Bài viết của phóng viên Minh Huệ ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 05-08-2023] Bà Lưu Yến Mỹ, 75 tuổi, hiện đang sống tại thành phố Đông Doanh, tỉnh Sơn Đông, đã bị chuyển đến Nhà tù nữ tỉnh Sơn Đông vào ngày 17 tháng 7 năm 2023 sau khi nhận bản án oan 7 năm tù chỉ vì đức tin của bà vào Pháp Luân Công, một môn tu luyện thân và tâm đã bị Đảng Cộng sản Trung Quốc bức hại từ tháng 7 năm 1999.

Bà Lưu Yến Mỹ là một công nhân đã nghỉ hưu, bà từng làm việc tại mỏ dầu Thắng Lợi. Ngày 23 tháng 4 năm 2021, bà bị cảnh sát bắt cóc và 7 tháng sau bà bị truy tố. Ngày 20 tháng 12 năm 2022, tòa án quận Đông Doanh tuyên án bà 7 năm tù giam. Tám ngày sau, bà Lưu đã nộp đơn kháng cáo lên Tòa án Trung cấp thành phố Đông Doanh và yêu cầu tiến hành xét xử công khai. Tòa phúc thẩm ra phán quyết giữ nguyên bản án ban đầu mà không hề tổ chức xét xử, không rõ chính xác phán quyết phúc thẩm của tòa án được đưa ra khi nào, nhưng không lâu sau đó bà đã bị đưa đến nhà tù.

Trong đơn kháng cáo của mình, bà Lưu đã bác bỏ những cáo buộc vô căn cứ của tòa sơ thẩm và giải thích rằng Pháp Luân Công đã mang lại cho bà một cuộc sống khỏe mạnh và hạnh phúc.

Bản án oan sai vi phạm Hiến pháp Trung Quốc

Bà Lưu bị kết án vì vi phạm Điều 300 của Bộ luật Hình sự, trong đó quy định rằng bất kỳ cá nhân nào lợi dụng tổ chức “tà giáo” để phá hoại cơ quan thực thi pháp luật đều phải bị truy tố ở mức cao nhất của pháp luật.

Bà Lưu kháng nghị rằng Quốc hội Trung Quốc chưa từng ban hành bộ luật nào cấm tu luyện Pháp Luân Công hay liệt kê Pháp Luân Công là một tà giáo. Vì vậy, tòa án không thể áp dụng Điều 300 trong trường hợp này.

Tại phiên tòa, công tố viên cho rằng có cơ sở pháp lý để xét xử bà Lưu, đồng thời trích dẫn cách giải thích văn bản luật đối với Điều 300 Bộ luật Hình sự của Tòa án nhân dân tối cao và Viện kiểm sát nhân dân tối cao vào tháng 11 năm 1999. Theo đó, cách giải thích này cho rằng bất kỳ ai thực hành hoặc truyền bá Pháp Luân Công đều phải bị truy tố ở mức tối đa có thể.

Bà Lưu chỉ ra rằng cách giải thích văn bản luật mới vào ngày 1 tháng 2 năm 2017 đã thay thế cách giải thích luật vào năm 1999. Theo đó, cách giải thích luật không đề cập đến Pháp Luân Công và nhấn mạnh rằng bất kỳ cáo trạng nào đối với một người theo tà giáo đều phải dựa trên cơ sở pháp luật. Vì không có bộ luật nào được ban hành ở Trung Quốc cho rằng Pháp Luân Công là một tà giáo, vậy nên viện dẫn Điều 300 để xét xử bà là không đúng.

Cảnh sát và công tố viên cũng viện dẫn hai thông báo do Cục Báo chí và Xuất bản Trung Quốc ban hành vào tháng 7 năm 1999 về việc cấm xuất bản sách Pháp Luân Công. Họ cho rằng bà Lưu đã phạm pháp vì sở hữu các sách Pháp Luân Công. Bà Lưu chỉ ra rằng Chính quyền đã ban hành lệnh bãi bỏ lệnh cấm này vào năm 2011 và việc các học viên sở hữu sách Pháp Luân Công là hoàn toàn hợp pháp. Vì vậy, các tài liệu Pháp Luân Công bị thu của bà không thể được dùng làm bằng chứng để kết án bà.

Trong thực tế, Điều 35 của Hiến pháp Trung Quốc quy định rằng công dân Trung Quốc được hưởng quyền tự do ngôn luận, báo chí, hội họp, lập hội, tuần hành và biểu tình. Điều 36 quy định công dân được hưởng quyền tự do tín ngưỡng tôn giáo.

Bà Lưu viết trong đơn kháng cáo: “Tôi không biết cảnh sát, công tố viên và thẩm phán đã dùng luật nào để bắt giữ, truy tố và kết án tôi?” Bà kết luận rằng bản án oan sai dành cho bà đã vi phạm nghiêm trọng Hiến pháp Trung Quốc và yêu cầu tòa phúc thẩm hủy bỏ bản án sơ thẩm đối với bà.

Bà cũng cảnh báo những người cầm quyền rằng việc kết án oan sai những công dân tuân thủ pháp luật sẽ phải gánh chịu quả báo và bà kêu gọi họ ngừng bức hại những học viên Pháp Luân Công giống như bà.

Từ bệnh nhân trở thành người chăm sóc người bệnh

Bà Lưu viết trong đơn kháng cáo rằng trước đây bà từng mắc nhiều bệnh như viêm khớp, đông cứng vai, bệnh trĩ, thoát vị đĩa đệm, các bệnh phụ khoa nghiêm trọng, biến chứng khi sinh đẻ, thiếu máu và bị chóng mặt. Bà luôn cảm thấy lạnh người, tay và bàn chân sưng tấy và đau đớn đến mức bà không thể mang giày và đi lại rất khó khăn.

“Đồng nghiệp đều biết tôi là một thùng thuốc di động, luôn phải để người khác chăm sóc, lo lắng,” bà viết.

Tuy nhiên, từ khi bà bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998, cuộc đời bà đã hoàn toàn thay đổi. Bà trở nên khoẻ mạnh, tràn đầy năng lượng và có thể chăm sóc cho mọi người. Dưới đây là một đoạn trích:

“Năm 1998, các triệu chứng bệnh ngày càng nặng hơn và toàn thân tôi đau đớn đến mức không thể chịu nổi. Tôi không thể nhấc tay hoặc xoay cổ. Sau đó tôi nhớ rằng trước đây có người đã giới thiệu Pháp Luân Công cho tôi. Tôi quyết định tập thử, vì tất cả các biện pháp khác đều không có hiệu quả.

Chỉ trong vòng 6 tháng, mọi triệu chứng bệnh tật đều biến mất mà không cần dùng đến thuốc điều trị! Từng là một người vô thần, tôi hoàn toàn bị thuyết phục bởi khả năng chữa bệnh thần kỳ của Pháp Luân Công. Hơn nữa, tính cách tôi cũng trở nên hướng ngoại và vui vẻ hơn xưa. Tôi không còn ác cảm với chồng và mẹ chồng nữa. Tôi hạnh phúc, tràn đầy năng lượng và hạnh phúc.

Bản thân là một bệnh nhân lâu năm, cuối cùng tôi đã có thể đền ơn và chăm sóc người khác. Lúc đó mẹ tôi bị liệt một bên người nên tôi đã mời cha mẹ đến sống cùng. Tôi chăm sóc cha mẹ tại nhà mình trong một năm trước khi chuyển đến sống cùng cha mẹ ở Thanh Đảo, tôi cũng ở đó cả năm để chăm sóc họ.

Khi ở Thanh Đảo, tôi nghe nói giáo viên chủ nhiệm cấp hai cũ của tôi bị bệnh đã vài năm nay. Vợ ông đã qua đời và ông cũng không có con cái chăm sóc. Ông cũng không có đủ tiền để thuê người giúp việc.

Tôi đã đến thăm nhà thầy, lúc đó căn nhà rất bẩn, cửa sổ đóng kín. Sau đó tôi đã đến thăm nhà thầy 2 lần nữa. Trong cả ba lần đến thăm, tôi đều dọn dẹp sạch sẽ cả ngôi nhà (với sự cho phép của thầy). Tôi cũng thay những ổ cắm điện không an toàn, rửa bát và giặt đồ cho thầy. Tôi cũng sửa những cửa sổ bị hỏng và sau đó thầy đã có thể đóng mở cửa dễ dàng.

Thầy giáo tôi không thể tin rằng tôi có thể tự mình làm hết những việc đó một cách dễ dàng đến vậy. Tôi nói với ông ấy rằng Pháp Luân Công đã cải biến tôi trở thành một người khỏe mạnh và tràn đầy năng lượng. Sau đó ông ấy gọi cho tôi vui vẻ nói rằng phải rất lâu rồi ông mới có thể mở cửa sổ và hít thở không khí trong lành, cảm giác đó thật tuyệt vời biết bao.

Tôi sẽ không thể giúp đỡ thầy giáo cũ của mình nếu tôi không tu luyện Pháp Luân Công. Nếu không tu luyện Đại Pháp thì có lẽ tôi cũng sẽ giống như ông ấy bây giờ, phải chờ người khác tới chăm sóc cho mình.”

Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của trang web Minh Huệ (Minghui.org). Khi sử dụng lại vì mục đích phi lợi nhuận, vui lòng ghi rõ nguồn ở đầu bài đăng hoặc tác phẩm (Theo bài viết của trang Minh Huệ…), sau đó dẫn đường link bài gốc của Minh Huệ. Trường hợp sử dụng với mục đích thương mại, vui lòng liên hệ với Ban Biên tập về thủ tục ủy quyền.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/8/5/463820.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/8/13/210788.html

Đăng ngày 26-09-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share