Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 22-04-2023] Tôi từng bị Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) giam giữ phi pháp vì tôi là một học viên Pháp Luân Công. Mặc dù những ngày tháng ở trong trại tạm giam không hề dễ dàng, tôi đã gặp nhiều người lương thiện, bao gồm vài công tố viên và nhân viên thi hành pháp luật tốt bụng. Kỳ thực, nhiều người trong số họ không sẵn lòng bức hại các học viên Pháp Luân Công. Nhưng vì mắc kẹt trong hệ thống của ĐCSTQ, họ không có khả năng thoát khỏi sự kiểm soát của nó.

Đồn trưởng đồn công an: “Tôi thực sự không muốn bắt cô!”

Đồn trưởng Lương là người đứng đầu vụ bắt giữ tôi. Họ đã lục soát nhà tôi. Trong thời gian của “cuộc thẩm vấn”, tôi không hề nói một lời, giữ im lặng trước mọi câu hỏi và không ký tên vào bất cứ thứ gì.

Sau này, khi đồn trưởng Lương gặp riêng tôi, ông ấy đã nói: “Tôi đã đọc hồ sơ của cô và tôi vô cùng ngưỡng mộ cô. Nếu chúng ta quen biết bên ngoài thì chúng ta có thể đã là bạn.” Tôi nói: “Chúng ta có thể trở thành bạn ngay bây giờ!” Ông ấy nói: “Không đâu. Cô tu luyện Pháp Luân Công, còn tôi là một Đảng viên.” Tôi hiểu điều ông ấy ám chỉ.

Tôi nói với ông ấy rằng cuộc bức hại Pháp Luân Công là phi pháp, vì thế vụ bắt giữ tôi là không hợp lệ. Ông ấy không tin. Tôi bảo ông ấy tìm kiếm thông tin trên mạng. Ông nói sẽ về nhà và tìm kiếm.

Tôi cũng nói với ông về “trách nhiệm trọn đời của công chức trong việc xử lý vụ án”, rằng ông sẽ bị đưa ra công lý vì đã bắt tôi khi danh dự của Pháp Luân Công được phục hồi. Ông ấy nói: “Đó là lệnh từ cục công an yêu cầu bắt giữ cô.” Tôi nói: “Ông có bằng chứng cho lời tuyên bố này không? Thậm chí nếu đó là lệnh từ cấp trên thì chính ông mới thật sự là người đã bắt giữ tôi. Ông có thể nói rằng việc đó không hề liên quan đến mình chăng? Trong tương lai, tôi sẽ kiện ông.”

Ngày hôm sau, ông ấy lại đến gặp tôi. Ông ấy uể oải nói với tôi: “Tôi kiệt sức rồi. Tôi không có thức ăn, nước uống và không ngủ 36 giờ đồng hồ rồi. Tôi sẽ đóng hồ sơ vụ án của cô! Tôi thực sự không hề muốn bắt giữ cô! Tại sao cô lại phát tài liệu chân tướng Pháp Luân Công chứ? Cả hai chúng ta đáng lẽ sẽ ổn nếu cô không làm.”

Tôi nói: “Tôi làm điều này là vì phần lớn người dân không biết chân tướng về Pháp Luân Công hay cuộc bức hại. Tôi không hề vi phạm pháp luật!”

Trong vòng 5 ngày bị giam ở đồn công an, tôi có thể thấy ông ấy rất đau khổ. Một mặt, ông ấy không muốn bắt giữ tôi. Mặt khác, ông ấy là một người nhút nhát không dám chống lại lệnh cấp trên. Đến ngày nay, nhiều cảnh sát đã minh bạch chân tướng về Pháp Luân Công và không muốn tham gia vào cuộc bức hại.

Có lẽ là để bù đắp cho cảm giác thống khổ, ông ấy thường mua bánh, sữa và các thực phẩm khác cho tôi. Tất nhiên, tôi không hề ăn hay uống những gì ông ấy mua.

Khi thời gian giam giữ phi pháp của tôi kết thúc, tôi đến gặp ông ấy và nói: “Ông đã dẫn đầu vụ bắt giữ tôi!” Ông ấy khó chịu và cãi lại: “Không phải tôi dẫn đầu vụ bắt giữ cô mà là người kia cơ.” Tôi nói: “Tôi không biết người mà ông đang đề cập đến. Tôi chỉ nhìn thấy ông dẫn đầu vụ bắt giữ tôi.”

Ông ấy biện hộ bốn lần và tôi tiếp tục tranh cãi với ông ấy. Cuối cùng, ông ấy không chối cãi được nữa và nói: “Được rồi, sao cũng được.” Thật là đáng thương! Mặc dù trong tâm ông ấy không hề muốn bức hại tôi, ông ấy vẫn tiến hành mệnh lệnh một cách thụ động! Sự thật đó không bao giờ có thể bỏ qua.

Ông ấy lặng lẽ bỏ qua đồ đạc của tôi

Chính đồn trưởng Lương là người dẫn đầu một nhóm cảnh sát lục soát nhà tôi. Dù không thể nhớ những cảnh sát khác lục soát nhà tôi, tôi sẽ luôn nhớ đến hành động của ông ấy.

Khi những người khác muốn lục soát, ông ấy ngăn họ lại và nói: “Để tôi làm việc này.” Tôi thấy ông ấy tìm được một thùng nhựa trong suốt ở trong tủ và nó chứa vài tài liệu chân tướng Pháp Luân Công. Ông ấy nhìn nó rồi lặng lẽ đặt nó trở lại vào trong tủ.

Một cảnh sát lấy iPad, ổ cứng di động và máy phát nhạc của tôi (tất cả đều chứa thông tin liên quan đến Pháp Luân Công) ra khỏi ngăn bàn và đặt trên bàn uống trà. Tôi thấy Lương đặt lần lượt đặt chúng xuống ngăn chứa bên dưới của bàn uống trà và nói rằng họ không cần tịch thu những thứ này. Một cảnh sát khác lại lấy chúng ra. Ông ấy lặng lẽ đặt ổ cứng di động và máy phát nhạc trở lại chỗ cũ để những người kia không lấy đi.

Trong suốt quá trình lục soát, ông ấy không dịch chuyển nhiều thứ ngoại trừ những thứ ở trên bề mặt. Ví dụ, một chiếc máy tính xách tay cũ đã không được sử dụng nhiều năm, có chứa các tệp tin chưa được xóa và nó chưa hoàn toàn được khóa. Tuy nhiên ông ấy không tịch thu nó. Về cơ bản, những đồ dùng trong nhà tôi được giữ nguyên hiện trạng.

Nhân viên trại tạm giam: “Hãy thả cô ấy đi!”

Vài hôm sau, vào một đêm nọ, cảnh sát đã hộ tống tôi đến một trại tạm giam. Sau khi đọc thông tin của tôi, người quản lý trại tạm giam đã công khai khiển trách những cảnh sát chịu trách nhiệm cho vụ án: “Tại sao các anh lại bắt học viên Pháp Luân Công trong thời gian đại dịch? Các anh không có gì tốt hơn để làm hay sao? Nói với đội trưởng các anh thả cô ấy ra đi!”

Cảnh sát chịu trách nhiệm cho vụ án đã nói một cách bất lực: “Không phải là chúng tôi muốn bắt giữ cô ấy mà là cục công an đưa ra lệnh này!” Người quản lý trại tạm giam nói: “Yêu cầu đội trưởng của các anh gọi cho cục công an, nói rằng chúng tôi không nhận học viên Pháp Luân Công trong thời gian đại dịch và thả cô ấy đi!”

Sau khi đọc thông tin của tôi, trại tạm giam tuyên bố rằng nó không hoàn chỉnh, chỉ ra nhiều điểm không hợp lý và từ chối tiếp nhận tôi. Tuy nhiên, đồn công an đã dành cả đêm để chắt lọc thông tin và cưỡng ép tôi vào trại tạm giam vào ngày hôm sau.

Lính canh trại tạm giam: “Cô có thể luyện và dạy cho những người khác luyện”

Chiều hôm sau, tôi được hộ tống đến trại tạm giam. Khoảng một giờ đồng hồ sau đó, một nữ lính canh bước đến và chúng tôi đã có một cuộc trò chuyện chóng vánh. Tôi dự định nói với cô ấy rằng tôi sẽ luyện các bài công pháp của Pháp Luân Công ở đây mỗi ngày. Trước khi tôi có thể lên tiếng, cô ấy nói một điều khiến tôi kinh ngạc: “Cô có thể luyện [ở đây] và dạy cho những phạm nhân khác luyện, có thể nói với họ về Pháp Luân Công nhưng không thể ép buộc họ chấp nhận được.” Tôi nói: “Cô đừng lo, tôi sẽ không ép buộc họ.”

Kể từ hôm đó, mỗi ngày tôi đều học thuộc Chuyển Pháp Luân, luyện công, phát chính niệm và giới thiệu Pháp Luân Công với các phạm nhân khác. Ngày nào tôi cũng bận rộn.

Các lính canh tuần tra bên ngoài cũng rất tử tế. Một người trong số đó đã chủ ý đến nói chuyện với tôi. Họ lắng nghe khi tôi nói với họ về Pháp Luân Công trong vòng vài phút rồi bước đi. trại tạm giam không cho phép họ đứng ở cửa sổ của một buồng giam nào quá lâu. Sau một hồi, anh ấy lại đến và nói chuyện với tôi, cứ như thế lặp lại nhiều lần trong một ca trực. Khi anh ấy thấy tôi đang đả tọa hoặc học thuộc Chuyển Pháp Luân mỗi ngày, anh ấy nhẹ nhàng hỏi: “Cô có mệt không? Hãy nghỉ một chút đi.”

Sau đó tôi bị chuyển đến một trại tạm giam khác cùng với một lính canh ở trại tạm giam cũ. Ngày hôm sau khi tôi đang ở trong buồng giam, anh ấy đã chào tôi trước mặt tất cả các phạm nhân khác và trò chuyện với tôi. Sau khi anh ấy rời đi, những người khác ngạc nhiên hỏi: “Hai người biết nhau từ trước sao?” Tôi nói: “Chúng tôi gặp nhau sau khi tôi bị bắt giam.”

Tôi biết rằng bất kể cuộc bức hại có tà ác ra sao, người dân đều có thể phân biệt tốt xấu từ trong tâm của họ.

Một lính canh nói với cấp trên của mình: “Cô ấy là một người tốt!”

Sau khi tôi bị giam vài ngày ở trong trại tạm giam, một nam lính canh đang tuần tra nhìn thấy hồ sơ của tôi và yêu cầu tôi đến nói chuyện với anh ấy một lúc. Anh ấy nói không hề muốn nhìn thấy tôi ở trong đó. Anh nói rằng nếu các học viên Pháp Luân Công không từ bỏ đức tin thì án tù sẽ rất nặng, rằng anh cảm thấy tiếc khi chứng kiến các học viên Pháp Luân Công có bằng tiến sỹ và thạc sỹ bị bỏ tù nhiều năm liền. “Nếu cô có thể từ bỏ đức tin, tôi đảm bảo rằng cô có thể ra khỏi đây sớm. Cô sẽ từ bỏ chứ?” Tôi nói không từ bỏ. Anh ấy nói điều đó “thật quá đáng tiếc.”

Ngày hôm sau, anh ấy kéo một cái ghế và ngồi nói chuyện với tôi. Anh ấy cố gắng thay đổi tôi, hỏi tôi nhiều câu hỏi về Pháp Luân Công. Tôi trả lời lần lượt những câu hỏi ấy và nói cho anh ấy sự thật về vụ tự thiêu Thiên An Môn được ĐCSTQ giàn dựng cùng với những sự việc khác. Sau khi nói chuyện hơn nửa giờ đồng hồ, anh ấy rời đi. Hôm sau, anh ấy lại đến nói chuyện với tôi. Sau khi nói chuyện hơn nửa giờ đồng hồ, anh ấy nói: “Tôi không thể nói chuyện với cô được nữa, nếu không tôi sẽ bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công.”

Khi tôi lần đầu luyện công trong trại tạm giam này, rất nhiều lính canh, bao gồm cả người đứng đầu trong số đó, đều tìm đến. Một người nói rằng tôi không nên tập những động tác tay quá rõ ràng ở trước camera giám sát vì chúng được kết nối đến chỗ các viên chức cấp trên. Nếu ai đó bị phát hiện đang luyện Pháp Luân Công, các lính canh sẽ gặp rắc rối. Họ yêu cầu tôi nghĩ cho họ, vì thế tôi chỉ ngồi đả tọa.

Một ngày sau, anh lính canh kia tìm đến và chỉ vào cái giường nằm cạnh cửa ra vào: “Tôi thực sự ngưỡng mộ cô! Vì cô rất thích ngồi thiền, tôi nghĩ cô nên ngồi đây và thiền định bất cứ khi nào cô muốn.” Sau này, cấp trên của anh ấy đến để kiểm tra các buồng giam và được anh ấy hộ tống. Khi đến cửa buồng giam của tôi, anh ấy chỉ vào tôi và nói với cấp trên của mình: “Cái cô này chính là người tu luyện Pháp Luân Công. Cô ấy là một người rất tốt!”

Lính canh trại tạm giam: “Miễn là lương tâm cô trong sạch là được!”

Nhiều học viên Pháp Luân Công trong đó có cả tôi bị giam ở trong trại tạm giam số ba. Đây là một nơi giam giữ nhiều tội phạm tàn bạo và chưa từng có học viên Pháp Luân Công nào bị giam ở đây. Vì vậy, các lính canh có chút tò mò về chúng tôi.

Một hôm, một nữ lính canh tiếp cận tôi và nói rằng người đứng đầu trong số họ đã yêu cầu cô ấy đến nói chuyện với tôi về Pháp Luân Công. Cô ấy là một người hòa nhã, thuần hậu và quyết đoán.

Trong hơn một tháng kế tiếp, cô ấy đã nói chuyện với tôi bốn lần và mỗi lần kéo dài hai giờ đồng hồ hoặc hơn. Chúng tôi nói về lý do tôi tu luyện Pháp Luân Công, Pháp Luân Công là gì, sự bức hại mà tôi đã trải qua cũng như nền tảng học vấn và gia đình của tôi. Mỗi lần nói chuyện với tôi, cô ấy đều không muốn dừng lại. Nhiều lần, các đồng nghiệp đều thúc giục cô ấy rời đi và yêu cầu cô nhanh chóng đưa tôi về buồng giam. Cô ấy nói thêm: “Tôi chỉ thích nói chuyện với cô ấy (ám chỉ tôi).”

Cô ấy tử tế với tôi và chăm sóc tôi trong khả năng tốt nhất của mình. Khi phạm nhân được sắp xếp đến các đơn vị khác nhau, hầu hết họ đều muốn được sắp xếp vào đơn vị mà cô ấy quản lý. Tuy nhiên, cô ấy chỉ chuyển tôi và một người khác có đức tin đến đơn vị của cô ấy.

Không lâu sau khi tôi được chuyển đi, người đứng đầu các phạm nhân trong buồng giam tìm đến tôi sau khi nói chuyện với cô ấy và nói rằng: “Cô ấy (nữ lính canh kia) thực sự rất tốt với cô. Cô ấy nói chuyện với tôi hơn nửa giờ đồng hồ và hầu như lúc nào cũng nói về cô. Cô ấy nói cô tử tế, thánh thiện, tốt bụng và cô ấy rất thích cô. Cô ấy nhờ tôi chăm sóc cho cô nhiều hơn và không để những người khác bắt nạt cô.”

Tôi nhớ rằng luật sư của tôi nói nếu tôi kiên quyết bào chữa vô tội thì có thể bị giam từ ba năm rưỡi đến bốn năm tù, còn nếu nhận tội thì có thể là hai năm rưỡi đến ba năm. Tất nhiên, tôi sẽ không thỏa hiệp nhưng tôi lo lắng cho cha mẹ đã lớn tuổi của mình.

Cô ấy biết nỗi lo của tôi nên đã nói: “Nếu cô thấy lựa chọn của mình là đúng thì hãy cứ kiên định, miễn là lương tâm cô trong sạch là được rồi!” Cụm từ “lương tâm trong sạch” đã làm cho quyết định của tôi dễ dàng hơn nhiều. Tôi nói: “Đúng vậy, chính là nó. Lương tâm trong sạch.”

Cho dù kết quả ra sao, việc ấy không thành vấn đề. Tôi chỉ cần có một lương tâm trong sạch. Tôi không hề làm điều gì bất chính hay phi pháp và mọi người đều biết điều đó.

Một lính canh giúp đỡ các học viên Pháp Luân Đại Pháp

Khi tôi ở trong trại tạm giam thứ tư, tôi may mắn được ở chung buồng giam với một học viên trẻ. Học viên này năng nổ, lạc quan, vui tươi một cách tự nhiên và dễ mến. Ngoài ra, cô ấy có khiếu hài hước tốt và thường dạy mọi người trong buồng giam cách làm người tốt, v.v Mọi người trong buồng giam đều thích cô ấy, kể cả các lính canh.

Chồng của học viên trẻ này cũng bị giam ở trong cùng trại tạm giam với chúng tôi. Theo luật, họ không được phép giao tiếp với nhau. Tuy nhiên, các lính canh thường giúp họ chuyền thư cho nhau.

Học viên trẻ này viết về những trải nghiệm của vợ chồng cô ấy, từ việc hẹn hò, yêu đương cho đến kết hôn. Cô ấy đã viết một câu chuyện dài và chuyền nó cho mọi người trong buồng giam. Sau khi mọi người đọc xong, cô ấy đưa nó cho lính canh quản lý buồng giam. Sau khi lính canh quản lý buồng giam đọc xong, cô ấy yêu cầu người đó chuyển cho chồng mình. Nhiều người đã đọc nó và khen văn phong của cô ấy rất tốt.

Học viên trẻ này được thả vào cùng ngày với chồng của mình. Vài ngày trước khi họ được thả, tôi được biết rằng vì đại dịch mà gia đình họ không thể gửi quần áo vào bên trong trại tạm giam. Nữ lính canh buồng giam này sau đó đã tự bỏ tiền mua những món đồ nội y cao cấp, giặt giũ sạch sẽ và đưa chúng cho nữ học viên, yêu cầu cô ấy mặc chúng vào ngày được thả. Nữ lính canh nói: “Chúng đã được giặt giũ sạch sẽ rồi.” Cô ấy còn tặng sô cô la, kẹo, bánh quy và những món ăn vặt khác cho học viên ấy.

Vài ngày trước khi học viên trẻ ấy rời đi, nữ lính canh này tìm được cơ hội để nói chuyện trực tiếp với cả hai vợ chồng học viên ấy. Nữ lính canh cũng xin trại tạm giam phát cho họ hai bộ trang phục mới để mặc vào ngày họ rời khỏi đây. Vào ngày học viên ấy rời đi, cô ấy đã chạy đến nhiều buồng giam để tìm hai quả táo đỏ lớn (vì đại dịch mà những thực phẩm như táo trở nên cực kỳ khan hiếm) và yêu cầu họ nhận lấy như một biểu tượng của sự may mắn.

Theo lời kể của những người đã chứng kiến đôi vợ chồng rời khỏi trại tạm giam, nữ học viên và chồng mặc trang phục thể thao tươm tất, giống như một cặp đôi vừa kết hôn vậy.

Các lính canh gọi tôi là “cô giáo”

Tôi thường dạy cho các phạm nhân trong buồng giam nhiều thứ, dạy họ tiếng Anh, kể những câu chuyện lịch sử và về văn hóa truyền thống, v.v Các phạm nhân vô cùng thích những điều tôi dạy đến nỗi họ gọi tôi là “cô giáo”. Trong báo cáo mà họ gửi lên trại tạm giam, họ thường nói rằng họ biết ơn về những điều tôi đã dạy về việc trở thành người tốt. Mỗi lần các lính canh nói chuyện với họ, họ đều nói về tôi một cách rất tích cực. Vì thế, một trong số lính canh quản lý buồng giam đã gọi tôi là “cô giáo”.

Vài ngày trước khi tôi được thả, lính canh quản lý đã đến buồng giam để tổ chức một bữa tiệc chia tay và nói: “Cô giáo sẽ về nhà. Mọi người hãy cùng nhau khuyến khích cô ấy nói vài lời. Nếu cô có bất kỳ điều gì muốn nói, hãy tận dụng cơ hội này để nói ra.”

Tôi đã bị giam ở trong hơn cả chục buồng giam thuộc nhiều trại tạm giam khác nhau. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một lính canh đích thân tổ chức một bữa tiệc chia tay cho một người bị giam. Tôi biết rằng trong hơn 20 năm quen biết các đệ tử Đại Pháp, các lính canh đều biết trong tâm rằng đệ tử Đại Pháp là những người tốt và Pháp Luân Công là tốt.

Kết luận

Sau khi trở về nhà, tôi nói chuyện với các đồng nghiệp và bạn bè của mình và biết được nhiều điều cảm động.

Khi tôi bị bắt, các lãnh đạo của công ty đã muốn đến gặp tôi và thuê luật sư cho tôi nhưng lại từ bỏ ý định sau khi biết rằng chỉ có thành viên trong gia đình mới được phép thuê luật sư. Sáu tháng sau đó, khi lãnh đạo công ty biết địa chỉ email của tôi, họ đã viết thư cho tôi dưới tên công ty, nói rằng nếu tôi cần được giúp đỡ bất kỳ điều gì thì có thể viết thư cho họ bất kỳ lúc nào.

Vào ngày tôi trở lại, một lãnh đạo công ty đã hỏi thăm tình hình của tôi và hỏi liệu tôi có cần trợ giúp hay cần tiền không. Ông ấy cũng thu xếp cho tôi một công việc ở một công ty mà bạn ông ấy đã đầu tư vào. Cuối cùng, tôi đã không đến đó làm việc nhưng tôi trân trọng sự tử tế của ông ấy.

Tôi còn nghe nói rằng sau khi sếp cũ của tôi biết tôi bị giam giữ, ông ấy đã thông qua nhiều cách để gặng hỏi về tình hình của tôi. Mỗi lần ông ấy gặp gỡ hoặc tụ tập với các đồng nghiệp cũ của tôi, ông ấy đều nhắc đến tôi với tông giọng đầy cảm thông và hối tiếc. Đồng nghiệp tôi nói rằng sếp cũ của tôi vô cùng quý trọng tính cách và đạo đức nghề nghiệp của tôi. Khi biết rằng tôi đang tạm thời ở một thành phố khác sau khi được thả, ông ấy đã nhờ trợ lý của mình liên lạc với nhiều đồng nghiệp sẵn lòng lái xe để đến gặp tôi và mời tôi đi ăn tối. Sau này, khi biết được tôi đã trở về thành phố ban đầu của mình, ông ấy ngay lập tức đặt một phòng riêng trong một nhà hàng cao cấp gần nhà tôi và mời tôi đi ăn tối. Bữa tối ấy trị giá hơn 4.000 Nhân dân tệ. Tôi vô cùng cảm kích.

Nhiều đồng nghiệp khác của tôi cũng lần lượt mời tôi đi ăn tối.

Tôi rất cảm động bởi những màn tiếp đón nồng hậu này. Hiểu biết của người dân về Đại Pháp đã thực sự thay đổi.

Nhiều người bạn học của tôi đã lo lắng về tôi sau khi nghe tin tôi bị bắt. Họ đã cố gắng tìm mối liên hệ để giúp đỡ tôi, liên lạc với gia đình tôi nhiều lần và nhờ gia đình thuê một luật sư cho tôi. Một vài người đã tiết kiệm tiền cho tôi và thường xuyên viết thư cho tôi. Những lá thư ấy quả thực là một nguồn động viên ấm áp khi tôi còn ở trong tù.

Vài người bạn học biết rằng tôi thường bị sách nhiễu sau khi được thả nên đã chia sẻ với tôi cách đối mặt với sự sách nhiễu dưới một góc độ pháp lý.

Khi còn ở trong các trại tạm giam, một nơi tối tăm đến thế, tôi đã nhìn thấy phía mặt lương thiện trong tâm của con người, từ các lính canh cho đến thường dân.

Giờ đây, nhiều người đã thực sự minh bạch chân tướng về Pháp Luân Công và cuộc bức hại. Họ có thể không thực sự hiểu tường tận về những bài giảng của Pháp Luân Công nhưng ít nhất họ đã biết rằng đệ tử Đại Pháp là những người tốt và lương thiện đang bị bức hại oan sai. Từ góc độ này, cuộc bức hại của ĐCSTQ chỉ càng cho phép người dân thấu tỏ một cách sâu sắc hơn về bản chất tà ác của nó.

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/4/22/444996.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/7/18/210360.html

Đăng ngày 22-08-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share