Lời kể của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 09-04-2023] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào cuối năm 1998. Nhờ Pháp Luân Đại Pháp dẫn lối, tôi đã có thể giữ vững tâm tính và chứng kiến vô vàn điều kỳ diệu. Tôi muốn chia sẻ một số câu chuyện để mọi người có thể cảm nhận được sự vĩ đại của Sư phụ và sự phi thường của Đại Pháp.

Trước kia con tôi từng bị một số chứng bệnh như đau dây thần kinh, mất ngủ và viêm khớp. Đôi chân luôn nặng trĩu như thể được làm bằng chì. Ngay cả vào mùa hè nhưng tôi vẫn luôn phải mặc quần dày và đắp chăn dày vào ban đêm, tuy vậy tôi vẫn cảm thấy lạnh ở chân và bàn chân. Tôi chẳng làm được việc gì và lúc nào cũng phải uống thuốc. Sau nhiều năm uống thuốc tôi bắt đầu bị đau dạ dày. Tôi không có cảm giác thèm ăn và cảm thấy sống còn khó hơn là chết.

Nhiều người ở làng khác đã đến làng chúng tôi để nói về Pháp Luân Đại Pháp. Họ dán áp phích lên tường nhà của chúng tôi. Lúc đó tôi không biết gì về tu luyện cả. Tôi đã đọc hướng dẫn trên tấm áp phích và làm theo khi các học viên biểu diễn các động tác luyện công. Dì của tôi và tôi là hai người đầu tiên trong làng theo học Pháp Luân Đại Pháp, mặc dù tôi bị bệnh rất nặng và dì tôi thì lại là người nóng tính. Những người học viên này đã đối xử rất tử tế với chúng tôi. Họ đã đọc các bài giảng Pháp cho chúng tôi nghe mỗi ngày. Tôi chỉ mới học hết lớp hai và không biết được mấy chữ tiếng Trung cả.

Sau khi họ đọc cho chúng tôi nghe qua một lượt cuốn Chuyển Pháp Luân, tôi đã xem video 9 bài giảng Pháp. Sau đó họ bắt đầu dạy chúng tôi các động tác luyện công. Cuối cùng tôi đã mua một cuốn Chuyển Pháp Luân. Mỗi khi đọc tôi thường viết xuống những từ mình không biết và đợi con gái về thì đem ra hỏi cháu. Dần dần tôi đã có thể tự đọc được sách Chuyển Pháp Luân.

Một ngày nọ tôi đọc được đoạn Pháp này:

“Ở đây tôi không giảng trị bệnh; chúng tôi cũng không trị bệnh. Nhưng là người tu luyện chân chính, chư vị mang theo thân thể có bệnh, [thì] chư vị tu luyện không được. Tôi phải giúp chư vị tịnh hoá thân thể. Tịnh hoá thân thể chỉ hạn cuộc cho những ai đến học công chân chính, những ai đến học Pháp chân chính.” (Chuyển Pháp Luân, Bài giảng thứ nhất)

Tôi nhận ra mình đã và đang tu luyện, và rằng thân thể không có bệnh tật gì. Tôi dần dần lấy lại được sức mạnh của đôi chân và bắt đầu có cảm giác thèm ăn. Cuối cùng, mọi bệnh tật trên thân thể tôi đều đã biến mất.

Tôi đưa con gái đi cùng, và chúng tôi đi khắp nơi để hồng Pháp cùng với các học viên khác. Cuộc đời tôi đã bước sang một chương mới.

Buông bỏ mưu cầu vào lợi ích cá nhân

Ở làng tôi hầu hết gia đình nào cũng đều có nhà kính trồng rau và cần tưới nước thường xuyên cho vườn rau của họ. Gia đình nào cũng trộm điện. Họ lấy điện từ dây cáp chính để tránh điện đi qua đồng hồ điện của gia đình. Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, gia đình tôi cũng làm vậy.

Qua lời dạy của Sư phụ, chúng tôi hiểu được Pháp lý “bất thất, bất đắc” và cảm thấy rằng những gì chúng tôi đã làm là sai. Sau đó chúng tôi đã đến gặp bí thư thôn và nói cho ông ấy nghe về suy nghĩ của mình. Chồng tôi nói với ông ấy rằng: “Hiện chúng tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và hiểu được rằng điều đó là không đúng. Sư phụ dạy chúng tôi phải biết nghĩ cho người khác. Chúng tôi sẽ thanh toán số điện mà chúng tôi đã dùng trước đây. Sắp tới, ông có thể đến lắp đồng hồ điện trong nhà kính của chúng tôi được không? Chúng tôi sẽ thanh toán hoá đơn điện.” Bí thư thôn giơ ngón tay cái lên và nói: “Cảm ơn anh chị rất nhiều. Tôi sẽ gửi hoá đơn đến nhà anh chị vào mỗi cuối năm.”

Mọi người thấy rằng các học viên Pháp Luân Đại Pháp không mưu cầu lợi ích cá nhân và không chạy theo những xu hướng tiêu cực. Họ đã ngưỡng mộ chúng tôi.

Trả lại đồ bị thất lạc

Sự việc này xảy ra không lâu sau khi cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp diễn ra vào năm 1999.

Chúng tôi đang lái một chiếc xe ba bánh, và trước mặt chúng tôi là một chiếc xe tải lớn. Đột nhiên một chiếc túi lớn từ trên xe tải rơi xuống. Chúng tôi đã hét lên và vẫy tay để gọi người lái xe, nhưng anh này không hề có phản ứng gì. Chúng tôi chạy đến và nhặt chiếc túi lên, bỏ nó lên xe ba bánh và chạy theo chiếc xe tải. Nhưng do xe ba bánh của chúng tôi chạy chậm quá nên không thể làm cách nào để gây sự chú ý cho người lái xe. Chúng tôi đã để chiếc túi ở nhà người bà con nằm trên cung đường đó để ai đi qua tìm thì trả lại cho họ.

Chiếc túi này chứa ga trải giường. Chúng tôi đã đợi vài ngày nhưng không có ai đến nhận nên đã đem nó đến đồn cảnh sát địa phương.

Khi cảnh sát biết được chúng tôi là học viên Pháp Luân Đại Pháp, họ đã hỏi tên và địa chỉ của chúng tôi. Chúng tôi bảo với họ rằng chúng tôi làm việc tốt nhưng không muốn để lại tên của mình. Một vài cảnh sát đã bước ra để xem biển số trên chiếc xe ba bánh của chúng tôi để họ có thể tìm ra thông tin về chúng tôi. Ngay cả trong hoàn cảnh như vậy, họ vẫn muốn bức hại các học viên Đại Pháp. Xe ba bánh của chúng tôi không có biển số nên họ không có được thông tin gì. Cuối cùng, họ phải để chúng tôi đi.

Trả nợ

Năm 2014, chúng tôi xây nhà và có vay 60.000 Nhân dân tệ. Khi ấy gia đình tôi có ba nhà kính trồng cần tây. Mỗi năm chúng tôi kiếm được 30.000 Nhân dân tệ và có thể trả hết nợ trong hai năm. Mùa xuân năm 2015, cần tây phát triển rất tốt. Nên chúng tôi nghĩ nếu bón thêm phân cho nó thì nó còn phát triển tốt hơn và bán được giá hơn. Tuy nhiên sau khi bón phân, cần tây không những không phát triển tốt hơn mà nó còn già đi nhanh chóng, thân trở nên to và thô. Nó trông không còn đẹp nữa.

Chúng tôi đã nói chuyện với người chủ cửa hàng phân bón. Nhưng anh ấy bảo là không có ai phàn nàn về chuyện này cả. Trên thực tế, có một vài gia đình cũng gặp tình huống tương tự sau khi họ dùng phân bón của hàng này. Chúng tôi đã mang cần tây đến một tổ chức để kiểm tra, và phát hiện trong cần tây có chứa rất nhiều hóc môn.

Chúng tôi quay lại gặp người chủ cửa hàng và bảo anh này đừng bán loại phân bón đó nữa. Chúng tôi đã không đòi anh phải trả bất kỳ một khoản bồi thường nào, vì anh ấy cũng đang gặp khó khăn. Anh ấy đang phải chăm sóc bố bị tai biến và bản thân là người bị thiểu năng nhẹ. Chúng tôi cho anh ấy hay là chúng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ của chúng tôi dạy chúng tôi luôn phải nghĩ cho người khác trước. Chúng tôi chỉ yêu cầu anh ấy ngừng bán loại phân bón đó.

Ai cũng ngưỡng mộ chúng tôi vì đã xử lý tình huống trên rất tốt. Nếu là người khác hẳn là đã nộp đơn kiện để đòi bồi thường. Nhưng chúng tôi là người tu luyện và chúng tôi không làm như vậy. Chúng tôi đã nhổ bỏ cần tây và chuyển sang trồng cà tím.

Chúng tôi quay lại trồng cần tây và mùa thu năm đó. Lần này cần tây mọc lên rất tốt và được bán với giá kỷ lục. Chúng tôi kiếm được 60.000 Nhân dân tệ từ cần tây trong ba nhà kính và trả được hết nợ. Chúng tôi vô cùng biết ơn Sư phụ. Miễn là chúng ta giữ vững tâm tính của mình, Sư phụ sẽ ban cho chúng ta rất nhiều!

Con trai tôi sống sót sau hai vụ tai nạn

Một hôm, trong lúc hai vợ chồng đang làm việc ở sân sau còn cậu con trai của chúng tôi thì đang chơi ở ngoài nhà. Khi ấy cháu khoảng 5 hoặc 6 tuổi. Một phụ nữ lớn tuổi đến và bảo rằng con trai của chúng tôi đã bị một chiếc xe máy đâm phải. Chúng tôi vội chạy đến và trông thấy cháu đang ngồi dưới đất khóc. Cháu bị u một cục lớn trên đầu. Người lái xe máy giục chúng tôi đưa cháu đến bệnh viện để chụp X-quang. Tôi an ủi anh và khuyên anh đừng quá lo lắng. Người phụ nữ lớn tuổi bắt đầu cảm thấy lo lắng và nói rằng chúng tôi thật là ngu ngốc, thậm chí còn không đòi tiền anh ta. Chúng tôi nhân cơ hội này nói cho người lái xe máy biết mình tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ của chúng tôi dạy chúng tôi nên nghĩ cho người khác trước. Chúng tôi khuyên anh ấy hãy nhớ niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Một lúc sau con trai chúng tôi đã ngưng khóc và bắt đầu chơi đùa lại. Cháu vẫn ổn.

Vụ tai nạn thứ hai xảy vào một buổi tối cách đây hai năm. Trong lúc tôi đang ngồi học Pháp thì có một người hàng xóm chạy đến và nói rằng con trai chúng tôi bị tai nạn và đã bất tỉnh. Cháu được đưa đến bệnh viện bằng xe cứu thương. Tôi vội chạy đến bệnh viện và trên đường liên tục cầu xin Sư phụ cứu cháu.

Khi đến bệnh viện tôi nhìn thấy một người đang nằm trên sàn hành lang, người bê bết máu. Sau đó tôi mới biết được anh này là người đã đâm phải con tôi. Con trai tôi được đưa đến sau đó. Tôi đã khuyên cháu niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” và cầu xin Sư phụ cứu cháu.

Chúng tôi đã qua đêm ở bệnh viện. Con trai của tôi nói cháu bị nhức đầu. Tôi bảo cháu chúng ta có thể về nhà và nghe các bài giảng của Sư phụ. Chúng tôi thanh toán viện phí và về nhà. Ở nhà, con trai của tôi đã nghe các bài giảng của Sư phụ và nhanh chóng hồi phục. Còn người lái xe đã phải nằm viện hết một tháng.

Người lái xe đã đến gặp chúng tôi sau khi anh ấy hồi phục. Anh ấy đưa cho chúng tôi ít tiền, nhưng chúng tôi đã không nhận. Vấn đề này đã trở thành một chủ đề để đem ra thảo luận ở trong khu vực của chúng tôi. Vào một lần nọ, có một vị thương nhân ở vùng khác hỏi chồng tôi xem anh ấy có từng nghe câu chuyện về một người dân làng bị tai nạn xe máy và khi người lái xe đến đưa tiền thì người này đã không nhận và trả lại tiền cho người tài xế không. Chồng tôi nói rằng đó là câu chuyện của gia đình chúng tôi. Họ rất ngưỡng mộ chúng tôi và tất cả đều thừa nhận rằng các học viên Pháp Luân Đại Pháp là người tốt và Pháp Luân Đại Pháp là tốt.

Tôi hy vọng rằng người dân Trung Quốc có thể biết được sự thật về Pháp Luân Đại Pháp và không tin vào những lời tuyên truyền của Đảng Cộng sản Trung Quốc. Tôi hy vọng họ sẽ giữ vững thiện tâm của mình và phân biệt tốt xấu để họ có thể có một tương lai tốt đẹp.

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/4/9/445289

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/6/17/209925.html

Đăng ngày 17-08-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share