình và mong rằng sẽ có người khác đi cùng.

Trước khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi thường bị bệnh nặng và thậm chí bị viêm phổi mỗi khi tay chân lạnh. Sau khi bắt đầu tu luyện, tôi đã hoàn toàn quên mất những điều này, tôi cũng hiếm khi bị cảm mạo.

Sau đó, ngay khi tôi quyết định hủy hoặc hoãn vé máy bay, tôi lại có triệu chứng dị ứng cảm lạnh trầm trọng vào tháng 6. Các đồng nghiệp của tôi lo lắng và khuyên tôi nên ở nhà và nghỉ ngơi. Tôi tự hỏi: “Những triệu chứng này đến từ đâu? Tôi đã làm gì sai?“ Tôi nhận ra rằng việc đổi vé máy bay không phải là mong muốn thực sự của tôi. Chính chấp trước sợ hãi và thiếu tự trọng đã can nhiễu tôi.

Ngay lập tức, tôi xuất một niệm: “Mình sẽ bay đến Chita! Mình có thể làm điều này!” Tôi đã có kinh nghiệm giảng chân tướng cho các quan chức chính phủ cùng với điều phối viên địa phương của chúng tôi. Vì vậy, tôi quyết tâm tự mình bay đến để giảng chân tướng cho các quan chức chính phủ, cơ quan thực thi pháp luật và công nhân xây dựng Trung Quốc. Các triệu chứng bệnh của tôi biến mất một cách kỳ diệu, và người học viên ở Irkutsk đã gọi cho tôi vào ngày hôm sau để nói rằng cuối cùng cô ấy đã có thể đến Chita. Tôi ngộ ra rằng điều quan trọng là phải có chính niệm.

Trải nghiệm sự bảo hộ của Sư phụ trong chuyến đi của chúng tôi

Người học viên đó và tôi đã gặp nhau ở Chita. Chúng tôi ở cạnh một khách sạn nơi có nhiều quan chức Trung Quốc sinh sống. Chúng tôi đọc Pháp và luyện công vào buổi tối và thảo luận về kế hoạch của mình. Chúng tôi dự định trước tiên sẽ giảng chân tướng cho các quan chức chính phủ, sau đó đi đến một công trường xây dựng của Trung Quốc gần đó, rồi bắt taxi đến một công trường xây dựng khác của Trung Quốc ở vùng ngoại ô. Các học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Siberia đã chuẩn bị rất nhiều số báo Đại Kỷ Nguyên cho chúng tôi.

Chúng tôi đã giảng chân tướng thành công cho các quan chức chính phủ vào ngày đầu tiên và để lại cho họ nhiều tài liệu giảng chân tướng cũng như thông tin liên lạc của chúng tôi.

Chúng tôi đã hỏi nhân viên tại quầy lễ tân của khách sạn đường đi đến các công trường trong thành phố. Khi đến nơi, chúng tôi thấy hầu hết các công trường đều có rào chắn. Dù không vào được nhưng chúng tôi giơ tờ báo lên ở các khe hàng rào và mời những người thợ đến lấy. Chúng tôi đặt những tờ báo dọc theo hàng rào và khi chúng tôi quay lại những tờ báo đều đã có người lấy.

Chita rất lạnh vào mùa Đông và cực kỳ nóng vào mùa hè. Mùa hè năm ấy cũng không ngoại lệ. Nhưng khi ở đó chúng tôi thường cảm nhận được sự gia trì của Sư phụ. Gần đó có một trạm xe buýt, mỗi khi chúng tôi mệt mỏi và muốn nghỉ ngơi thì trời lại mưa khoảng 20 đến 30 phút và cái nóng lại dịu đi. Khi chúng tôi đến gần các công trường, các công nhân Trung Quốc bằng cách nào đó đã biết rằng chúng tôi là học viên Pháp Luân Đại Pháp. Họ hô lớn: “Pháp Luân Đại Pháp! Pháp Luân Đại Pháp!” và chạy đến chỗ chúng tôi. Những tờ báo chúng tôi mang đến rất nhanh chóng đã được phân phát hết.

Một sự việc khác để lại ấn tượng sâu sắc trong tôi. Công nhân xây dựng Trung Quốc làm việc cả ngày, từ 6 giờ sáng đến 10 giờ tối. Chúng tôi đến công trường vào khoảng 9 giờ tối và thấy rằng có ba địa điểm. Đầu tiên là một cái hố lớn nơi các công nhân đang xây dựng phần móng. Tại địa điểm thứ hai, công nhân đang xây móng tầng một, còn tại địa điểm thứ ba, họ đang xây tường. Trước khi chúng tôi có thể đến gần họ, một cơn bão cát quét qua và chúng tôi không thể nhìn thấy gì. Chúng tôi đã phát chính niệm. Trong khi chúng tôi đang phát chính niệm, cơn bão cát đột nhiên ngừng lại. Các công nhân người Hoa chạy về phía chúng tôi và giơ tay ra hiệu muốn lấy một tờ báo. Trước khi rời đi, tôi nhìn lại và thấy một cảnh tượng khó quên. Công nhân ngồi trên ụ đất, ghế đẩu gỗ hoặc ngồi dưới đất để đọc báo. Rất tiếc là chúng tôi không có điện thoại di động để có thể chụp lại cảnh này.

Chúng tôi phân phát báo cho các quan chức Trung Quốc ở khách sạn cạnh chúng tôi vào ngày cuối cùng. Người học viên từ Irkutsk đã đến trong khi tôi ở khách sạn và phát chính niệm. 30 phút sau cô ấy quay lại và nói rằng cô ấy đã phân phát xong những tờ báo.

Đề cao bản thân đồng thời giúp giới thiệu nghệ thuật Chân-Thiện-Nhẫn

Tôi quyết định tìm hiểu thêm về các tác phẩm nghệ thuật trong Triển lãm Nghệ thuật Quốc tế Chân-Thiện-Nhẫn để có thể làm người dẫn chương trình và giải thích các tác phẩm nghệ thuật trong triển lãm. Tôi đã có thể giúp mang vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp đến với mọi người và vạch trần tội ác của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) trong cuộc đàn áp bằng cách giúp tổ chức triển lãm nghệ thuật. Trong quá trình đó, tôi cũng đã có thể loại bỏ được nhiều chấp trước của mình như tâm hiển thị, tâm tranh đấu, thiếu tự tin và nhiệt tâm.

Một cặp vợ chồng cùng cậu con trai khoảng 7, 8 tuổi của họ đã đến xem triển lãm nghệ thuật. Trong khi tôi đang giải thích về biểu tượng Pháp Luân, cậu bé đột nhiên kêu lên: “Vâng, cháu biết. Đây là biểu tượng của sự trường thọ!” Nghe thấy điều này, tôi nhớ lại lời Sư phụ giảng:

“Thế thì Pháp Luân này sau khi được cài, Nó 24 giờ không [bao giờ] dừng lại, luôn luôn xoay chuyển như thế, luôn luôn diễn luyện chư vị.” (Giảng Pháp trong buổi ra mắt cuốn Chuyển Pháp Luân tại Bắc Kinh, Chuyển Pháp Luân Pháp Giải)

Lời kết

Tôi ngộ ra rằng Sư phụ đã ban cho mỗi người tu luyện một cơ hội để được trường sinh. Tôi hiểu rằng các học viên chúng ta ở đây để tu luyện bản thân và cứu độ chúng sinh. Con xin cảm tạ Sư phụ vì lòng từ bi vô hạn và sự bảo hộ của Ngài!

Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của trang web Minh Huệ (Minghui.org). Khi sử dụng lại vì mục đích phi lợi nhuận, vui lòng ghi rõ nguồn ở đầu bài đăng hoặc tác phẩm (Theo bài viết của trang Minh Huệ…), sau đó dẫn đường link bài gốc của Minh Huệ. Trường hợp sử dụng với mục đích thương mại, vui lòng liên hệ với Ban Biên tập về thủ tục ủy quyền.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/6/7/461677.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/7/17/210339.html

Đăng ngày 21-09-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share