Bài viết của Mộc Ân, học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 12-05-2023] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, còn được gọi là Pháp Luân Công, vào năm 1995. Sư phụ Lý, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, đã luôn bảo vệ tôi và tôi không còn bị bệnh tật hành hạ nữa.

Khi tôi đang lực bất tòng tâm, trong tuyệt vọng, Sư phụ đã cứu tôi khỏi bể khổ trầm luân và ban cho tôi một cuộc đời mới. Trên con đường tu luyện, phản bổn quy chân, Sư phụ luôn chỉ đường dẫn lối cho tôi trở thành một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp chân chính. Không lời nào có thể diễn tả hết được lòng cảm ân sâu sắc của tối đối với Sư phụ.

Bể khổ cuộc đời

Khi còn nhỏ tôi bị mắc bệnh bại liệt. Di chứng để lại là tôi không thể leo cầu thang, tôi phải kiễng chân để đi, vì không thể đặt gót chân xuống đất.

Năm 1993, tôi lại bị một số bệnh khác như: hẹp ống sống cổ, thoát vị đĩa đệm, viêm khớp mãn và rối loạn nhịp tim. Tôi bị rất nhiều cơn đau hành hạ, đặc biệt là ban đêm khi ngả lưng xuống giường nằm ngủ. Mặc dù người nhà đã cố gắng chỉnh chiếc giường để tôi thoải mái nhất, nhưng tôi hầu như phải đứng để ngủ trong tuyệt vọng. Sau một thời gian dài đứng như thế, chân của tôi bị vòng kiềng. Cơ thể tôi biến dạng, bụng to phình và chướng lên khiến tôi đi đại tiện rất khó khăn.

Sự thống khổ của tôi không lời nào có thể diễn tả được. Gia đình tôi lâm vào hoàn cảnh thiếu thốn vì đã tiêu hết toàn bộ số tiền tiết kiệm được vào thuốc thang cho tôi. Tôi rơi vào cảnh cùng đường. Tôi cứ tự hỏi khổ đau này bao giờ mới hết.

Bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp

Năm 1995, một người bạn giới thiệu cho tôi cuốn sách có tựa đề ‘Chuyển Pháp Luân’. Đó là cuốn sách chỉ đạo tu luyện của Pháp Luân Đại Pháp. Tôi giở cuốn sách ra và thấy ảnh của Sư phụ. Tôi chắm chú nhìn Ngài trong bức ảnh và cảm thấy rất vui mừng. Tôi cảm giác đã từng thấy Sư phụ ở đâu rồi. Sau đó, tôi tự đến hiệu sách mua một cuốn ‘Chuyển Pháp Luân’.

Tối hôm đó, tôi đọc sách ngay, đang đọc thì ngủ thiếp đi và ngủ rất sâu. Tôi ngủ ngon giấc từ 8 giờ tối đến trưa ngày hôm sau. Gia đình tôi lo lắng, nhưng tôi đã không ngủ được ngon từ khi bắt đầu bị bệnh.

Khi đang đọc dở cuốn sách, cơn đau của tôi biến mất. Cả gia đình tôi bật khóc: “Đại Pháp thật kỳ diệu!”

Sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tất cả những căn bệnh đeo bám tôi trong suốt hơn 30 năm qua đã hoàn toàn không cánh mà bay, tôi có thể đi lên cầu thang bằng cả bàn chân, gót chân của tôi đã có thể chạm đất. Đọc sách Chuyển Pháp Luân, tôi hiểu được ý nghĩa của cuộc sống, hiểu được tại sao con người lại có bệnh. Tôi quyết tâm đi theo Sư phụ và tinh tấn tu tốt bản thân. Đại Pháp đã ban cho tôi cuộc đời mới.

Đại Pháp thật thần kỳ

Trong quá trình tu luyện, tôi đã gặp nhiều nguy hiểm. Được Sư phụ bảo hộ, tôi đã an toàn vượt qua.

Một hôm, tôi cùng một đồng tu đi giảng chân tướng Pháp Luân Đại Pháp. Khi băng qua đường, tôi bị bánh xe trước bên phải của một chiếc ô tô đang xuống dốc chèn qua bàn chân. Chiếc xe phanh cứng lại. Người lái xe vô cùng sợ hãi. Vợ anh ấy hốt hoảng kêu lên và khóc, nói rằng không thể dừng xe trước đó vì phanh bị trục trặc. Người đồng tu nhanh chóng trấn an họ. Tôi nói với họ rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, Sư phụ Đại Pháp bảo hộ chúng tôi, và tôi sẽ ổn. Sau đó tôi giảng chân tướng cho họ và giúp họ thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc. Tôi cũng lịch sự từ chối khi họ đề nghị đưa tôi đi khám bác sĩ.

Sau khi họ rời đi, chúng tôi tiếp tục giảng chân tướng. Buổi chiều về nhà, khớp cổ chân của tôi tím đen nhưng không đau nhiều. Tôi biết rằng Sư phụ từ bi đã gánh chịu tội nghiệp cho tôi. Nhân cơ hội này tôi đã được tiêu trừ rất nhiều nghiệp lực.

Có lần, khi tôi đang đi bộ thì thấy một phụ nữ lớn tuổi đang ngồi trên băng ghế. Bà hỏi tôi làm thế nào mà chân tôi hồi phục được. Tôi liền hỏi bà: “Bác biết cháu lúc ốm và đau chân sao?” Người phụ nữ đó không trả lời và chỉ lặp lại câu hỏi đó một lần nữa.

Khi tôi nói Pháp Luân Đại Pháp đã chữa khỏi bệnh cho tôi, bà ngay lập tức nhờ tôi giúp đỡ. Tôi nói bà niệm chín chữ chân ngôn “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Bà đọc cùng tôi hai lần với giọng run run, rồi lại nhờ tôi viết ra giấy. Tôi nói khi gặp nguy hiểm niệm chân ngôn sẽ mang lại phước lành cho bà, và tặng bà một tấm thẻ bình an để mang theo mình.

Đã mấy năm trôi qua, nhưng cái ngày tôi gặp người phụ nữ đó vẫn luôn sống động trong tâm trí tôi. Tôi tiếc vì lúc đó đã không nói chuyện với bà nhiều hơn về Đại Pháp. Mặc dù không hỏi tên bà, không hỏi về quê quán của bà, nhưng tôi biết chắc chắn bà đã đến gặp tôi để minh bạch chân tướng Pháp Luân Đại Pháp.

Con xin cảm tạ Sư phụ từ bi vĩ đại!

Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của trang web Minh Huệ (Minghui.org). Khi sử dụng lại vì mục đích phi lợi nhuận, vui lòng ghi rõ nguồn ở đầu bài đăng hoặc tác phẩm (Theo bài viết của trang Minh Huệ…), sau đó dẫn đường link bài gốc của Minh Huệ. Nếu đăng lại cho mục đích thương mại, vui lòng trao đổi với Ban Biên tập về thủ tục ủy quyền.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/5/12/459921.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/6/6/209751.html

Đăng ngày 14-08-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share