Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Thiên Tân, Trung Quốc

[MINH HUỆ 07-05-2023]Tôi lớn lên trong một gia đình ở nông thôn và chứng kiến cảnh cha mẹ cãi nhau rất nhiều. Mẹ tôi là Trưởng ban Hội phụ nữ thôn khi tôi còn rất nhỏ. Sau đó, bà trở thành Bí thư Chi bộ thôn của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Bà đã làm việc cho Đảng hơn 20 năm.

Mẹ tôi là người nóng tính và chịu ảnh hưởng nặng nề từ ĐCSTQ. Bà khăng khăng muốn mình là người quyết định cuối cùng trong mọi việc, bất kể là đó là chuyện nhà hay chuyện xã hội. Hễ ai có ý kiến khác, bà liền lập tức mắng họ. Mẹ tôi xử lý mọi việc theo cách mà ĐCSTQ hướng dẫn, bà mang tư duy đấu tranh và tàn nhẫn đến cực độ; tôi không thể nhận ra bóng dáng một người phụ nữ Trung Quốc truyền thống và dịu dàng trong bà. Đôi khi mẹ cãi nhau với bố tôi, bà sẽ lấy một con dao làm bếp đuổi ông ấy ra khỏi nhà. Trong suốt thời thơ ấu của tôi, gia đình hiếm khi có được sự bình yên và tôi đã phải trải qua những nỗi đau khủng khiếp về mặt tinh thần. Năm 19 tuổi, tôi thậm chí từng nghĩ đến việc tự tử.

Vào ngày mồng hai Tết Nguyên Đán năm 1997, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Cuộc sống của tôi đã thay đổi. Tôi không còn tiêu cực nữa; thay vào đó tôi đắm chìm trong niềm vui mỗi ngày. Tôi đối xử với mọi người bằng sự tử tế mà tôi có được nhờ tu luyện Đại Pháp, và tôi đã trải nghiệm nhiều sự việc đáng kinh ngạc.

Mẹ đã xin lỗi tôi

Vào mùa hè năm 2009, vợ tôi được chẩn đoán là bị dính ruột và phải nhập viện. Bác sĩ nói rằng cô ấy cần phải phẫu thuật ngay lập tức. Lúc đó, tôi đang vận hành một công việc kinh doanh và phải dậy sớm mỗi sáng để thu mua và giao hàng; quỹ thời gian rất eo hẹp.

Tôi đã rất hy vọng rằng mẹ sẽ giúp chăm sóc vợ tôi. Tuy nhiên, một ngày trước khi vợ tôi phẫu thuật, mẹ nói với tôi rằng ngày hôm sau sẽ đi du lịch đến Vân Nam, Thượng Hải và những nơi khác, bà sẽ vắng nhà trong 12 ngày. Tôi nghĩ: “Tôi thực sự mong mẹ có thể ở lại và giúp tôi thay vì tiếp tục chuyến đi.” Một tia oán giận loé lên trong tâm trí. Tôi ngay lập tức nhớ rằng mình là người tu luyện, nên nghĩ đến người khác trước và không nên oán hận. Tôi bình tĩnh nói với mẹ: “Được rồi, mẹ đi đi. Con sẽ chăm sóc gia đình.”

Vào ngày hôm sau, vợ tôi phẫu thuật và mẹ đi du lịch. Tôi không biết làm sao tôi vượt qua những ngày vợ nằm viện. Ban ngày, mẹ vợ sẽ ở với vợ tôi; tôi chỉ có thể ở bên cô ấy khi có thời gian. Sáng nào tôi cũng ra chợ từ 4 giờ sáng để buôn bán và ở đó cho đến khoảng 10 giờ sáng. Sau đó, tôi phải đi giao hàng. Giao hàng xong, khoảng gần trưa, tôi vào bệnh viện chăm vợ. Tôi cũng phải đưa con gái đến trường và đón cháu về. Buổi tối, tôi ở lại bệnh viện để chăm vợ. Sau khi cô ấy ngủ, tôi học Pháp. Đó là một khoảng thời gian rất khó khăn.

Một ngày sau khi cha tôi qua đời vào năm 2019, mẹ, em gái và tôi đã trò chuyện cùng nhau. Mẹ tôi nói với em gái rằng: “Mẹ đã làm một số việc mà mẹ cảm thấy có lỗi. Đặc biệt là khi mẹ đi du lịch trong lúc chị dâu của con phải phẫu thuật. Mẹ đã cảm thấy rất tệ sau đó.” Tôi xúc động đến rơi nước mắt.

Mẹ tôi hỏi em gái tôi: “Con có biết lúc đó anh trai con nói gì không? Anh con đã nói với mẹ một cách bình hòa rằng, ‘Mẹ, hãy tiếp tục chuyến đi của mẹ.’ Mẹ thực sự cảm phục anh trai con.” Tôi nói với họ: “Nếu con không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, con sẽ không thể bình tĩnh như vậy. Đại Pháp đã giúp con vứt bỏ tâm oán hận và thù ghét. Mẹ ơi, tất cả chúng ta nên cảm ơn Sư phụ Lý, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp.”

Trong ký ức của tôi, mẹ tôi chưa bao giờ xin lỗi bất cứ ai. Đại Pháp đã làm tan băng giá trong trái tim tôi, giúp tôi suy nghĩ cho người khác và để mọi người chứng kiến vẻ đẹp của Đại Pháp.

Vợ tôi nói: “Anh thật tuyệt vời!”

Tôi và vợ kết hôn đã hơn 20 năm. Chúng tôi không có nhiều điểm chung và bất cứ điều gì tôi nói, cô ấy luôn nói ngược lại. Vì vậy, tôi luôn im lặng khi ở nhà. Trong một thời gian dài, chúng tôi sống trong tình trạng chiến tranh lạnh; chúng tôi thường phớt lờ nhau trong hai tuần hoặc thậm chí một tháng.

Càng tu luyện, tôi nhận ra rằng trong sâu thẳm tâm hồn mình, tôi luôn khao khát có một cuộc hôn nhân mà vợ chồng yêu thương nhau, và vợ là một người phụ nữ đức hạnh và hiền hậu. Nhưng trong thế giới thực, cuộc sống hôn nhân của tôi không liên quan gì đến những điều tôi mong muốn.

Sư phụ giảng,

“Tôi bảo chư vị, tất cả con người thế gian toàn thế giới đều từng là thân nhân của tôi, (vỗ tay) kể cả những vị xấu xa nhất, nếu không đã không thể có cơ hội làm người vào lúc này.” (Giảng Pháp vào Tết Nguyên Tiêu năm 2003)

Sau khi tôi đọc đoạn Pháp này, tôi đã thay đổi suy nghĩ của mình. Từ việc coi thường vợ và hay tranh cãi cô ấy, đến việc sau này kiểm soát bản thân để không tranh cãi với cô ấy ngay cả trong những xung đột–mặc dù tôi vẫn cảm thấy hơi tức giận, nhưng giờ đây tôi có thể bỏ qua nó mà không cảm thấy phiền lòng. Đó thực sự là một quá trình ma luyện tâm tính. Tôi thực sự có thể coi vợ mình như một sinh mệnh đáng thương mà không có bất kỳ sự oán trách nào.

Năm ngoái, bố vợ tôi vô tình dùng búa đập vào một ngón chân cái của ông tại nơi làm việc. Khi vợ nói với tôi những gì đã xảy ra, tôi ngay lập tức lái xe đến nơi làm việc của bố vợ và đưa ông đến bệnh viện. Sau đó, tôi cõng bố vợ vào bệnh viện cùng với em rể và vợ tôi theo sau. Ngày hôm đó, tôi bận rộn từ sáng cho đến đến ba hay bốn giờ chiều đến nỗi không có thời gian để ăn.

Sau khi vết thương của bố vợ được điều trị, tôi nói với vợ: “Hãy để bố ở nhà chúng ta. Chúng ta sẽ dễ dàng chăm sóc ông hơn.” Vợ tôi có hai anh chị em. Bố vợ tôi đã ở lại nhà chúng tôi trong 26 ngày. Trong thời gian đó, tôi đã mua cho ông món ăn mà ông yêu thích, tắm và trò chuyện với ông ấy. Tôi đã chăm sóc ông ấy rất tốt. Vợ tôi đã chứng kiến mọi việc tôi làm và sau khi bố vợ rời đi, cô ấy nói: “Anh thật tuyệt vời!”

Nhìn lại con đường tu luyện hơn 20 năm của mình, tôi hiểu rằng một học viên phải học Pháp tốt và việc đồng hóa với Pháp là rất quan trọng trên con đường tu luyện từ người thường trở thành Thần. Ngoại trừ việc chăm lo công việc kinh doanh và gia đình, tôi gần như dành toàn bộ thời gian để làm ba việc. Tôi học Pháp, luyện công và phát chính niệm hằng ngày và tôi tận dụng tất cả thời gian rảnh rỗi để nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp, để họ biết Pháp Luân Đại Pháp tốt như thế nào và hiểu rằng ĐCSTQ vốn bức hại Đại Pháp là xấu. Tôi nói chuyện trực tiếp với mọi người và cả trên nền tảng Internet. Có tháng tôi đã giúp ít nhất 70-80 người thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó mặc dù tôi bận rộn với các công việc điều phối khác, và có tháng tôi đã giúp khoảng 300 người thoái ĐCSTQ.

Tu luyện không hề dễ dàng. Tôi đã bận rộn mỗi ngày trong một thời gian dài và đôi khi tôi ngủ rất ít. Tuy nhiên, khi tôi nhớ rằng còn nhiều chúng sinh đang chờ đợi được cứu, tôi biết rằng tất cả những khó khăn mà tôi gặp phải đều rất xứng đáng. Một số học viên nói: “Tôi hy vọng Sư phụ sẽ mỉm cười với những gì tôi đã làm được.” Sư phụ sẽ mừng cho chúng ta nếu chúng ta tu luyện tốt và cứu được nhiều sinh mệnh hơn. Tôi biết rằng tôi vẫn còn nhiều quan niệm người thường, chẳng hạn như tâm tranh đấu, tâm hiển thị, sắc dục, v.v. Tôi sẽ vứt bỏ chúng thông qua tu luyện Đại Pháp. Sư phụ, con sẽ tu luyện tinh tấn hơn!

Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của trang web Minh Huệ (Minghui.org). Khi sử dụng lại vì mục đích phi lợi nhuận, vui lòng ghi rõ nguồn ở đầu bài đăng hoặc tác phẩm (Theo bài viết của trang Minh Huệ…), sau đó dẫn đường link bài gốc của Minh Huệ. Trường hợp sử dụng với mục đích thương mại, vui lòng liên hệ với Ban Biên tập về thủ tục ủy quyền.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/5/7/459705.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/7/2/210136.html

Đăng ngày 16-08-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share