Bài viết của phóng viên báo Minh Huệ ở tỉnh Sơn Tây, Trung Quốc

[MINH HUỆ 31-08-2023] Cô Trương Hỷ Duy (30 tuổi) ở Thiểm Tây đã bị đưa vào Nhà tù Nữ Tỉnh Thiểm Tây vào ngày 29 tháng 6 năm 2023, sau khi kháng cáo chống lại bản án 4,5 năm tù vì tu luyện Pháp Luân Công của cô bị bác bỏ.

Cô Trương hiện bị giam ở đội 12 của khu nhập giam (tiếp nhận người mới vào tù). Gia đình cô đã đến nhà tù ở thành phố Tây An vào các ngày 25 tháng 7 và ngày 25 tháng 8, nhưng cả hai lần nhà tù đều từ chối yêu cầu thăm thân của họ. Họ được thông báo rằng họ không thể gặp cô, “vì cô ấy vẫn chưa từ bỏ Pháp Luân Công”. Gia đình hiện đang rất lo lắng cho cô khi biết về sự tra tấn tàn bạo mà các học viên Pháp Luân Công đang phải đối mặt trong các nhà tù ở Trung Quốc.

Vào lúc 10 giờ tối ngày 21 tháng 7 năm 2021, hơn 10 cảnh sát đã đột nhập vào nhà cô Trương (quê gốc ở huyện Lễ Tuyền, tỉnh Thiểm Tây, gần đây mới chuyển đến sinh sống ở ở thủ phủ Tây An của tỉnh) và bắt giữ cô. Họ tịch thu Chuyển Pháp Luân (cuốn sách chính của Pháp Luân Công), 1 máy tính, 1 radio, 1 máy nghe nhạc MP3 và một số thẻ nhớ. Cô bị đưa đến Đồn Công an đường Côn Minh và bị nhốt ở đó cho đến sáng ngày 23 tháng 7, khi cảnh sát đưa cô đi khám sức khỏe. Chiều hôm đó, cô bị đưa vào Trại tạm giam Thành phố Tây An.

Ngày 18 tháng 8 năm 2021, khi biết gia đình cô Trương đã thuê luật sư cho cô, cảnh sát của Đội An ninh Nội địa Quận Nhạn Tháp (ở Tây An), Đội An ninh Nội địa Huyện Lễ Tuyền và Công an Sất Cán (ở huyện Lễ Tuyền) đã đến nhà mẹ đẻ của cô ở huyện Lễ Tuyền. Họ thẩm vấn bà, người đã thuê luật sư và gửi thông tin trường hợp của con gái mình cho Minghui.org. Họ đe dọa sẽ bắt giữ bà nếu bà không hợp tác. Bà từ chối cung cấp mọi thông tin và lên án cảnh sát đã vi phạm pháp luật khi đe dọa bà.

Cảnh sát sau đó đã chuyển vụ án của cô Trương sang Viện Kiểm sát Quận Nhạn Tháp. Ngày 30 tháng 5 năm 2022, Tòa án Quận Nhạn Tháp đã xét xử cô từ xa qua video. Luật sư của cô đã thay mặt cô bào chữa vô tội.

Bởi không đủ bằng chứng buộc tội, thẩm phán đã trả lại vụ án cho công tố viên, nhưng người này sau đó đã thuyết phục được thẩm phán tiếp tục xét xử cô Trương. Đến ngày 16 tháng 8, thẩm phán đã mở phiên xét xử thứ 2 qua video và công tố viên lại đưa ra chính những bằng chứng cũ kia và xem đó như bằng chứng mới.

Ngày 22 tháng 11 năm 2022, thẩm phán kết án cô Trương 4,5 năm tù giam và phạt 10.000 Nhân dân tệ.

Bị chính quyền nhắm mục tiêu khi mới lên 6 tuổi vì đức tin vào Pháp Luân Công

Năm 1999, khi cuộc bức hại Pháp Luân Công bắt đầu, cô Trương mới lên 6 tuổi. Cô đã từng kể lại những bức hại mà bản thân đã trải qua như sau:

“Từ khi tôi còn nhỏ, mẹ tôi đã dạy tôi chiểu theo các Pháp lý của Pháp Luân Công để làm một người trung thực, thiện lương và biết nghĩ cho người khác. Tôi luôn tâm niệm rằng tôi là một học viên Pháp Luân Công và sống theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi được nhiều giáo viên và bạn cùng lớp yêu quý.

Sau khi cuộc bức hại bắt đầu vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, gia đình tôi đã sống trong bóng tối bao phủ và liên tục bị sách nhiễu, khủng bố.

Năm 2000, mẹ tôi bị cảnh sát của Công an Huyện Lễ Tuyền bắt giữ. Sau đó, bà bị kết án 18 tháng lao động khổ sai ở trong Trại Lao động Cưỡng bức Nữ Thành phố Tây An. Trong thời gian đó, ông bà nội tôi đã ngoài 70 tuổi, họ vừa phải chăm sóc cho tôi và hai anh chị em của tôi, vừa phải canh tác trên mảnh ruộng của gia đình. Ngoài sự suy kiệt về thể chất, họ còn thường xuyên lo lắng cho sự an nguy của mẹ tôi, điều này khiến họ vô cùng đau khổ về tinh thần.

Năm 2002, sau khi mẹ tôi được trả tự do, tôi nhận thấy có nhiều vết bầm tím lớn ở chân của bà. Tôi hỏi mẹ đã có chuyện gì đã xảy ra với bà, nhưng mẹ không nói với tôi bất kỳ điều gì. Sau này tôi mới biết là mẹ đã bị tra tấn ở trong trại lao động. Tôi cũng đọc trên Minghui.org về các hình thức tra tấn mà các học viên Pháp Luân Công phải chịu trong khi bị giam giữ, bao gồm đánh đập, sốc điện, bức thực và thậm chí là mổ cướp nội tạng.

Vào một ngày của năm 2007, khi tôi đi học về thì thấy có nhiều người đang cố gắng bắt giữ mẹ tôi một lần nữa. Lo sợ cảnh sát có thể làm hại chúng tôi, dì tôi đã bảo tôi và các anh chị em tôi rời khỏi nhà. Ba chúng tôi chạy ra vườn trái cây trước nhà. Khi chúng tôi trở về thì mẹ chúng tôi đã không còn ở nhà nữa. Đây là một đòn nặng giáng vào ông nội tôi, khi đó ông đã ngoài 80 tuổi. Ông qua đời vài ngày sau khi mẹ tôi được thả.

Vào một buổi tối năm 2008, khi tôi và em trai 13 tuổi đang ở nhà một mình thì có người tới gõ cửa. Tôi mở cửa và người đó hỏi tôi: ‘Mẹ cháu đâu?’ Tôi nói tôi không biết. Họ bảo một người ở lại nhà để theo dõi còn những người còn lại lái xe đến nhà chú tôi để tìm mẹ tôi.

Khi họ quay lại nhà tôi vào khoảng 10 giờ đêm, tôi chạy ra ô tô. Người tài xế cười nhạo tôi và thản nhiên nói: ‘Mẹ cô không có trong xe đâu’. Anh ta có thể cho rằng vẻ mặt lo lắng của tôi thật buồn cười, nhưng anh ta không biết là họ đã gây ra bao nhiêu tổn thương cho gia đình chúng tôi mỗi lần họ bắt giữ mẹ tôi và việc đó đã gây ra những tổn thương gì cho tôi lúc 15 tuổi”.

Bài liên quan:

Người phụ nữ Thiểm Tây đối mặt với án tù oan sai vì kiên định đức tin

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/8/31/464773.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/9/5/211171.html

Đăng ngày 24-09-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share