Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 01-02-2023] Kể từ khi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã cố gắng hành xử chiểu theo Pháp lý Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp với thể ngộ tốt nhất của mình, bất kể khi ở cơ quan, ở nhà hay trong quan hệ với các đồng tu. Bất cứ khi nào nhận thấy các dấu hiệu mâu thuẫn tiềm ẩn, tôi đều nghiêm túc tuân theo các yêu cầu của Pháp nên có thể tránh được xung đột, và tránh được những khổ nạn lớn hơn. Sau đó, tôi hướng nội để tìm ra các chấp trước và tìm cách loại bỏ chúng. Hành trình không ngừng cải thiện và đề cao bản thân thông qua tu luyện đã mang lại cho tôi rất nhiều hạnh phúc và sự tự hào.

Chính trực trong công việc

Tôi là chánh án của một tòa án quận, là một quan chức của ngành tư pháp nhưng tôi chưa bao giờ che giấu bản thân là một học viên Pháp Luân Đại Pháp ngay cả khi cuộc bức hại Pháp Luân Công diễn ra. Tôi đã kiến nghị với chính quyền trung ương về quyền tự do tín ngưỡng của mình và nói với những người xung quanh về Đại Pháp. Tôi giảng chân tướng về Đại Pháp cho cấp trên, đồng nghiệp, luật sư và thậm chí cả các đương sự. Tôi đã giúp nhiều người trong số họ thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. Tất cả những việc tôi làm đều công khai và chính trực, tôi không những gây dựng được một sự nghiệp thành công mà còn được đề bạt lên các vị trí cao hơn trong hệ thống tư pháp.

Có một lần, chồng tôi đi công tác ở tỉnh lân cận, trong lúc dùng bữa với một luật sư địa phương, vị luật sư này nói với anh ấy: “Tôi nghe nói có một vị chánh án của tòa án quận các anh, cô ấy nói về Pháp Luân Đại Pháp trước mỗi phiên tòa và nói với mọi người rằng Pháp Luân Đại Pháp đang bị chính quyền bức hại một cách sai trái. Cô ấy nói về việc ĐCSTQ đã bịa đặt những lời dối trá để vu khống môn tu luyện trước mặt mọi người, bao gồm cả các đương sự và luật sư. Cô ấy thật là liều lĩnh, cô ấy không sợ bị báo cáo lên trên à?“

Vị luật sư ấy hỏi chồng tôi có biết vị chánh án này không, chồng tôi im lặng và không nói gì. Sau khi trở về, anh ấy kể lại chuyện này cho tôi nghe và tỏ vẻ lo lắng: “Ngay cả những người ở Sơn Tây cũng biết về em”. Nhưng sau đó anh ấy dừng lại và nói: “Em nói với mọi người về sự tà ác của ĐCSTQ nhưng tại sao cảnh sát không tìm bắt em nhỉ?”. Tôi nói với anh ấy rằng không ai có thể đụng đến tôi vì tôi đang làm điều đúng đắn nhất.

Có một lần, trong khi tôi đang điều hành một phiên điều trần tại tòa án với khoảng 20 người thì nhận được cuộc gọi của một quan chức cấp cao. Anh ấy nói rằng một đương sự đã báo cáo việc tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp với bí thư Đảng ủy quận trong chuyến thăm thường kỳ và yêu cầu tôi phải đến gặp anh ấy ngay lập tức.

Tôi nói với anh rằng: “Tôi là thẩm phán thường trực của tòa án và đang thực hiện nhiệm vụ của mình khi đang ở một phiên điều trần. Việc tiếp nhận kiến nghị của người dân là nhiệm vụ của lãnh đạo, tôi không cần phải tham gia vào”. Tôi gác máy và sau đó nói chuyện với mọi người có mặt trong phòng xử án về Pháp Luân Đại Pháp và lý do tại sao ĐCSTQ phát động cuộc bức hại, hầu hết các đương sự có mặt tại đó đều chấp nhận những gì tôi nói.

Sau này tôi mới biết chuyện một quan chức tòa án đã xúi giục đương sự báo cáo tôi vào ngày hôm đó do trước đây tôi đã không ủng hộ cách làm của anh này. Tuy nhiên, vụ việc đã không dẫn đến hậu quả gì.

Mỗi năm, Tôi đã thụ lý khoảng hơn 300 vụ án và tỷ lệ hòa giải lên tới hơn 90%. Ở đơn vị công tác, năm nào tôi cũng được thưởng và vinh danh nhiều nhất, hầu hết các vụ án phức tạp của huyện đều chuyển đến tôi giải quyết. Thế nên tôi được các lãnh đạo quý trọng và thường mời tôi đi ăn trưa.

Một quan chức đã công khai phát biểu tại một cuộc họp cấp quận: “Nếu ai cũng được như học viên Pháp Luân Đại Pháp của tòa án quận chúng ta, thì tất chúng ta chỉ cần nghỉ ngơi, thư giãn và uống trà mỗi ngày”. Một lần, một quan chức tòa án đưa tôi đến một cuộc họp và đồng nghiệp của cô ấy đã rất ngạc nhiên khi biết tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Chứng kiến cảnh tôi được lãnh đạo quý mến và tôn trọng, cô ấy nói: “Tôi thấy học viên Pháp Luân Đại Pháp đang được đối xử đặc biệt ở đây. Ở quận của chúng tôi, các học viên Pháp Luân Đại Pháp thậm chí không dám ngẩng đầu lên và luôn bị người quản lý của họ ức hiếp”.

Trong một cuộc họp, vị phó bí thư quận hỏi tôi: “Tại sao các đương sự của chị và ngay cả cấp trên của chị đều nể trọng chị?”. Tôi chưa bao giờ nghĩ về điều này nhưng vào lúc đó tôi đã nghĩ ra được một câu trả lời hợp lý, tôi nói “Chà, anh là Bí thư Đảng ủy, nếu có ai đó nhờ anh giúp đỡ, điều đầu tiên anh sẽ cân nhắc việc đó có liên lụy đến anh hay không. Sau đó, anh nghĩ việc này sẽ mang lại lợi ích gì cho anh, có xứng đáng với những gì anh bỏ ra hay không, nếu không thì anh sẽ không giúp”.

Tôi nói tiếp: “Nhưng tôi thì khác, tôi tu luyện theo Chân-Thiện-Nhẫn, nguyên tắc làm việc của tôi là xử lý các vụ án một cách công minh theo pháp luật. Tôi không lo lắng về việc liệu có ai đó đuổi việc tôi hay bị thế lực nào đó xử lý, tôi cũng không nghĩ đến lợi ích của bản thân mình”. Vị phó bí thư không nói nên lời và lặng lẽ bỏ đi. Một quan chức khác nói với tôi: “Chị có biết tại sao mọi người sợ chị không? Đó là bởi vì chị luôn nói sự thật”.

Có lần một người bạn nói với tôi: “Sếp à, làm một việc tốt không khó, nhưng luôn làm điều đúng mới khó, chị đã chọn làm điều khó khăn“. Tôi nói với cô ấy: “Tôi không nghĩ đến việc mình đang làm một việc tốt, tôi chỉ đang làm những gì tôi phải làm. Là một người tu luyện theo Chân-Thiện-Nhẫn, tôi sẽ không làm hại người khác để kiếm lợi cho mình, nên điều đó không được coi là làm việc tốt”.

Tôi thường nói với các đương sự của mình rằng: “Các vị không cần phải cảm ơn tôi nếu các vị thắng kiện, bởi vì các vị nên phải thắng. Các vị cũng đừng nguyền rủa tôi nếu bị thua cuộc, bởi vì các vị không có bằng chứng để chứng minh điều ngược lại. Tôi chỉ đang đưa ra quyết định dựa trên bằng chứng mà các vị cung cấp cho tôi và tôi đang cố gắng hết sức để đem lại công bằng cho tất cả”.

Một luật sư đã từng nói đùa với tôi rằng: “Thưa lãnh đạo, nếu chị giải thích rõ ràng các điều khoản liên quan đến vụ án, thì chúng tôi không có việc để làm?”. Cấp trên của tôi cũng hỏi tôi: “Nếu chị giải quyết tất cả các tranh chấp tại phiên tòa thì tòa phúc thẩm sẽ không còn việc để làm?”. Nhân viên thư ký riêng nói với tôi: “Sếp à, tất cả những gì chị làm là đem lại một danh tiếng tốt, nhưng 5.000 nhân dân tệ vẫn thực tế hơn phải không.?” Cô ấy cũng từng nói với tôi: “Chị nên sống ở một quốc gia dân chủ nếu chị muốn pháp quyền”.

Tu nhẫn trong gia đình

Trước khi tu luyện, tôi là một người nóng tính và rất cứng đầu, nếu chồng tôi ném một cái cốc thì tôi sẽ ném trả bằng một cái phích nước. Có lần tôi đã đá bay chiếc tivi ra khỏi kệ chỉ vì anh ấy nói điều gì đó làm tôi khó chịu. Tuy nhiên, sau khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã cố gắng tuân theo những tiêu chuẩn Sư phụ yêu cầu và không đáp trả khi bị đánh đập hoặc chửi bới.

Chồng tôi đã xem một bộ phim truyền hình dài tập kể về một người phụ nữ leo lên những vị trí cao bằng cách lợi dụng những người đàn ông trong cuộc đời mình. Anh ấy nhận xét rằng cô ta rất có năng lực, nhưng tôi không đồng ý và nói rằng cô ấy suy đồi về mặt đạo đức. Chồng tôi thấy khó chịu khi nghe tôi nói vậy, anh ấy đã chộp lấy lọ kẹo trên bàn cà phê và ném vào người tôi.

Để tránh xung đột, tôi đã đứng dậy và bỏ đi mà không nói một lời nào. Tuy nhiên, anh ấy đã lao về phía tôi, đánh vào mặt và bóp cổ tôi. Tôi bị bầm tím khắp người và hoàn toàn mất giọng. Nhìn thấy khuôn mặt của tôi, con trai tôi đã bị sốc khi cháu đi học về. Sợ tôi lại xảy ra chuyện gì, sáng hôm sau con trai tôi đề nghị tôi hãy đi cùng cháu khi đến trường. Tôi nói với cháu: “Con đừng lo, mẹ sẽ không sao đâu”.

Sư phụ giảng:

“Do đó [khi] chư vị gặp mâu thuẫn nào đấy, [thì] tôi nói rằng [đó] là để vật chất màu đen của bản thân chư vị chuyển hoá thành vật chất màu trắng, chuyển hoá thành đức”. (Bài giảng thứ Tư, Chuyển Pháp Luân)

Tôi có thể giữ bình tĩnh vì tôi biết các Pháp lý của Đại Pháp. Tôi không thấy tức giận và không xem những gì tôi đang trải qua là đau khổ. Ngược lại, chồng tôi rất tức giận và cay độc, nhìn thấy bộ dạng của anh ấy như vậy mà tôi không biết phải nói gì.

Tôi đã về ở cùng với bố mẹ đẻ trong thời gian cách ly COVID kéo dài nhiều tháng để có thể chăm sóc họ. Chồng tôi phải một mình chăm sóc con trai và quán xuyến nhà cửa. Tôi quay trở về ngôi nhà của mình sau thời hạn cách ly, tôi đã rất ngạc nhiên khi thấy thức ăn thừa dưới gốc cây ở sân trước nhà, một xô nước bẩn trong bồn rửa, và ngôi nhà của chúng tôi bừa bộn và bẩn thỉu. Chồng tôi vốn là người rất ngăn nắp và thường thích giữ mọi thứ sạch sẽ.

Tôi cởi áo khoác và đi thẳng vào bếp để chuẩn bị bữa tối, nhưng tôi vừa mở nắp nồi thì nghe thấy tiếng chồng hét lên từ phòng ngủ: “Đừng đụng vào bất cứ thứ gì!”. Có gì đó không ổn, tôi đậy nắp nồi lại và nhanh chóng bước ra khỏi bếp, tôi sẽ không tranh đấu với anh ta.

Chồng tôi tự nấu bữa tối và ăn. Sau khi anh ấy quay trở lại phòng ngủ, tôi dọn dẹp nhà bếp, đổ xô nước bẩn và rửa xô. Rồi tôi bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu để làm bánh trung thu vì đây là món chồng tôi yêu thích. Tôi không để tâm đến thái độ không tốt của anh, có lẽ do tôi vắng nhà mấy tháng qua nên anh ấy và con trai đã không được ăn ngon. Tôi muốn bù đắp bằng cách làm những chiếc bánh trung thu mà anh yêu thích.

Một lúc sau anh bước ra khỏi phòng với tâm trạng vui vẻ và nói: “Anh sẽ đi hái ít hạt tiêu”. Tôi nói: “Nghe hay đấy, em đang chuẩn bị một số nguyên liệu để làm bánh trung thu”. Chúng tôi đã tránh được một cuộc xô xát vì tôi thực sự quan tâm đến anh ấy.

Tôi thực sự rất biết ơn Sư phụ đã từ bi khổ độ, đã vớt tôi ra khỏi địa ngục và đẩy tôi tiến bước trên con đường tu luyện của mình để thoát khỏi bể khổ trần gian.

Sư phụ giảng:

“Tu đắc chấp trước vô nhất lậu Khổ khứ cam lai thị chân phúc”.(Mê Trung Tu, Hồng Ngâm)

Tạm dịch:

“Tu đến chấp trước không còn lậu Khổ đi rồi ngọt đến đấy là phúc lạc chân chính”. (Tu trong mê, Hồng Ngâm)

Tôi đã trải nghiệm niềm vui trong quá trình tu luyện. Nếu tôi không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, với tính cách của tôi và chồng như vậy thì liệu gia đình chúng tôi có còn nguyên vẹn không, hoặc thậm chí liệu tôi có còn sống hay không. Mọi thứ đều nhờ vào Sư phụ!

Phối hợp với các bạn đồng tu

Tôi đã gặp một nữ học viên trẻ tuổi, cô ấy kể với tôi rằng cô đã dành nhiều thời gian cho một học viên nam. Cô ấy nói rằng trong giấc mơ của mình, cô được điểm hóa sẽ kết hôn với nam học viên này. Do quá ngại nên cô không thể nói trực tiếp chuyện này với người học viên nam, cô ấy đã kể với một học viên lớn tuổi về giấc mơ của mình. Người học viên lớn tuổi đã sắp xếp một cuộc gặp giữa cô ấy với người học viên nam để “hoàn thành tâm nguyện”. Sau đó, người học viên nam đã đến thăm cô ấy mỗi tuần để “chia sẻ kinh nghiệm và cùng nhau đề cao”.

Tôi thấy rất lo lắng cho hai người họ sau khi biết chuyện này. Tôi nghiêm túc nói với cô ấy: “Những gì em đang làm không phù hợp với Pháp, đừng gặp cậu ấy nữa”. Sau khi cân nhắc cẩn thận, tôi đã gặp và nói chuyện với nam học viên vì thấy mình cần có trách nhiệm đối với môi trường tu luyện tại địa phương của chúng tôi. Tôi nói với cậu ấy: “Nữ học viên trẻ đắc Pháp cách đây chưa lâu và vẫn còn nhiều chấp trước và quan niệm người thường. Cô ấy đang lẫn lộn giữa tình bạn và tình yêu, cậu làm ơn đừng gặp cô ấy nữa”. Cậu ấy do dự: “Nhưng em muốn giúp cô ấy đề cao”. Tôi nói với cậu ấy: “Từ bây giờ tôi sẽ làm việc này, tôi sẽ chia sẻ kinh nghiệm với cô ấy và giúp cô ấy đề cao, cậu không phải lo lắng về điều đó”. Cậu ấy đã đồng ý. Giờ đây, nữ học viên này đang vững bước trên con đường tu luyện của mình.

Vào một ngày trời mưa, tôi nhận được cuộc điện thoại của một học viên lớn tuổi, bà ấy khóc và nói muốn được gặp tôi ngay bây giờ. Lúc ấy, tôi đang ở trong một thị trấn giải quyết công việc và cách nhà học viên này hơn 30 dặm, nhưng tôi đã gác lại công việc và đến gặp bà ấy ngay. Khi đến nơi, tôi mới biết chuyện bà ấy đã tranh cãi với một học viên lớn tuổi khác.

Mọi chuyện bắt nguồn từ việc tôi đưa cho học viên kia 640 nhân dân tệ để mua một chiếc máy nghe nhạc MP3. Người học viên kia đã nhờ bà ấy mua hộ nhưng lại không đưa tiền cho bà ấy. Sau khi mua xong, bà ấy đã đến hỏi tiền thì người học viên kia lại nói rằng đã đưa tiền cho bà ấy rồi, và thế là hai người đã xảy ra cãi vã. Người học viên này rất khó chịu và muốn làm rõ mọi chuyện với tôi. Sau khi biết chuyện gì đã xảy ra, tôi nói: “Bà không cần lo lắng, tôi sẽ trả cho bà số tiền 640 nhân dân tệ, bà đừng đòi tiền học viên kia nữa”. Vậy là vấn đề được giải quyết, giờ đây hai học viên này vẫn học Pháp cùng nhau và phối hợp giảng chân tướng như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Một lần nọ, tôi và một học viên khác đi ngang qua một thị trấn nhỏ và nhìn thấy một đám người rất đông đang tụ tập tại chợ nông sản. Chúng tôi đậu xe bên đường và bắt đầu phân phát các tờ giới thiệu về Đại Pháp và giảng chân tướng cho những người đến khu chợ. Người học viên đi cùng tôi đã đưa tờ tài liệu chân tướng cho một cảnh sát, người này đã túm lấy cô ấy và hét lớn: “Tại sao cô dám phân phát những tài liệu này?”

Lúc đó, tôi đang đi về hướng đối diện thì nghe thấy tiếng quát lớn của anh ta, tôi vội vàng quay lại chỗ họ. Tôi bình tĩnh nói với viên sĩ quan: “Xin hãy để cô ấy đi, tôi sẽ ở lại với anh”. Anh ta nói: “Không liên quan gì đến chị, chị hãy đi khỏi đây“. Tôi lại nói: “Tôi cũng là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, chúng tôi là những người tốt, anh hãy để cô ấy đi và tôi sẽ ở lại”.

Viên cảnh sát vẫn không để học viên đó đi nên tôi đã nghĩ cách ngăn anh này lại và bảo học viên đó chạy đi. Nhưng cô ấy chạy không đi được bao xa thì bị một viên cảnh sát khác và cảnh sát trưởng địa phương bắt lại và đưa về đồn cảnh sát. Tôi vẫn đi theo họ đến đồn cảnh sát và không chịu rời đi cho dù viên cảnh sát trưởng đã yêu cầu tôi rời đi. Người học viên này sau đó kể với tôi rằng viên cảnh sát trưởng đã nói với cô ấy: “Cô không dũng cảm như vị học viên Pháp Luân Công kia, cô ấy dám thừa nhận mình tu luyện Pháp Luân Công, còn cô thì chỉ muốn bỏ chạy”.

Một học viên khác ở địa phương chúng tôi đã bị bắt và bị đưa đến đồn cảnh sát quận. Để thỉnh nguyện yêu cầu thả cô ấy, tôi đã gọi điện và giảng chân tướng cho cảnh sát trưởng. Khi tôi yêu cầu được gặp người học viên này thì viên cảnh sát trưởng nói: “Chị đừng đến, lúc nào được tôi sẽ gọi cho chị”. Chiều hôm đó, ông ấy gọi điện và bảo tôi đến đồn cảnh sát đón học viên này. Nhưng khi tôi và chị gái đến trước cổng công an huyện thì có bốn, năm cảnh sát bao vây xe của chúng tôi và muốn khám xét.

Chị gái tôi vội thì thầm bên tai: “Nhanh lên! Chúng ta chạy khỏi đây thôi!”. Tôi nói: “Tại sao phải chạy? Chúng ta cứ ở lại”. Cảnh sát đã tịch thu một vài thứ và chìa khóa xe của tôi và đưa chúng tôi vào đồn cảnh sát. Tôi nói to khi bước vào tòa nhà: “Chúng ta sẽ đi đâu đây? Thiên đường hay địa ngục?“. Các sĩ quan trẻ rất bất ngờ trước câu hỏi của tôi và không biết phải trả lời ra sao. Lúc ấy tôi nghĩ: “Dù sao thì họ cũng không để mình rời đi, tại sao mình không nhân cơ hội này để giảng chân tướng và cứu họ”. Một lúc sau, viên cảnh sát trưởng đi ra cùng với người học viên bị bắt lúc trước và nói: “Tôi không thể trả lại những thứ họ tìm thấy trong xe của chị nhưng đây là chìa khóa xe, các chị có thể rời đi ngay bây giờ”.

Đề cao bản thân trong tu luyện Đại Pháp

Trước khi bước vào tu luyện Đại Pháp, tôi thường bị cho là một kẻ ngốc nghếch, bời vì tôi luôn hết mình với công việc và có thể đứng lên phản đối lãnh đạo nếu thấy trái với các nguyên tắc của mình. Bạn bè thường khuyên tôi nên biết “thừa nhận xu thế hiện nay”. Cha tôi cũng gọi tôi là đồ ngốc vì tôi không chấp nhận việc hối lộ các quan chức để được thăng chức, ông đã đặt nhiều kỳ vọng vào tôi vì tôi là người duy nhất tốt nghiệp đại học trong gia đình.

Quan niệm của mọi người về tôi đã thay đổi sau khi tôi bước vào tu luyện Đại Pháp, họ đánh giá tôi là người tháo vát và có năng lực. Tôi xử lý tốt mọi việc giữa bạn bè, gia đình và với cấp trên tại nơi làm việc, các quan chức quận đều tôn trọng và đánh giá cao về tôi.

Lãnh đạo của tôi nhận xét: “Cô xử lý mọi việc một cách quyết đoán nhưng cẩn thận, táo bạo nhưng luôn có sự cân nhắc kỹ lưỡng”. Theo cách nói của đồng nghiệp: “Các học viên Pháp Luân Đại Pháp được tất cả cấp trên ưu ái”. Một quan chức cao cấp đã từng nói với thư ký riêng của tôi: “Tôi không sợ bí thư quận ủy hay chủ tịch của cô, nhưng tôi sợ chánh án của cô”. Một luật sư nói với tôi: “Chị là một nhân vật huyền thoại”. Theo lời của một đồng tu: “Bạn giải quyết mọi việc bằng trí tuệ và không có gì làm khó được bạn”. Theo lời của con trai tôi: “Mẹ ơi, chỉ có mẹ mới có thể tồn tại và làm tốt công việc trong hệ thống thực thi pháp luật của một xã hội phức tạp như vậy”. Tôi nói với con: “Cảm ơn con, điều quan trọng là phải tu luyện tốt, khi con không chấp trước vào lợi ích của bản thân thì con cũng sẽ làm được tốt”.

Thực ra, trong một thời gian dài, tôi thường biết xử lý mọi việc khi tình huống xảy ra mà không cần suy nghĩ nhiều hay phải lên kế hoạch trước. Tất cả là nhờ tu luyện Đại pháp, tôi đã có được trí huệ và năng lực giúp tôi vượt lên trên và vượt ra khỏi thế giới hỗn loạn phức tạp với những ham muốn vật chất và suy đồi đạo đức này. Con xin cảm tạ ân Sư!

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/2/1/456075.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/3/14/207663.html

Đăng ngày 25-08-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share