Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 25-04-2023] Tôi là một giáo viên trung học phổ thông và đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ trước năm 1999.

Hiệu trưởng tin tưởng giao cho tôi xử lý một nhiệm vụ khó

Tháng 8 năm 2020, tôi chịu trách nhiệm quản lý hai lớp học. Một trong số các đồng nghiệp của tôi đột nhiên thôi việc vào tháng 9. Giáo án giảng dạy thì đã soạn xong và nhà trường không thể tìm được bất kỳ ai dạy lớp của anh ấy. Lãnh đạo nhà trường và phó hiệu trưởng đã yêu cầu tôi tiếp quản lớp đó. Tôi cho rằng việc đó sẽ khó khăn và các giáo viên khác cũng lo rằng tôi sẽ không thể quản lý được ba lớp học.

Nhưng phó hiệu trưởng và lãnh đạo đã nói: “Cô tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nên cô sẽ xử lý được việc này. Không ai khác có thể làm được đâu.” Vì thế, tôi đã đồng ý.

Nhưng đến thời điểm mà tôi chính thức tiếp quản lớp học vào tháng 10 thì tôi lại suy nghĩ khác. Em lớp trưởng đến lớp và không thấy tôi ở đó nên đã nói tôi đứng đợi ở sảnh, còn mình thì bước vào trong lớp học và nói với các học sinh khác về tình huống của tôi. Em ấy yêu cầu các học sinh khác chào đón tôi. Bằng cách này, tôi đã chính thức tiếp quản lớp học ấy.

Hiệu trưởng không bức hại các học viên

Vào giữa tháng 10 năm 2020, “Chiến dịch Zero Covid” của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu. Phòng 610 địa phương biết rằng tôi đã tự vệ thành công khi họ bức hại tôi vào lần trước, vì vậy họ không dám trực tiếp nói chuyện với tôi. Thay vào đó, họ tìm đến gia đình tôi trước.

Chị gái tôi kể với tôi những gì Phòng 610 đã nói. Tôi nhận ra rằng vấn đề này nghiêm trọng nên đã cùng với chị gái tôi tìm đến các lãnh đạo nhà trường.

Tôi kể với các đồng nghiệp về tình huống của tôi. Họ ngay lập tức trấn an tôi: “Chúng ta ở trong một môi trường làm việc bình thường, và chúng tôi sẽ không để người ta bắt cô đi đâu. Cô đừng sợ, hãy cứ tập trung dạy học.” Hiệu trưởng sau đó kể với tôi rằng các lãnh đạo nhà trường cảm thấy tôi là một nhân sự có năng lực và họ sẽ không dễ dàng để người ta bắt tôi đi. “Thậm chí nếu họ bắt cô đi, nhà trường sẽ yêu cầu họ trả tự do cho cô.”

Tôi nhận ra rằng Sư phụ đang dùng lời của họ để trấn an tôi. Tôi biết tôi nên phát chính niệm để vô hiệu hóa cuộc bức hại này. Sư phụ đang nắm chắc mọi thứ. Tôi từng có lần nói với một thành viên của ủy ban chính trị và pháp luật rằng: “Công việc của tôi là được Sư phụ ban cho và không ai có thể tước đoạt nó. Lương bổng của tôi được Sư phụ an bài và không có liên quan gì đến ĐCSTQ. Hầu hết người dân không dễ dàng bị lừa bịp bởi chiêu trò tẩy não của ĐCSTQ và họ vẫn còn có lương tâm.”

Hiệu trưởng này mới nhận chức nên tôi không có cơ hội giảng chân tướng về cuộc bức hại cho ông ấy. Tôi nói với ông ấy về tình huống của tôi và những gì Phòng 610 dự định làm với tôi. Ông ấy nói ngay: “Đây chính là bức hại đức tin!” Tôi không ngờ ông ấy lại khôn ngoan đến thế. Ông ấy cũng nói rằng khi cuộc bức hại vừa mới bắt đầu thì có hàng loạt hiệu trưởng đã tuân theo chính sách của ĐCSTQ và bức hại tôi. Sau này, họ đã nhận ra điều ấy là sai trái nhường nào. Tôi thúc giục ông ấy thoái Đảng. Ông ấy không trực tiếp trả lời tôi nhưng có vẻ như là đồng ý.

Cả trường học, từ hiệu trưởng cho đến các giáo viên, đã phản đối cuộc bức hại Đại Pháp và đảm bảo an toàn cho các học viên. Kế hoạch bức hại nhắm vào tôi của Phòng 610 địa phương đã thất bại.

Sau khi bị tố cáo một cách oan sai

Vì tôi kiên định tu luyện Đại Pháp, chồng cũ và cũng là đồng nghiệp của tôi, đã kiện tôi khi tôi đang trải qua thời điểm khó khăn nhất. Anh ấy còn muốn ly hôn với tôi. Tôi biết anh ấy ngoại tình. Vì tôi là một người tu luyện nên tôi có thể bình tĩnh đối mặt với tình huống này. Tuy nhiên, nhân tình của anh ấy ép buộc anh phải ly hôn.

Tôi đã đồng ý vì tôi không thể để cô ấy liên tục phá thai. Nếu tôi không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi sẽ không bao giờ ly hôn với chồng cũ một cách hòa bình vì tôi không làm gì sai cả. Họ đã dọn vào ở chung với nhau. Chồng cũ và tôi vẫn dạy cùng trường trong suốt những năm qua. Con trai của họ cũng dần trưởng thành.

Cậu bé này đã hai lần bỏ học và thi trượt nhiều môn. Vào mùa xuân năm 2019, chồng cũ tôi đã chuyển cậu ấy đến lớp tôi. Khi cậu ấy chơi điện thoại trong lớp, tôi đã tịch thu nó và cất đi. Hiệu trưởng đã giữ chiếc điện thoại di động ấy và không trả lại cho đến cuối học kỳ đó. Cậu ấy oán hận tôi. Ở trường trung học phổ thông, bởi vì cậu ấy không cần thi môn của tôi dạy trong kỳ thi tuyển sinh đại học nên thường tỏ ra chán chường trong lớp của tôi.

Cậu ấy đã hai lần viết thư cho sở giáo dục địa phương và khiếu nại rằng tôi tịch thu điện thoại di động của cậu ấy. Sau đó, nhà trường đã nhận thông tin từ sở giáo dục rằng một học sinh trung học phổ thông ở trường chúng tôi đã khiếu nại về học phí của trường, về việc các giáo viên đối xử thô lỗ và phạt học sinh. Đặc biệt, học sinh ấy đã tố cáo tôi, chủ yếu là vì tôi cố gắng giảng chân tướng cho các học sinh về cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp.

Sau khi các lãnh đạo nhà trường biết rằng chính là con trai của chồng cũ tôi đã tố cáo tôi, một phó hiệu trưởng đã lịch sự nói với tôi: “Chúng tôi chỉ muốn biết hiện giờ cô đang dạy lớp nào và học sinh nào có thể đã nói xấu cô. Chúng tôi sẽ tìm ra và yêu cầu học sinh đó xóa bài đăng. Chúng tôi không hề muốn phê bình cô đâu!”

Nhà trường đã cử một phó hiệu trưởng đến Sở Giáo dục để đích thân làm rõ sự việc. Ban đầu, Sở Giáo dục nói rằng sẽ đình chỉ tôi vì nhà trường không nên cho phép các học viên Pháp Luân Đại Pháp dạy học. Tuy nhiên, nhà trường đã ngó lơ yêu cầu này. Thay vào đó, nhà trường hết lần này lần khác đến Sở Giáo dục để giải thích sự việc. Các lãnh đạo nhà trường cũng đến những lớp học mà tôi giảng dạy và tất cả học sinh đều nói rằng tôi là một giáo viên tốt. Các em nói rằng học sinh không nên tố cáo tôi một cách oan sai và bài đăng đó nên bị xóa.

Tất cả học sinh đều phủ nhận đã nói xấu tôi. Lãnh đạo nhà trường yêu cầu các lớp trưởng đại diện cho mỗi lớp viết một bản cam kết. Bốn em lớp trưởng đã viết bản cam kết. Ban lãnh đạo nhà trường mang những bản cam kết này đến Sở Giáo dục và sự tình rắc rối này đã chấm dứt.

Trong suốt quá trình ấy, hiệu trưởng không hề nói chuyện với tôi lần nào, huống hồ là phê bình tôi. Tuy nhiên, gia đình chồng cũ lại bị các đồng nghiệp của tôi lên án. Vợ chồng họ vẫn giả vờ không biết ai đã tố cáo tôi. Ban đầu, tôi muốn chuyển con trai của chồng cũ sang một lớp khác nhưng hiệu trưởng nhà trường đã hỏi tôi: “Giáo viên nào lại dám nhận một học sinh như thế chứ?” Tôi đã suy nghĩ về điều ấy. Tôi là một người tu luyện. Đứa trẻ ấy và tôi hẳn phải có quan hệ nhân duyên bởi vì cậu ấy ở trong lớp của tôi. Tôi nên nhẫn nhịn, đối xử bằng tấm lòng từ bi và không căm ghét cậu ấy.

Khi cậu ấy thấy rằng các học sinh khác đều ủng hộ và bảo vệ Pháp Luân Đại Pháp và tôi, cậu ấy đã âm thầm xóa bài đăng kia và cũng hiểu ra mình đã bị lừa dối bởi lời tuyên truyền phỉ báng Đại Pháp của ĐCSTQ.

Cậu ấy vẫn học ở lớp của tôi và tôi đối xử tốt với cậu ấy. Tôi nhớ đến lời giảng của Sư phụ:

“Từ bi năng dung thiên địa xuân
Chính niệm khả cứu thế trung nhân.”
(“Pháp Chính Càn Khôn”, Hồng Ngâm II)

Lần nào thì chuyện xấu cũng trở thành hảo sự. Tôi biết rằng đây chính là trí huệ và sự từ bi vô hạn của Sư phụ! Dù con đường tu luyện trong tương lai có dài đến đâu, tôi sẽ theo Sư phụ cho đến tận cùng!

Nhiều người đã liên tục tận dụng chức vụ của họ để bảo vệ Pháp Luân Đại Pháp và các học viên trong suốt cuộc bức hại này. Thần chắc chắn sẽ ban phước lành cho họ. Tôi chân thành mong rằng nhiều hơn nữa những người có khả năng chấm dứt cuộc bức hại này sẽ làm điều đúng đắn và lựa chọn một tương lai tốt hơn cho bản thân, giống như các lãnh đạo và đồng nghiệp ở nơi làm việc của tôi vậy!

Con xin cảm tạ Sư phụ!

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/4/25/444846.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/7/15/210317.html

Đăng ngày 19-08-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share