Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 07-04-2023] Tôi là một bác sĩ nội khoa, lần đầu tiên tôi biết đến Pháp Luân Đại Pháp là vào năm 1993. Sau mười năm do dự, cuối cùng tôi đã quyết tâm tu luyện Đại Pháp. Sau đây là những ví dụ về việc Pháp Luân Đại Pháp đã ảnh hưởng đến công việc của tôi như thế nào, mang lại lợi ích cho cả tôi và bệnh nhân của tôi.

Từ chối nhận hối lộ

Sau khi trở thành bác sĩ nội trú, lương của tôi thấp đến mức thậm chí không đủ tiền mua một chiếc máy nhắn tin. Việc bệnh nhân hối lộ nhân viên y tế bằng cách mời họ một bữa ăn tối là chuyện bình thường. Đại diện các Công ty dược phẩm cũng bí mật giảm giá thuốc cho các bệnh viện. Số tiền này phần lớn được chia cho các Trưởng khoa và chỉ một phần nhỏ được chia cho các bác sĩ nội trú. Bất cứ khi nào tôi cùng đồng nghiệp đi ăn tối (do bệnh nhân trả tiền), chúng tôi sẽ phàn nàn về Trưởng khoa tham lam của mình. Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi nhận ra hành xử của mình sai lầm như thế nào.

Sự suy thoái giá trị đạo đức của xã hội cũng ảnh hưởng đến các bác sĩ. Hầu hết họ đã mất đi lòng từ bi. Thay vào đó, họ kê đơn thuốc quá lên để nhận tiền hoa hồng từ các Công ty dược phẩm. Thậm chí một số bác sĩ còn giúp thu hoạch nội tạng người để kiếm lời.

Đối mặt với những cám dỗ này, tôi thường tự nhủ: “Sư phụ Lý [Nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp] có đồng ý không?” Nếu câu trả lời là “Không”, tôi sẽ dừng lại. Tôi cũng thường tự hỏi: “Nếu đây là người nhà mình thì mình sẽ làm gì?”

Sư phụ đã gia tăng trí huệ cho tôi. Khi kỹ năng của tôi tăng lên, số lượng bệnh nhân của tôi cũng tăng theo. Một số người nói: “Chẩn đoán của cô rất chính xác” hoặc “Cô ấy chân thành quan tâm đến bệnh nhân.” Những người khác nói: “Nếu cô ấy không thể tự mình điều trị bệnh, cô ấy sẽ hỏi ý kiến một bác sĩ khác có thể.” Nhiều bệnh nhân của tôi thường khen y đức của tôi.

Tôi đảm bảo rằng bệnh nhân của mình được nghe về Pháp Luân Đại Pháp. Một số người nói: “Sau khi tham khảo ý kiến của nhiều bác sĩ khác, tôi nghĩ chị là người giỏi nhất. Chị là người duy nhất thực sự quan tâm đến bệnh nhân. Nhưng tôi nghe nói chị tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.” Tôi cười và đáp: “Đúng. Chính vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nên tôi toàn tâm toàn ý vào việc chăm sóc bệnh nhân của mình. Sư phụ của chúng tôi nói với chúng tôi rằng các học viên phải có tâm từ bi.”

Không cạnh tranh tại nơi làm việc

Ở hầu hết các bệnh viện, khoa cấp cứu được coi là khoa tệ nhất. Nó thường được bố trí nhân sự là những người có chuyên môn kém hoặc những người không được lãnh đạo bệnh viện quý mến. Ngoài việc phải làm việc ba ca khác nhau, mức lương và tiền thưởng của họ cũng ở mức thấp nhất.

Tôi được xếp vào loại “có chuyên môn y tế cao và được bệnh nhân quý trọng,” nên tôi chưa bao giờ bị phân vào khoa cấp cứu. Nhưng vì tôi từ chối nhận hối lộ và thường xuyên giảng chân tướng về cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp cho bệnh nhân của mình và gia đình họ, nên Trưởng khoa của tôi đã chuyển tôi đến khoa cấp cứu với lý do: “Dịch vụ ngoại trú của bệnh viện chúng ta cần chuyên môn giỏi của chị.”

Mặc dù khối lượng công việc tăng lên và thu nhập bị giảm đi, tôi không hề oán hận, cố gắng trở thành một người tốt, hoàn thành trách nhiệm của mình. Bệnh nhân tiếp tục tìm đến tôi. Họ hỏi tôi làm ca nào và chỉ đến khi tôi có mặt. Tôi tiếp tục giảng chân tướng cho bệnh nhân của mình. Sau giờ làm việc, tôi ra ngoài với các học viên khác và giảng chân tướng về Đại Pháp và cuộc bức hại cho mọi người.

Một tháng sau khi tôi được phân công vào khoa cấp cứu, khoa nội trú của tôi bắt đầu làm giả các hồ sơ bệnh án để thu tiền bảo hiểm y tế. Nhiều bệnh nhân có thẻ bảo hiểm y tế này không cần phải tốn một xu nào để nhận được tiền hoa hồng. Trưởng khoa và y tá trưởng đã bỏ túi một lượng lớn số tiền bất chính này.

Tôi biết ơn Sư phụ vì đã đưa tôi ra khỏi tình huống này, điều này đã ngăn tôi tạo thêm nghiệp. Thủ phạm cuối cùng đã bị bắt, bị trung tâm bảo hiểm y tế phạt nặng và suýt bị sa thải. Cuối cùng, những người liên quan được phép ở lại nhưng bị giáng chức.

Sau đó tôi được bổ nhiệm làm Trưởng Khoa Cấp cứu, rồi được bổ nhiệm làm Trưởng Khoa Ngoại trú. Vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp giúp tôi tâm tính vui vẻ nên Khoa Ngoại trú đã trở thành điểm sáng trong bệnh viện của chúng tôi.

Được bổ nhiệm lên cấp phó mà không cần hối lộ

Tôi được bổ nhiệm lên cấp phó. Năm 2005, tiêu chí duy nhất tôi phải đáp ứng là vượt qua bài kiểm tra tiếng Anh và xuất bản một số bài báo nhất định. Tuy nhiên, cũng có một luật bất thành văn là tặng quà cho giám định viên và Trưởng phòng nhân sự để đảm bảo được thăng chức. Tôi có thể đáp ứng được hai tiêu chí đầu tiên nhưng không thể đáp ứng được tiêu chí thứ ba, vì điều này đi ngược với pháp lý của Pháp Luân Đại Pháp. Tôi để mọi việc cho Sư phụ an bài và tôi đã được thăng chức.

Bỏ qua những phàn nàn cá nhân

Cuộc sống cá nhân của tôi rất tệ khi tôi mới được phân công vào Khoa Cấp cứu. Chồng tôi lừa dối tôi rồi ly hôn. Mẹ tôi lâm bệnh nặng và bệnh tình của bà bị chẩn đoán sai. Con trai tôi bị sốt cao suốt 9 ngày và bắt đầu lên cơn co giật. Vì chồng cũ của tôi nằm trong số các bác sĩ chuyển đến bệnh viện khác nên lãnh đạo đã đổ lỗi cho tôi về việc các bác sĩ giàu kinh nghiệm mới đây đã rời đi và yêu cầu tôi nghỉ làm không lương. Quả thực là một trường hợp

“…Bách khổ nhất tề giáng …” (Khổ kỳ tâm trí-Hồng Ngâm)

Là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã chấp nhận điều này một cách bình tĩnh và xem nó như một khổ nạn trên con đường tu luyện.

Tôi không có ác cảm với lãnh đạo bệnh viện và tập trung nỗ lực vào việc giảng chân tướng cho các đồng nghiệp. Khi tôi mới bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, Giám đốc bệnh viện và Bí thư Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã không hiểu Đại Pháp và rất lo sợ. Họ báo cáo tôi với Phòng 610 và cử Giám đốc đến nói chuyện với tôi. Kế hoạch của họ đã phản tác dụng. Thay vì thuyết phục tôi từ bỏ tu luyện, Giám đốc của chúng tôi lại tin rằng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp thực sự khiến một người trở thành một người tốt hơn. Trường hợp của tôi đã được củng cố thêm bởi hai đồng tu làm việc cùng tôi.

Trước Thế vận hội Olympic 2008, Giám đốc bệnh viện và Bí thư đã đến tìm tôi. ĐCSTQ đang tăng cường bức hại Pháp Luân Đại Pháp trong thời gian chuẩn bị diễn ra Thế vận hội. Mặc dù thiếu bác sĩ có kinh nghiệm, họ vẫn yêu cầu tôi nghỉ làm để ôn lại kiến thức trong thư viện hoặc nghỉ ngơi ở nhà. Để đáp lại, tôi giảng chân tướng cho họ về sự mỹ diệu của Đại Pháp và giải thích tại sao hành động của họ được coi là hỗ trợ cho cuộc bức hại các học viên. Tôi cũng giải thích hậu quả của việc hỗ trợ ĐCSTQ. Sau đó tại một cuộc họp ở bệnh viện, Giám đốc bệnh viện giải thích cho các lãnh đạo cấp trung rằng tu luyện là lựa chọn cá nhân của tôi và ông ấy đã công nhận khả năng của tôi như một bác sĩ có năng lực và y đức cao. Mặc dù Giám đốc bệnh viện chọn ủng hộ tôi nhưng Bí thư ĐCSTQ vẫn không bị thuyết phục.

Với sự giúp đỡ của hai học viên Pháp Luân Đại Pháp khác cùng làm việc trong bệnh viện, chúng tôi đã thay đổi được ý định của Giám đốc. Thay vì bức hại chúng tôi, ông ấy bắt đầu bảo vệ chúng tôi. Sau này, khi bị tố giác và kết án về tội nhận hối lộ, chính quyền đã phạt ông một mức án rất nhẹ, đồng thời nhắc nhở sau này hãy đi đúng đường.

Sau khi Giám đốc bệnh viện nghỉ hưu, Bí thư ĐCSTQ được bổ nhiệm quyền Giám đốc. Ông ta đề nghị Ủy ban Chính trị và Pháp luật quận của chúng tôi phối hợp với công an và ủy ban khu phố đe dọa, cố gắng thuyết phục tôi từ bỏ Pháp Luân Đại Pháp. Một ngày nọ, họ đợi tôi ở khoa nội bệnh viện, nhưng dòng bệnh nhân đông không ngừng khiến tôi không thể tự thoát ra được. Tôi nhận ra rằng Sư phụ đã cho tôi đủ thời gian chuẩn bị để có thể cứu họ. Vào cuối ca làm việc, tôi đã từ bi giải thích cho họ về sự tốt lành của Đại Pháp. Cuối cùng, gần như tất cả mọi người đều chấp nhận chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại và nói rằng tôi rất hiểu biết.

Để cản trở công việc giảng chân tướng của tôi, Bí thư ĐCSTQ đã đích thân theo dõi mọi hoạt động của tôi, truy lùng tôi bất cứ khi nào ông ta thấy tôi rời khỏi phòng của mình.

Tôi bắt đầu giảng chân tướng cho nhân viên của mình. Các học viên khác và tôi đã cố gắng hết sức để cứu ông ấy. Vì Bí thư không có chuyên môn về y khoa nên chúng tôi đã giúp đỡ ông ấy trong công việc. Cuối cùng ông ấy đã bị thuyết phục bởi sự mỹ diệu của Pháp Luân Đại Pháp và bắt đầu bảo vệ các học viên. Ông ấy đã có thể nghỉ hưu sớm hơn một năm so với dự định. Mặc dù cho đến nay ông vẫn từ chối thoái ĐCSTQ, nhưng tôi vẫn hy vọng rằng cuối cùng ông sẽ thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/7/4/462601.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/9/1/211112.html

Đăng ngày 22-09-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share