Bài viết của đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 01-07-2023] Sáng ngày 19 tháng 7 năm 1999, viên cảnh sát quản lý tiểu khu dân cư của chúng tôi gõ cửa nhà tôi và đề nghị tôi đến đồn công an để nói chuyện. Tôi theo ông ấy đến đồn công an vì có nhiều phụ huynh và trẻ nhỏ của các gia đình hàng xóm đang xem băng video giảng Pháp của Sư phụ trong căn hộ của tôi.

Một cảnh sát lớn tuổi hơn ở phòng công an quận đã hỏi tôi rất nhiều câu hỏi về Pháp Luân Công. Tối hôm đó, họ thả tôi đi. Tại nhóm học Pháp buổi tối hôm đó, tôi được biết hai phụ đạo viên Pháp Luân Đại Pháp ở nhóm chúng tôi cũng bị đưa đến đồn công an và bị chất vấn cùng những câu hỏi trên trong các phòng khác nhau.

Ngày 20 tháng 7 năm 1999, viên cảnh sát quản lý tiểu khu của chúng tôi và một người nữa lại đến căn hộ của tôi. Họ kinh ngạc khi thấy có nhiều phụ huynh và trẻ nhỏ đang xem các bài giảng Pháp của Sư phụ. Họ ra ngoài gọi điện thoại. Tôi biết có chuyện không hay sẽ xảy ra vì họ không muốn sử dụng điện thoại bàn của tôi để gọi. Tôi nói các học viên ở đó nhanh chóng rời đi trong khi cảnh sát ra ngoài gọi điện thoại. Không lâu sau khi các học viên rời đi, nhiều cảnh sát đến, trong đó có người đàn ông lớn tuổi ở phòng công an quận. Tôi nói với họ rằng bài giảng thứ năm là bài giảng ngắn nhất, và mọi người đã về hết rồi.

Ngày 21 tháng 7, hai cảnh sát mà tôi không biết tìm đến. Các học viên hàng xóm và con cái của họ đang xem bài giảng thứ sáu ở trong căn hộ của tôi, vì thế tôi nói họ ngồi vào hàng ở sau cùng. Sau khi xem bài giảng, một cảnh sát nói không có bất cứ điều gì sai trái trong video. Vài phụ huynh cũng bình luận rằng Pháp Luân Công dạy người ta trở nên tử tế và trung thực, và rằng chính quyền không cần phản ứng thái quá, điều động nhiều cảnh sát đến vậy.

Sau đó, có chín cảnh sát thay phiên nhau túc trực ở căn hộ của tôi. Tôi viết hết tên của họ xuống. Khi tôi vào trang Minh Huệ, họ ở bên cạnh tôi đọc các bài viết. Có một bài viết về Sân vận động Phong Đài ở Bắc Kinh, với một bức ảnh chụp một Pháp Luân lớn trên nóc sân vận động. Tôi xúc động đến nơi nước mắt. Các cảnh sát đọc bài viết đó nhanh chóng ghi chép vài thứ rồi vội vã trở về đồn công an. Họ từ chối sử dụng điện thoại bàn của tôi. Vì không có điện thoại di động, nên sau khi đọc được điều gì đó quan trọng trên trang Minh Huệ, họ chuyển thông tin về đồn công an bằng cách cử một người về đồn rồi quay trở lại.

Vào lúc 3 giờ chiều ngày 22 tháng 7 năm 1999, Đài Truyền hình Trung ương Trung Quốc phát sóng “tin thời sự” về Pháp Luân Công, giả dối tuyên bố có 10 cái chết liên quan đến Pháp Luân Công. Họ còn tùy tiện chỉnh sửa Kinh văn “Một chút cảm tưởng của tôi” của Sư phụ. Tôi yêu cầu các cảnh sát đọc kinh văn gốc của Sư phụ và sau đó đọc bản chỉnh sửa mà ĐCSTQ công bố. Họ đều im lặng.

Sau khi cuộc bức hại bắt đầu, viên cảnh sát quản lý tiểu khu của chúng tôi đã nhiều lần bảo vệ tôi. Nhiều cảnh sát khác ở đồn công an cũng chọn đứng về phía chính nghĩa. Nhiều năm trôi qua, tôi chưa hề thấy bất kỳ báo cáo nào trên Minh Huệ về việc họ tham gia vào cuộc bức hại.

Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của trang web Minh Huệ (Minghui.org). Khi sử dụng lại vì mục đích phi lợi nhuận, vui lòng ghi rõ nguồn ở đầu bài đăng hoặc tác phẩm (Theo bài viết của trang Minh Huệ…), sau đó dẫn đường link bài gốc của Minh Huệ. Trường hợp sử dụng với mục đích thương mại, vui lòng liên hệ với Ban Biên tập về thủ tục ủy quyền.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/7/1/462530.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/7/5/210176.html

Đăng ngày 07-08-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share