Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 23-08-2022] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cùng cha mẹ khi còn nhỏ. Họ đưa tôi theo khi đi học Pháp nhóm, luyện công và tham gia các hoạt động hồng Pháp.

Sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1999, do ảnh hưởng bởi đạo đức trượt dốc trong xã hội và tư tưởng hình thành khi lớn lên trong một môi trường như vậy, tôi đã buông lơi tu luyện. Tôi dần dần dừng học Pháp và luyện công. Ngoài việc thỉnh thoảng trợ giúp việc giảng chân tướng, tôi sẽ tìm cớ để bỏ lỡ việc học Pháp, luyện công và phát chính niệm. Tôi không làm ba việc mà một đệ tử Đại Pháp phải làm.

Khi tôi lệch khỏi Pháp, tâm tính của tôi cũng trượt dốc. Truy cầu kim tiền, danh tiếng và sự nhàn hạ đã trở thành mục tiêu của tôi trong cuộc sống. Sứ mệnh chân chính của tôi trong kiếp này đã bị lãng quên. Thậm chí như vậy, Sư phụ Lý Hồng Chí chưa bao giờ bỏ rơi tôi. Ngài đã bảo hộ tôi và điểm hóa cho tôi, hy vọng rằng tôi sẽ quay trở lại con đường tu luyện.

Mãi cho tới khi tôi trải qua nhiều thất bại trong cuộc sống và trở nên trầm cảm nặng thì tôi mới trở lại con đường tu luyện. Tôi đã tìm lại được mục đích nhân sinh của mình!

Ngoài việc muốn bày tỏ lòng biết ơn đối với sự từ bi của Sư phụ, tôi muốn nhân cơ hội này chia sẻ giao lưu cùng các đồng tu mà cũng từng bắt đầu tu luyện từ khi còn nhỏ nhưng đã buông lơi khi trưởng thành. Tôi hy vọng chia sẻ thể ngộ của mình với các đồng tu và giúp họ tìm lại được sứ mệnh chân chính của bản thân.

Bước vào tu luyện Đại Pháp khi còn nhỏ

Sinh ra trong một gia đình đầy đủ sung túc, cuộc sống của tôi thoải mái và vô ưu. Cha mẹ tôi là những người tu luyện tinh tấn. Tôi đi cùng họ để nghe video giảng Pháp của Sư phụ Lý. Đại Pháp dường như quen thuộc với tôi một cách kỳ lạ.

Tôi được chẩn đoán mắc một căn bệnh có ảnh hưởng đến sự phát triển nhận thức. Cha mẹ đưa tôi đến nhiều bệnh viện, nhưng không có phương pháp điều trị nào có thể chữa lành hoàn toàn căn bệnh này cho tôi. Chỉ có một lựa chọn duy nhất là dùng thuốc cả đời. Chúng tôi đã tâm sự và cha mẹ bảo tôi quyết định xem tiếp tục tìm kiếm phương pháp điều trị mới hay lựa chọn trở thành một người tu luyện Đại Pháp. Không chút do dự, tôi đã chọn Đại Pháp.

Tôi học Pháp và luyện công đều đặn. Chẳng bao lâu tôi đã hồi phục sức khỏe mà không cần điều trị.

Được Sư phụ và Đại Pháp bảo hộ

Một lần tôi đi chơi cùng gia đình và không coi trọng lời dặn dò của cha mẹ về sự nguy hiểm khi ở quá gần nước. Tôi tới bờ sông và chẳng may dẫm phải bùn cát. Tôi bắt đầu chìm xuống. Càng cố gắng thoát ra, tôi càng chìm nhanh hơn. Lo sợ và bất lực, tôi hét to lên tìm kiếm sự trợ giúp. Những người ở trên bờ chỉ nhìn chứ không ai tới giúp kéo tôi lên. Ngay khi hết hy vọng, tôi lại không bị chìm thêm nữa. Khi ấy trong tôi xuất hiện một sức mạnh to lớn. Cát và bùn dưới chân tản ra. Với nỗ lực, tôi đã có thể thoát ra khỏi vũng bùn. Mãi cho tới khi lên bờ, tôi mới nhận ra vừa rồi nước sông ngập tới tận thắt lưng của tôi. Sư phụ đã cứu mạng tôi!

Một lần khác, tôi đi xe đạp tới trường với các bạn học. Một bạn đùa giỡn và tôi bị ngã trên mặt đất. Trong tích tắc, một chiếc xe đạp khác lao về phía đầu tôi. Tôi cảm nhận thấy bánh xe lướt qua tóc mình. Các bạn vây quanh tôi. Tôi trấn an họ rằng đó chỉ là một cú ngã. Một bạn nói với tôi rằng một chiếc xe đạp suýt cán qua đầu tôi. Tôi chỉ mỉm cười. Pháp của Sư phụ hiện ra trong tâm tôi:

“Nợ thì phải hoàn [trả]; do vậy trên đường tu luyện có thể phải gặp một số điều nguy hiểm. Nhưng khi gặp những sự việc loại này, chư vị sẽ không sợ hãi, cũng không để cho chư vị thật sự gặp nguy hiểm.” (Bài giảng thứ ba, Chuyển Pháp Luân)

Tôi cũng gặp phải các tình huống giúp tôi đề cao tâm tính. Tôi là người có tính cách hướng nội. Các giáo viên không để ý tới tôi và các bạn học thích bắt nạt tôi. Mặc dù tôi không phải là một học viên tinh tấn, nhưng tôi vẫn nhớ rằng mình không thể làm những gì người thường vẫn làm, vậy nên rất hiếm khi tôi có mâu thuẫn với các bạn học.

Bước vào xã hội

Tôi trúng tuyển vào một trường đại học tại một thành phố khác. Thời điểm mới nhập học, tôi vẫn nhớ tới việc học Pháp. Thời gian qua đi, sự lười biếng khiến tôi quên việc tu luyện.

Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi tìm được công việc phù hợp với năng lực và cho phép tôi có thời gian rảnh sau giờ làm việc. Mãi về sau tôi mới nhận ra rằng Sư phụ muốn tôi có nhiều thời gian hơn để làm ba việc trong khi vẫn đảm bảo thu nhập chi tiêu cho cuộc sống. Tuy nhiên, thời điểm đó, tôi không nắm lấy cơ hội để bắt kịp tu luyện. Ngược lại, tôi lún sâu vào truy cầu danh lợi tình. Dục vọng của tôi đối với tiền tài vật chất tiếp tục khuếch trương. Tôi đã tin rằng mình có được chúng bằng chính năng lực của bản thân.

Sau khi đi lệch khỏi tu luyện quá nhiều năm, sức khỏe của tôi trở nên tồi tệ. Tôi thường bị ảo giác và cảm thấy người khác đang cười nhạo mình. Tôi ưu tư, yếu ớt, đa nghi và thường xuyên mất ngủ. Trí nhớ của tôi giảm sút. Tôi không thể kiểm soát được suy nghĩ hay hành động của bản thân, lại càng không muốn học Pháp và tu luyện.

Không thể thanh tỉnh kiểm soát được suy nghĩ của mình, tôi không thể cải biến. Tôi dùng thuốc để giải quyết tạm thời. Những người xung quanh lo lắng cho tôi. Mặc dù tôi dùng thuốc để duy trì trạng thái tinh thần, nhưng tôi vẫn truy cầu sự thoái mái và niềm vui trong người thường. Hành xử của tôi tệ hơn cả người thường. Tôi bất kính với cha mẹ, thô lỗ với người khác và hết lần này đến lần khác phạm sắc giới. Giờ quay đầu nhìn lại, tôi thấy khi ấy bản thân đang lao điên cuồng về phía địa ngục.

Bước ngoặt

Mặc dù ngày càng rời xa chính đạo, nhưng tôi chưa bao giờ từ bỏ tu luyện. Ảo giác của tôi từng tồi tệ đến mức tôi đã uống một lượng lớn thuốc ngủ và suýt chết. Sau khi được cứu, tôi đã nhìn lại tất cả những gì mình đã làm trong những năm qua. Lần đầu tiên trong đời, tôi trải nghiệm cảm giác tĩnh tại. Tôi bắt đầu nghiêm túc học các bài giảng Pháp của Sư phụ, duy trì việc học Pháp, luyện công và phát chính niệm. Tôi từ từ trở lại tu luyện.

Khi sinh mạng đang trên bờ vực, tôi sợ hãi và nhận ra sinh mệnh quý giá thế nào. Khi nhận thức được rằng tôi phải chịu trách nhiệm đối với bản thân, tôi đã quyết định quay lại tu luyện.

Không luyện công trong nhiều năm, tôi đã tích nhiều nghiệp lực. Bất cứ khi nào khó giữ vững để hoàn thành các bài công pháp, tôi tự nhủ rằng chỉ cần tôi tiếp tục, nghiệp lực sẽ bị tiêu trừ. Một người phải hoàn trả nghiệp của mình!

Đồng thời, tôi cũng nhận ra những sai lầm mình mắc phải vì sắc dục, và đào sâu vào những chấp trước. Sư phụ bắt đầu tịnh hóa thân thể cho tôi. Tôi có thể hoàn toàn dừng dùng thuốc.

Trở lại tu luyện

Lúc bắt đầu quay trở lại, tôi dành cả ngày để học Pháp, vì tôi tin rằng học Pháp càng nhiều càng tốt. Ban đầu, tôi học Pháp không vào. Tôi nghe thấy những âm thanh, xuất hiện ảo giác và can nhiễu đối với tôi rất lớn. Tôi thấy nhụt chí, cảm thấy học Pháp như vậy là không có tác dụng. Các học viên khác chỉ ra rằng tôi không thể học Pháp trong khi nghĩ về bệnh, tôi phải tín Sư tín Pháp và phát chính niệm mạnh mẽ.

Một lần, Sư phụ đã truyền những lời khích lệ vào trong đầu não tôi khi tôi sắp đầu hàng. Tôi vừa định nằm xuống chợp mắt thì một ý nghĩ lóe lên bảo tôi không được sợ khổ. Tôi cảm nhận được sự từ bi cùng uy nghiêm của Sư phụ, vì vậy ngay lập tức tôi ngồi dậy tiếp tục học Pháp.

Khi tôi gặp khó khăn trong việc nhập tĩnh, tôi sẽ nhẩm niệm “Luận Ngữ” và mục “Chủ ý thức phải mạnh” trong sách Chuyển Pháp Luân. Trạng thái của tôi cải biến từng ngày. Trạng thái mất tập trung dần biến mất. Ngay cả khi chúng xuất hiện, tôi cũng có thể nhanh chóng tiêu trừ chúng.

Trở thành một học viên Đại Pháp kiên định

Một trong những lo lắng lớn nhất của tôi là liệu tôi vẫn còn có thể tu luyện không. Bây giờ, tôi đề cao trên con đường tu luyện từng ngày. Tôi cảm thấy trọn vẹn và nội tâm an hòa. Mặc dù vẫn còn bị can nhiễu bởi nghiệp lực tư tưởng và chấp trước người thường, nhưng giờ tôi không còn như trước nữa.

Khi đối mặt với những tình huống khó, tôi tận lực nói với bản thân rằng, là một người tu luyện, tôi sẽ chiểu theo Pháp chứ không theo quan niệm người thường và tư duy lô-gíc của văn hóa Đảng.

Tôi vô cùng may mắn khi trở thành một đệ tử Đại Pháp. Để có thể phản bổn quy chân là mục đích duy nhất tôi đến thế gian này. Tôi cũng minh bạch rằng những lời giảng của Sư phụ là chân lý và vô cùng uy nghiêm. Là một học viên quay lại tu luyện, tôi không dám buông lơi. Để bù đắp cho những hối tiếc trong quá khứ, tôi sẽ tinh tấn hơn trong khoảng thời gian còn lại của Chính Pháp. Tôi sẽ là một đệ tử Đại Pháp kiên định, làm tốt ba việc và trợ Sư Chính Pháp để hoàn thành thệ ước tiền sử.

Tôi hy vọng trải nghiệm của mình có thể phần nào giúp ích cho những người đã từng là học viên, để họ không bỏ lỡ cơ hội cuối cùng mà quay lại con đường tu luyện.

Xin vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì chưa phù hợp.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/8/23/447923.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/10/19/204379.html

Đăng ngày 02-09-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share