Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Úc

[MINH HUỆ 21-12-2022] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp ở Úc vào năm 1996, khi tôi 26 tuổi. Sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) phát động cuộc bức hại Pháp Luân Công, tôi đã tới hơn 30 quốc gia để giảng chân tướng về Đại Pháp. Năm 2002, tôi bắt đầu làm công việc bán hàng cho kênh truyền thông của chúng tôi.

Tôi đã trải qua nhiều khổ nạn, nhưng tôi không bao nghĩ mình sẽ phải đối mặt với khổ nạn nghiệp bệnh nghiêm trọng. Tôi luôn luôn nghĩ rằng những điều này thường xảy ra với những học viên lớn tuổi.

Tháng 6 năm 2021, tôi bắt đầu bị những cơn đau ở bụng sau một vài tháng bị chảy máu nhẹ. Ban đầu nó không nghiêm trọng, vì thế tôi tiếp tục làm việc như thường lệ. Tôi tăng cường luyện công và phát chính niệm.

Tình huống nhanh chóng trở nên tồi tệ hơn. Tới cuối tháng, tôi rất đau khi về đêm khiến tôi không thể ngủ được. Tôi cảm nhận được một cục u ở bụng dưới của mình, và máu chảy nhiều hơn.

Tôi không thể hoàn thành việc luyện công hay phát chính niệm vì đau đớn. Không lâu sau, cơn đau kéo dài không ngớt trong suốt 24 giờ một ngày.

Tôi nghĩ có thể có một khối u hoặc thứ gì đó ở bụng dưới của mình, và rằng tôi nên phẫu thuật để loại bỏ nó đi. Tôi tới bệnh viện để kiểm tra. Bác sỹ nói tôi bị ung thư buồng trứng và tử cung. Nó đang ở giai đoạn cuối và đã lan ra phổi, gan, dạ dày, xương và các hạch bạch huyết. Bên phải bụng dưới của tôi đầy tế bào ung thư. Bác sỹ hỏi tôi tại sao tôi lại để lâu như thế mới đi chữa trị y tế, và nói rằng tôi chỉ còn sống vài tháng nữa nếu vẫn không đi điều trị.

Tôi tu luyện Đại Pháp từ năm 1996. Tôi chưa từng tới bệnh viện hay sử dụng thuốc trừ lúc sinh con. Tôi chưa bao giờ coi nghiệp bệnh là nghiêm trọng. Tôi không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vì vấn đề sức khỏe.

Vào lúc đó, tôi cảm thấy sức chịu đựng cơn đau trong cơ thể mình đã đạt đến đỉnh điểm. Cân nặng của tôi sụt rất nhanh. Tôi giảm 20kg trong vòng hai tháng. Tôi chỉ mới 53 tuổi, và tôi luôn tràn đầy năng lượng kể từ khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi không thể chấp nhận được đòn giáng bất ngờ này, và tôi không hiểu tại sao việc này lại xảy ra.

Tôi đã phải ngừng làm việc và tập trung vào giải quyết khổ nạn. Tôi ở nhà, đọc Pháp, luyện công và phát chính niệm.

Sáu tháng sau, vào tháng 1 năm 2022, tôi tới bệnh viện để kiểm tra lại. Tất cả các tế bào ung thư đã biến mất. Bác sỹ và các chuyên gia về ung thư đều không thể giải thích được. Họ chỉ có thể nói rằng tôi quá may mắn và đó là một điều thần kỳ.

Tôi muốn chia sẻ với các bạn trải nghiệm tu luyện này của mình.

Chân chính hướng nội

Đối mặt với khổ nạn lớn như vậy, những cảm xúc tiêu cực như hoảng loạn, sợ hãi, bi quan, v.v., lúc đầu đều rất bình thường. Nếu một người tu luyện rất tốt, họ sẽ không gặp những khó khăn lớn như vậy. Khi một khổ nạn dữ dội như vậy xảy ra, hẳn là vì người đó có một sơ hở lớn trong tu luyện.

Tôi bình tĩnh, hướng nội rất cẩn thận và nhìn lại con đường tu luyện của mình những năm qua. Tôi đã dùng một tờ giấy để ghi lại từng tư từng niệm tôi nhận thấy không phù hợp với Pháp. Tôi viết ra 14 mục.

Tìm ra những tâm chấp trước của mình

Trong nhiều năm, tôi không thể bình tĩnh học Pháp, luyện công và tham gia nhóm học Pháp, hay đọc các bài chia sẻ của các bạn đồng tu. Tôi không thực sự đề cao tâm tính của mình. Trên thực tế, việc đó rất nguy hiểm đối với một người tu luyện khi rời xa các nhóm học Pháp. Tôi nắm giữ nhiều chấp trước người thường. Trong đời sống hàng ngày, tôi liên hệ với nhiều người thường. Một cách không thanh tỉnh, tôi dần dần càng ngày càng rời xa Pháp, và tôi trở nên càng lúc càng giống với một người thường. Tôi có càng ngày càng ít chính niệm.

Tôi bận rộn với các dự án, công việc, giảng chân tướng và gia đình. Tôi đang chạy giống như một con rô-bốt suốt ngày. Tôi kiệt quệ năng lượng, nhưng tôi đã không tu luyện trong Pháp. Không có năng lượng của Đại Pháp, những khổ nạn lớn đã xảy ra.

Tôi có chấp trước vào tình và sắc dục. Bởi vì tôi thường xem những video của người thường, những thứ đầy dục vọng và cám dỗ, nên tâm người thường của tôi lớn dần. Trong một thời gian, tôi thậm chí còn nghĩ bởi vì các con của tôi sẽ sớm trưởng thành, tôi cần suy nghĩ về tương lai của mình, tôi cần tìm một đối tượng và kết hôn. Trên thực tế, những thứ tôi thực sự nên làm đó là hoàn toàn cắt đứt gốc rễ của tình và tôi không được phạm sai lầm ở lĩnh vực này.

Tôi phải vứt bỏ tất cả tâm oán hận. Dù cho tôi có không thích một người đến mức nào, tôi vẫn cần vứt bỏ nó ngay lập tức. Tâm của tôi không nên chứa đựng một dấu tích nhỏ nào về nó. Oán hận giống như một con rắn độc quấn chặt lấy người tu luyện. Nếu bạn muốn tu luyện, bạn phải vứt bỏ nó. Thay vào đó, yêu quý cả người mà bạn ghét nhất và mỉm cười với họ.

Tôi cũng có tâm tranh đấu, và tôi thường tranh cãi với mọi người về ai đúng hoặc ai sai. Tôi cũng có tâm hiển thị và tâm tật đố mạnh mẽ. Tôi thường nói to để thể hiện cảm xúc của mình và điều đó khiến người khác tổn thương. Một lần, một bạn đồng tu đã nói đùa rằng nếu ai đó muốn đề cao tâm tính, họ nên dành thời gian với tôi. Nhận được lời bình luận đó, tôi vẫn không hướng nội. Khi tôi xem xét lại bản thân, tôi thấy mình rất tự phụ. Tôi hiếm khi cân nhắc hay quan tâm tới những cảm xúc của người khác.

Tôi đứng trước chân dung của Sư phụ và nói: “Sư phụ ơi, con đã làm sai. Con sẽ quy chính bản thân mình.”

Vứt bỏ sinh tử

Cái chết dường như đang ở rất gần. Tôi lo lắng và sợ hãi: Tôi thực sự sẽ chết sao? Tôi biết nếu tôi chết, Sư phụ sẽ an bài một vị trí cho tôi. Ngay cả khi tôi không tu luyện tinh tấn, Sư phụ vẫn trông chừng tôi.

Tuy nhiên, nếu tôi chết, những người thân và bạn bè người thường của tôi – họ sẽ nghĩ gì về Đại Pháp? Tôi sẽ mang lại tiếng xấu cho Đại Pháp! Điều đó sẽ khiến cựu thế lực vui mừng, và cái chết của tôi hoàn toàn không phải do Sư phụ an bài. Tôi không muốn loại kết thúc này. Nhưng cùng lúc đó, tôi vẫn không thể lay chuyển được nỗi sợ hãi vào cái chết của mình.

Bác sỹ khăng khăng rằng tôi cần hóa trị liệu. Các thành viên trong gia đình tôi cũng như vậy. Lúc đó tâm tính của tôi rất thấp, vì thế tôi cảm thấy những phương pháp của người thường có thể giúp tình trạng của mình nhẹ nhàng hơn. Trước khi bước vào hóa trị liệu, tôi hỏi Sư phụ liệu rằng tôi có nên làm hay không. Trong một giấc mơ, Sư phụ cho tôi thấy một con rắn lớn hơn đang ăn một con rắn nhỏ hơn. Tôi ngộ ra rằng hóa trị liệu còn độc hại hơn cả các tế bào ung thư và tôi không nên thực hiện nó. Nhưng bác sỹ liên tục hối thúc tôi, do đó tôi đã thử nó một lần. Đêm thứ ba sau khi điều trị, tôi rất khó chịu. Tôi không thể ngồi dậy, tôi ăn rất ít, và gan của tôi bị xơ cứng.

Đêm hôm đó, tôi cảm thấy như mình chỉ còn cách cái chết một bước chân. Tôi nhìn ảnh của Sư phụ và đột nhiên minh bạch ra: Sinh mệnh của tôi được Sư phụ tạo ra. Vào thời điểm then chốt ấy, tôi đã không đặt niềm tin vào Sư phụ, người đã ban tặng cho tôi sinh mệnh – mà tôi lại tin vào hóa trị liệu và bệnh viện. Sao tôi lại ngốc nghếch đến thế kia chứ?

Khi sinh mệnh của tôi đang ngàn cân treo sợi tóc, tôi nhận ra mọi điều trong thế giới này – gia đình, bạn bè, danh vọng, may mắn và tất cả các loại cảm xúc yêu, ghét, vui buồn, giận dỗi đều rời xa và không quan trọng nữa. Chúng không còn ảnh hưởng tới tôi một chút nào. Chỉ có Sư phụ mới là điều tôi tìm kiếm trong suốt cuộc đời mình. Cách duy nhất để tiến về phía trước là toàn tâm toàn ý đi theo Sư phụ.

Đêm hôm đó, tôi liên tục nhẩm bài thơ của Sư phụ:

“Nhĩ hữu phạ — Tha tựu trảo
Niệm nhất chính — Ác tựu khoa
Tu luyện nhân — Trang trước Pháp
Phát chính niệm — Lạn quỷ tạc
Thần tại thế — Chứng thực Pháp” (Phạ xá, Hồng Ngâm II)

Diễn nghĩa:

Sợ chi
Các vị mà sợ, nó sẽ bắt bớ
Niệm hễ chính, tà ác sẽ sụp
Người tu luyện, chứa đựng Pháp
Phát chính niệm, lạn quỷ nổ tung
Thần tại thế gian, chứng thực Pháp

Một học viên đã nói với tôi rằng cô ấy đã nhẩm bài thơ này mỗi khi cô sợ hãi. Tôi cũng đã nhẩm đi nhẩm lại bài thơ này. Lúc mới bắt đầu gặp khổ nạn, mỗi khi tôi ở nhà một mình, tôi lại cảm thấy lạnh lẽo và sợ hãi. Mỗi ngày tôi đều nhẩm bài thơ này, và cảm giác kia của tôi càng ngày càng ít đi.

Một ngày, một suy nghĩ chợt nảy ra trong tâm trí tôi: Không có gì phải sợ cả! Cựu thế lực có muốn sinh mệnh của tôi không? Sinh mệnh của tôi thuộc về Sư phụ. Chỉ có Sư phụ mới là người quyết định liệu rằng tôi sẽ sống hay sẽ chết. Không một ai khác xứng đáng an bài việc này! Tôi vẫn chưa tu luyện tốt, nhưng từ bây giờ tôi sẽ tu luyện tốt hơn. Nếu tôi phạm sai lầm, Sư phụ sẽ an bài để tôi sửa chữa lỗi lầm. Sư phụ sẽ quản việc đó. Khi tâm sợ hãi của tôi ít dần đi, tôi đã có thể vứt bỏ sinh tử.

Nhìn nhận nghiệp bệnh từ Pháp, không phải từ quan niệm người thường

Sư phụ đã nhiều lần giảng về nghiệp bệnh trong các bài giảng của Ngài. Tôi liên tục đọc lại những điều Sư phụ giảng và nhận ra rằng bệnh ung thư là một căn bệnh nan y chỉ là nhận thức của người thường. Tâm sợ hãi của tôi chính là đã dựa trên hiểu biết của người thường. Mỗi khổ nạn mà người thường gặp phải đều là do nghiệp lực của họ dẫn đến. Chẳng phải bệnh ung thư cũng là do nghiệp lực sao? Nó là nghiệp lực to lớn hơn với mật độ dày đặc hơn. Nó yêu cầu tôi phải chịu đựng nhiều hơn.

Tôi liên tục nói với bản thân mình: Đừng sợ. Tiêu trừ nghiệp lực thông thường sẽ tiêu trừ một phần của nghiệp lực. Lần này, tôi muốn tiêu trừ một nghìn hoặc thậm chí là mười nghìn phần của nghiệp lực. Nó không dễ dàng chút nào. Nhưng tôi có thể làm được bởi vì tôi có Sư phụ và có Pháp.

Tôi liên tục đọc:

“Tâm nhất định phải chính” (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)

Tập trung vào những điều căn bản của tu luyện

Miệng tôi có vị đắng, khu vực gan bị đau, và tôi không thể ăn. Một học viên gợi ý rằng tôi nên xem video chín bài giảng của Sư phụ. Sau khi ngồi song bàn xem bài giảng thứ nhất trong một giờ mười lăm phút, tôi cảm thấy đói và muốn ăn nhiều hơn.

Mỗi buổi sáng, các bạn đồng tu sẽ ngồi đả tọa cùng tôi trong một giờ rưỡi. Sau bữa sáng, tôi luyện bài công pháp thứ nhất, thứ ba và thứ tư ba lần. Sau đó tôi ngồi đả tọa trong một giờ và luyện bài công pháp số hai trong một giờ. Vào buổi trưa, tôi nghe các bài giảng của Sư phụ. Sau bữa tối, tôi đả tọa trong một giờ nữa hoặc sẽ luyện bài công pháp số hai. Tôi cũng phát chính niệm từ nửa giờ cho đến một giờ mỗi lần. Thời gian dài nhất là hai giờ đồng hồ.

Tôi cảm thấy như mình đang trong một trận chiến. Quá trình thanh trừ nghiệp lực giống như cuộc chiến giữa chính và tà.

Nhiều lần, ngay sau khi tôi ngồi xuống phát chính niệm, bên ngoài liền có sấm và sét. Tôi biết rằng mặc dù nghiệp lực ở bên trong thân thể tôi, nhưng nó cũng phản ánh ở trường không gian này trong suốt quá trình tiêu trừ nó. Tôi không thể nhìn thấy các trường không gian khác, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự dữ dội của trận chiến giữa chính và tà. Bởi vì mật độ của nghiệp lực đè xuống thân thể của tôi rất lớn, nên tôi phải chạy đua với thời gian để tiêu trừ nó.

Tôi từ chối việc tới thăm của một số học viên hoặc từ chối trả lời điện thoại trừ khi đó là một số bạn đồng tu học Pháp và luyện công cùng tôi, hoặc những người cũng từng trải qua khảo nghiệm sinh tử. Mỗi ngày, tôi tập trung vào luyện công, học Pháp, phát chính niệm và thanh trừ nghiệp lực. Tôi biết cựu thế lực sẽ không bao giờ từ bi với các đệ tử Đại Pháp. Một bạn đồng tu nói rằng cô ấy nhìn thấy một con rồng màu đỏ đang thổi lửa về phía bụng dưới của tôi khi cô ấy phát chính niệm cho tôi. Tôi biết tôi nên hoàn toàn phủ nhận và thanh trừ can nhiễu. Những đệ tử Đại Pháp đang gặp khó khăn lớn nên phát chính niệm để huy động Pháp lực để bảo hộ bản thân mình.

Một lần khi tôi đang phát chính niệm, một suy nghĩ hiện lên trong tôi: Đừng làm việc này nữa, nó không có tác dụng gì đâu. Tôi ngay lập tức cảnh giác và nói lớn: Đừng có can nhiễu ta, chính niệm của ta sẽ khởi tác dụng! Tôi tiếp tục phát chính niệm. Sau đó, tôi cảm thấy một suy nghĩ khác đang nói với tôi: Ta đang chết và ta cũng sẽ giết chết ngươi. Tôi trả lời thật to: Ta sẽ không chết, ngươi sẽ chết bởi vì ngươi đã can nhiễu các đệ tử Đại Pháp.

Sợ hãi hay lo lắng cũng vô ích. Chỉ có đối diện với nó một cách trầm tĩnh và tin tưởng rằng bạn là đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp, bạn là sinh mệnh trân quý nhất trong vũ trụ mới là cách giúp bạn vượt qua. Sau khi kiên định như vậy trong một khoảng thời gian, tình trạng của tôi đã cải thiện.

Sư phụ dõi theo tôi trong suốt cả quá trình

Ngay sau khi khổ nạn lớn này xảy ra, Sư phụ đã an bài các học viên, những người thực sự có thể giúp tôi, tới trợ giúp tôi. Một học viên đã từng có trải nghiệm tương tự, và cô đã chia sẻ với tôi. Điều này thực sự hữu ích trong việc gia cường chính niệm của tôi và vượt qua khảo nghiệm. Một học viên khác đả tọa cùng tôi. Khi chân của tôi đã quá đau đến mức tôi muốn bỏ chân xuống, cô ấy khích lệ tôi hãy tiếp tục. Khi tôi không thực sư minh bạch Pháp, một số học viên đã cho tôi những phân tích chí lý dựa trên Pháp và động viên tôi. Một số đã khai mở thiên mục miêu tả cho tôi nghe trận chiến dữ dội giữa chính và tà mà họ nhìn thấy khi phát chính niệm cho tôi. Cuối cùng, khi tôi vượt qua khảo nghiệm, một học viên đã khai mở thiên mục nói với tôi rằng cô ấy nhìn thấy các vị Thần đang rất mừng cho tôi.

Tôi nhớ khi bác sỹ nói với tôi rằng nếu tôi không tiếp tục hóa trị liệu, tôi chỉ có thể sống được một vài tháng nữa. Tôi đã quyết định không làm hóa trị liệu. Đêm hôm đó, tôi đã mơ thấy Sư phụ. Tôi ngồi bên cạnh Sư phụ, tôi nói rất nhiều và Sư phụ lắng nghe tôi. Sư phụ cũng nhiều lần dùng từ đồng âm để khích lệ tôi mạnh mẽ và Ngài nói với tôi rằng gốc của bệnh đã được thanh trừ. Không có sự bảo hộ của Sư phụ, tôi đã không thể sống sót qua khổ nạn này.

Trong quá trình thanh trừ nghiệp lực, mỗi tối tôi đều nghe các bài giảng của Sư phụ. Khi tôi có thời gian tĩnh lặng, tôi liên tục niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” hoặc các bài thơ trong Hồng Ngâm của Sư phụ.

Trong một thời gian dài, mỗi khi nhìn ảnh của Sư phụ, nước mắt tôi lại rơi. Ở trường không gian này, tôi biết rằng Sư phụ đã cứu sinh mệnh của tôi. Ở những trường không gian khác, tôi không biết để cứu tôi, Sư phụ đã phải trải qua những gì!

Lần này tôi đã vượt qua một kiếp nạn. Tôi biết mình còn cách xa những yêu cầu của Sư phụ, và tôi vẫn còn con đường dài để đi. Ngày hôm nay, tôi biết ơn vì mình vẫn được sống và vẫn có thể tu luyện Đại Pháp.

Khi sức khỏe của tôi cải thiện, tôi đã ra ngoài phân phát các tài liệu giảng chân tướng trên đường phố. Tôi đã không thể trầm tĩnh được trong một thời gian dài. Tôi may mắn làm sao! Biết bao nhiêu sinh mệnh trong vũ trụ này đang ghen tỵ với tôi? Tôi phải trân quý cơ hội hiếm có này để tu luyện và tôi phải tu luyện thật tốt! Không ngôn từ nào diễn tả hết từ bi hồng đại của Sư phụ. Cách duy nhất để tôi báo đáp từ bi của Sư phụ là tu luyện thật tinh tấn!

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/12/21/450896.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/1/6/206055.html

Đăng ngày 26-08-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share