Bài viết của đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Hồ Bắc, Đại Lục
[MINH HUỆ 13-05-2023] Tôi là giáo viên toán trường cấp 2 ở nông thôn, trước tu luyện, để học sinh đạt thành tích tốt, tôi phải hao tổn tinh thần sức lực rất nhiều, sau một kỳ thi lớn, tôi thường bị cảm nặng, phải tiêm (truyền dịch) năm, sáu ngày mới khỏi.
Vào mùa Xuân năm 1994, hiệu trưởng mời hai vị đồng nghiệp luyện Pháp Luân Công giới thiệu Pháp Luân Công cho chúng tôi. Họ nói: Luyện Pháp Luân Công phải chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn làm người tốt, làm việc tốt, đề cao đạo đức; luyện năm bài công pháp có hiệu quả chữa bệnh khỏe người. Tôi nghĩ, vậy thật tốt. Về sau tôi nhận thấy nhân phẩm của họ thực sự tốt: Không hút thuốc uống rượu, không đánh bài, không cờ bạc, thậm chí không nói tục; trong công việc cũng dễ phối hợp: Đối xử với mọi người thành khẩn, và không cần phải phòng thủ khi làm việc với họ. Lúc nhỏ, vì gia đình tôi bị xếp vào thành phần phú nông, là đối tượng đấu tranh của Trung Cộng, tôi đã phải cố gắng chịu đựng sự hà hiếp. Bây giờ nhìn thấy bên cạnh có nhóm người tốt luyện Pháp Luân Công, tôi cảm thấy đây thực sự là miền tịnh thổ tại nhân gian, và tâm tôi hướng về nơi ấy.
Vào mùa Thu năm 1994, tôi cũng theo đồng nghiệp tu luyện Pháp Luân Công. Tôi minh bạch rằng: Người tu luyện ở đâu cũng phải làm người tốt, cần làm tốt công việc của mình một cách cẩn trọng và tận tụy, không chấp trước vào danh lợi. Mặc dù khối lượng công việc nhiều hơn, nhiệm vụ giảng dạy nặng nề hơn, nhưng tôi có Đại Pháp chỉ đạo, nên trọng tâm công việc của tôi đã chuyển sang quá trình giảng dạy, xem nhẹ kết quả, không còn lo lắng về xếp hạng điểm thi của học sinh nữa, tâm thái bình hòa, cũng không còn xảy ra việc bị ốm sau kỳ thi của các em nữa. Sau khi tu luyện, tôi cũng không hề uống một viên thuốc nào, các đồng nghiệp trẻ đều ngưỡng mộ sức khỏe tốt của tôi.
Sau ngày 20 tháng 7 năm 1999, tập đoàn tà ác Giang Trạch Dân điên cuồng bức hại Pháp Luân Công, nói dối một cách phô thiên cái địa.
Trong những ngày mưa máu gió tanh này, nhờ sự bảo hộ của Sư phụ, tuy tôi và gia đình chịu đựng áp lực rất to lớn, nhưng vẫn kiên trì chân lý, một mạch bước vượt qua. Hơn nữa, Sư phụ giảng:
“Một người đắc Pháp là cả nhà thọ ích.” (Giải đáp thắc mắc tại giảng Pháp ở Tế Nam, Chuyển Pháp Luân Pháp Giải)
Tôi, và người nhà của tôi, đồng nghiệp của tôi, học sinh của tôi, tất cả đều thụ ích từ Đại Pháp, đắc phúc báo. Sau đây là vài ví dụ chia sẻ với mọi người.
Chỉ có ‘một giáo viên rưỡi’ đạt tiêu chuẩn
Sau khi tu luyện Pháp Luân Công, tôi được khi trí khai huệ, tư duy nhanh nhạy, năng lực giảng dạy có bước nhảy vọt về chất lượng. Trong giảng dạy, cho dù gặp phải vấn đề gì, tôi đều có biện pháp giải quyết vấn đề một cách thích hợp nhất. Dụng cụ dạy học và giáo trình được làm với hình ảnh sinh động, đột phá những chỗ khó, nổi bật những điểm chính, giải thích những chỗ phức tạp bằng thuật ngữ đơn giản, biến khó khăn thành dễ dàng, hướng dẫn học sinh tìm ra quy tắc và nâng cao đáng kể hiệu quả lớp học. Điểm của học sinh trong lớp bình thường cao hơn nhiều so với lớp song bằng, và sau đó tôi được phân công chỉ (chuyên) dạy lớp thi toán do thành tích xuất sắc của mình.
Một lần, tổ trưởng tổ giáo dục (chịu trách nhiệm quản lý tất cả các trường tiểu học và trung học thuộc thẩm quyền của văn phòng thị trấn) đến trường chúng tôi để nghe giảng (bài giảng ngẫu nhiên), sau khi nghe bài giảng của các giáo viên khác (bao gồm cả phó hiệu trưởng phụ trách giảng dạy tại trường), ông ấy đều không hài lòng. Đến khi nghe bài giảng của tôi, thì ông liền bày tỏ rằng, nghe tôi giảng bài cảm thấy rất thú vị. Sau đó tại hội nghị giảng dạy và nghiên cứu ông đã nói, trong trường của chúng tôi chỉ có một giáo viên thực sự đạt chuẩn, và một nam giáo viên khác đạt được một nửa tiêu chuẩn.
Hai điểm số cao nhất trong kỳ thi Olympic Toán học
Vào cuối những năm 1990, Phòng Giáo dục thành phố chúng tôi rất coi trọng kỳ thi Olympic Toán tiểu học toàn quốc và lấy thứ hạng đạt giải làm cơ sở quan trọng cho công tác đánh giá. Các trường thành phố bắt đầu đào tạo Olympic Toán học từ lớp 3. Tổ giáo dục ở thị trấn của tôi cũng chú trọng hoạt động này.
Mùa Thu năm 1998, trường cấp 2 thành lập một lớp thi Olympic khối 6, tôi được giao phụ trách công tác dạy toán và phụ đạo Olympic cho lớp này. Tôi phải đối mặt với ba vấn đề lớn: Học sinh bắt đầu quá muộn; giáo viên không có kinh nghiệm; và trường học không có tài liệu dạy kèm. Là một người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi không thể chọn việc nhẹ và ngại việc nặng, chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp.
Lớp thi Olympic khối 6 tập trung dạy toán, ngày nào tôi cũng tự lo toàn bộ bài vở từ sáng đến tối. Một mình tôi làm tất cả từ việc lựa chọn nội dung đào tạo để làm giáo trình, từ bài thi đến giảng dạy, chấm điểm, phụ đạo và quản lý học sinh. Tôi dùng tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn để yêu cầu bản thân, bất tri bất giác cũng dần thay đổi các em tu tâm hướng thiện. Đến giờ nghỉ, chúng tôi xem những bức ảnh Đại Pháp hồng truyền.
Bản tính thuần chân thuần thiện của các em được đánh thức, như Sư phụ giảng:
“Phật quang phổ chiếu, lễ nghĩa viên minh” (Chuyển Pháp Luân)
Các em thể hiện rất xuất sắc trong cả tính cách và học tập, thực sự rất nổi bật: Giúp đỡ nhau trong học tập, không kỳ thị, không hiển thị, không ganh đua. Trong lớp học, các em rất tập trung, khiêm tốn và không ngại học hỏi những bạn học kém hơn mình. Các em cũng không gây lộn giữa giờ giải lao, mà làm vệ sinh, lau bảng, chỉnh lý bài thi và giải thích bản thảo. Khi tôi đi in đề thi, không cần giám thị, các em tự giác học tập. Buổi tối, sau khi tự học và tắm rửa, khi mà học sinh cấp 2 khác đang chơi bên ngoài ký túc xá, các học sinh khối 6 chúng tôi vẫn ngồi tĩnh tĩnh trên giường, ôn lại kiến thức trong ngày cho đến khi tắt đèn.
Khi kết quả học tập thụt lùi, học sinh chủ động tìm chỗ khuyến thiếu của bản thân, thậm chí tìm điểm thiếu sót trong phẩm hạnh. Có lần, một học sinh nam thẳng thắn nói với tôi rằng khi về nhà trong kỳ nghỉ, cậu đã làm sai một việc là bẻ những thanh tre nhỏ dẫn dây leo ở ruộng rau nhà hàng xóm…
Tháng 4 năm 1999, có 30 thí sinh tham dự kỳ thi Olympic Toán tiểu học toàn quốc. Lớp tôi có hai em đạt điểm tuyệt đối và đạt giải đặc biệt Olympic quốc gia; 10 em đạt giải nhất; 10 em đạt giải nhì; 5 em đạt giải ba, chỉ có ba em của giáo viên lớp khác đưa vào thì không đạt giải. Kỳ nghỉ hè năm 1999, hai học sinh đạt giải đặc biệt được đến Bắc Kinh tham gia Trại hè Olympic Toán toàn quốc và đạt kết quả tốt.
Kết quả thật ấn tượng, đây là trường đầu tiên trong thị trấn chúng tôi vượt qua các trường thành phố, là điều hiếm thấy trong toàn tỉnh, đã thu hút nhiều học sinh thành thị đến học tại trường chúng tôi, số lượng đăng ký nhập học luôn rất cao.
Nhờ tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi mới có được cơ thể khỏe mạnh để giảng dạy tám tiết mỗi ngày; mới có được trí huệ và năng lực siêu thường, mới có thể dạy kèm miễn phí, và trong thời gian dạy kèm, tôi cũng sắp xếp thời gian để làm bữa trưa miễn phí cho hai em tham gia trại hè hơn 20 ngày. Hạt giống Chân-Thiện-Nhẫn đã bén rễ trong tâm các em, đã nảy mầm và bước đầu phát huy tác dụng, nhờ đó các em được khai trí khai huệ, đạt kết quả xuất sắc trong kỳ thi.
Coi nhẹ danh lợi, giảng dạy một cách thanh liêm
Khoảng năm 1999, lương giáo viên thấp, hơn nữa không được trả theo tháng. Trong mười mấy năm đó, lương của chúng tôi được chia thành hai khoản là lương cứng và lương linh hoạt. Tiền lương cứng chiếm 60% (lúc đó lương tôi khoảng 500 Nhân dân tệ), do Cục Tài chính trả hàng tháng; tiền lương linh hoạt do nhà trường tự trả và thanh toán vào cuối năm, nếu nhà trường không có quỹ thì sẽ cấp biên lai cho giáo viên. (Đây là kiểu biên lai không chính thức do đơn vị truy thu phát hành, thay thế tiền mặt phải trả tại thời điểm đó)
Tôi và chồng dạy cùng một trường, và ngôi trường làng của tôi chỉ có thể trả một phần lương linh hoạt vào thời điểm đó. Năm 2000, khu tập thể nhà trường giao cho chúng tôi ở phải phá bỏ để xây giảng đường, chồng tôi phải vay mượn họ hàng và bạn bè để xây nhà riêng. Sau khi xây nhà, chồng tôi giữ lại 300 Nhân dân tệ tiền lương của chúng tôi làm chi phí sinh hoạt hàng tháng, và toàn bộ phần còn lại được dùng trả nợ.
Mặc dù hoàn cảnh sống của tôi cũng không khá giả gì, nhưng tôi vẫn nghe theo lời dạy của Sư phụ và không bao giờ thu học sinh một xu nào. Học kỳ nào cũng có phụ huynh mời giáo viên đi dùng bữa. Tôi không đi, các giáo viên khác đi, phụ huynh nhờ họ mang quà về cho tôi. Nếu là phiếu mua hàng, tôi sẽ trả lại cho phụ huynh; nếu là hiện vật, tôi sẽ mua văn phòng phẩm hoặc sách có giá trị tương đương cho các em.
Lớp thi do tôi chủ nhiệm nổi tiếng trong vùng, phụ huynh cứ hỏi học thêm nhưng tôi đều từ chối hết, cố gắng hết sức giúp học sinh giải quyết các vấn đề ở trường. Học sinh lớp thi muốn mua tài liệu bổ sung, tôi nhờ chủ hiệu sách bán cho các em với giá thấp nhất – giảm 40%, tôi không lấy một đồng tiền chiết khấu.
Hoa thơm ngát hương khắp nơi
Sau khi bức hại bắt đầu, những người từ đồn cảnh sát và văn phòng thường đến thẩm vấn tôi: “Luyện công khi nào? Ai dạy luyện?” Một lần, trong giờ dạy, tôi bị gọi đi họp. Thư ký văn phòng liên tục mắng mỏ những lời khó nghe, phỉ báng Sư phụ, phỉ báng Đại Pháp, sau khi mắng xong thì ép tôi viết “bảo chứng thư tuyên bố không luyện công”.
Một lần khác sau giờ ăn trưa, nhà trường cử người đến giục tôi đến trường họp. Trưởng đồn cảnh sát, hai cảnh sát, tất cả các lãnh đạo nhà trường, và hai đồng tu đều có mặt ở đó. Trưởng đồn cảnh sát vừa mắng vừa nói: Đã bắt một người tu luyện Pháp Luân Công (là phụ đạo viên), anh ta sắp bị xử bắn như thế, như thế.
Tiếp theo, đưa ra mệnh lệnh cho ba học viên chúng tôi có mặt lúc đó: Thứ nhất. Mỗi người nộp tiền bảo chứng 3.000 Nhân dân tệ; Thứ hai. Mỗi người viết một “thư vạch trần và phê bình” dài 3.000 chữ, đọc cho giáo viên trong hội nghị giáo viên toàn trường nghe, các giáo viên sẽ cho điểm, nếu điểm trung bình dưới 80 thì phải viết lại; Thứ ba. Mỗi ngày đến đồn cảnh sát báo cáo một lần, và ba điều này phải được hoàn thành trong vòng ba ngày. Lúc đó tôi lập tức viết: Xin nghỉ phép ba ngày. Tôi đặt tờ giấy nghỉ phép lên bàn hiệu trưởng, và bước ra khỏi cổng trường mà không ngoảnh lại.
Về đến nhà, tôi đang suy nghĩ xem nên đi đâu thì lãnh đạo nhà trường, tổ giáo dục, đồn cảnh sát đều đến, có lẽ tôi sợ tôi lên Bắc Kinh kháng nghị. Họ hỏi tôi lý do nghỉ phép, tôi nói: “Không có gì sai khi tu luyện Pháp Luân Công, và chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn làm người tốt! Tôi thậm chí không thể làm một trong ba điều sỉ nhục người khác (mà các ông đề ra kia)!”
Sau đó họ nói, không đề xuất ba điều đó nữa, chị đi dạy nhé. Một lãnh đạo khác đã an ủi tôi và nói: “Đặng Tiểu Bình còn ba lần ngã xuống, ba lần vùng lên, phải có khả năng chịu đựng.” Tôi nói: “Tại sao Đảng Cộng sản luôn làm những việc như thế này?” Họ cũng không có gì để trả lời.
Sau đó, sự quấy nhiễu vẫn tiếp tục. Trong phút chốc, những đám mây đen áp xuống đầu tôi, sự ngược đãi thời thơ ấu và những tổn thương cũ cùng nhau ùa về trong tâm trí tôi. Bình tĩnh suy xét, tôi vẫn cảm thấy tu luyện Pháp Luân Đại Pháp là đúng, và tôi quyết định không từ bỏ. Trong học kỳ tiếp theo, tôi xin vào làm việc tại một trường tư thục ở tỉnh thành. Một năm sau, chồng tôi cũng chuyển đến trường này.
Tại trường tư thục, tôi bắt đầu với một lớp kém, họ yêu cầu sử dụng máy tính để dạy học, nhưng tôi không biết thao tác. Tôi chiểu theo tư duy của mình, vận dụng phương pháp giảng dạy truyền thống, trong kỳ thi thống nhất (đề thi chung) đầu tiên, thành tích của học sinh cao đáng kể so với lớp song bằng. Thậm chí, có giáo viên còn nghi ngờ lộ đề thi. Sau này mỗi lần đến kỳ thi, lớp tôi đều đạt điểm rất cao, ngay cả một học sinh bị coi là thiểu năng trí tuệ cũng đạt được 81 điểm trong kỳ thi. Vậy là tôi theo lớp này, từ lớp 6 đến hết cấp 2 và được cử làm trưởng tổ soạn giáo án cấp 2.
Nhà trường tổ chức lớp dự giờ cho giáo viên mỗi học kỳ, các bài giảng của tôi thường được coi là bài mẫu trước lớp dự giờ. Một lần, trường tổ chức cuộc thi giảng dạy dành cho giáo viên trẻ. Giáo viên trẻ trong tổ soạn giáo án của tôi đã không trình bày tốt trong buổi thi thử, chủ nhiệm khoa chúng tôi lo lắng, yêu cầu trưởng tổ soạn giáo án (là tôi) giúp đỡ giáo viên trẻ hệ thống bài giảng (cũng tức là hướng dẫn thiết kế lại quy trình giảng dạy).
Lúc tự học buổi tối, tôi thảo luận với giáo viên trẻ thiết kế lại giáo án, chiểu theo ý của tôi để soạn lại giáo trình. Lúc đó chồng tôi cũng đại diện cho tổ toán khối 8 tham dự kỳ thi, mặc dù tôi có đưa ra cho anh ấy một số kiến nghị, nhưng ý chính vẫn do anh ấy tự hoàn thành. Trong cuộc thi chính thức cuối cùng, người giáo viên trẻ trong tổ của tôi đã giành giải nhất, còn chồng tôi giành giải nhì. Chủ nhiệm khoa rất hài lòng, giáo viên đạt giải nhất nói với tôi trước mặt tất cả các đồng nghiệp: “Em bội phục ý tưởng thiết kế giáo trình của chị! Em càng bội phục nhân phẩm của chị hơn! Em và chồng chị cùng tham gia kỳ thi, nhưng chị vẫn có thể giúp em như thể đây là việc riêng của chị vậy, thật tuyệt vời!”
Sư phụ đã ban cho tôi ‘chức danh nghề nghiệp giáo viên cấp 2 nâng cao’
Tôi làm việc có trách nhiệm và tận tâm, nên nhà trường luôn giao trọng trách cho tôi. Trong thời gian Đại Pháp bị bức hại, các danh hiệu mà trường trao cho tôi đều là hình mẫu cấp trường, nhưng việc tăng lương hay thăng chức không đến lượt tôi. Phòng Giáo dục thậm chí còn ban hành văn bản đỏ, cấm các giáo viên, nhân viên công chức và học sinh tu luyện Pháp Luân Công, cấm người tu luyện Pháp Luân Công được thăng chức thông qua đánh giá chức danh nghề nghiệp.
Vài năm trước khi nghỉ hưu, trường học được tổ chức lại và giáo viên được phân tuyến. Tôi không muốn bị tà đảng quấy nhiễu ảnh hưởng đến công việc của mình, nên đã chọn giảng dạy ở một ngôi trường rất nhỏ không thu hút nhiều sự chú ý, không ngờ lại được trao ‘chức danh nghề nghiệp giáo viên cấp 2 nâng cao’ ở đây. Chồng tôi mỉm cười nói: “Đảng Cộng sản không muốn em được đánh giá chức danh nghề nghiệp, nhưng Đại sư Lý đã ban cho em chức danh nghề nghiệp này!”
Để được thăng tiến lên ‘chức danh nghề nghiệp giáo viên cấp 2 nâng cao’, trước tiên phải có chứng chỉ tin học, và nhà trường đã phân bổ chỉ tiêu cho các kỳ thi tin học. Hiệu trưởng muốn phân bổ cho một giáo viên trẻ từ mối quan hệ của bà ấy, nhưng anh ấy chỉ có hai chứng chỉ vào thời điểm đó, còn tôi có hơn 20 chứng chỉ cấp tỉnh, thành phố và chứng chỉ thiết kế giáo án dạy học, không thể so được, nên hiệu trưởng yêu cầu tất cả giáo viên bỏ phiếu. Giáo viên trẻ đó mời đồng nghiệp đi ăn uống và giao lưu để vận động bỏ phiếu ứng cử. Sau khi các lãnh đạo liên quan của Phòng Giáo dục biết về tình hình này, họ đã bổ sung chỉ tiêu thi cho trường, để tôi và anh ấy cùng tham gia thi tin học năm đó.
Tôi đã lớn tuổi, lại không rành máy tính, và tôi đã thi sau khi luyện tập một tháng. Tôi đã trượt mục đầu tiên do màn hình máy tính bị đen và vượt qua hai mục còn lại với số điểm cao. Còn người giáo viên trẻ không đỗ mục nào. Chồng tôi nói rằng ngay cả khi tôi vượt qua kỳ thi bổ sung vào năm sau, tôi cũng không thể được bình chọn. Vì trường cũng có một phó hiệu trưởng đã và đang công tác tại trường này, còn có nhiều chứng chỉ khen thưởng, vào kỳ thi bổ sung năm ngoái đã đạt được chứng chỉ tin học, chỉ là danh hiệu hiện nay của anh ấy ở bậc tiểu học nâng cao, từ tiểu học nâng cao trực tiếp đánh giá lên cấp 2 nâng cao thì khá khó, vì vậy năm nay sẽ tham gia đánh giá để chuyển từ tiểu học nâng cao lên cấp 2 trước, sang năm mới đánh giá tiếp lên cấp 2 nâng cao.
(Chú thích: Hệ thống tiểu học và trung học hiện nay ở Trung Quốc áp dụng hệ thống trường học 6-3-3, trong đó 6 năm tiểu học được chia thành 4 năm tiểu học cơ sở và 2 năm tiểu học nâng cao. Do đó, tiểu học được chia thành: tiểu học cơ sở, tiểu học nâng cao và tiểu học hoàn thiện.)
Chồng tôi cảm thấy cơ hội được thăng lên ‘chức danh nghề nghiệp giáo viên cấp 2 nâng cao’ của tôi vào năm tới đã không còn nữa. Nhưng không lâu sau, tôi nhận được thông báo thi bổ sung, lý do là thời gian tập huấn trước kỳ thi năm nay quá ngắn, đề thi quá khó và số giáo viên đạt cả ba mục quá ít, vì vậy Phòng Giáo dục phá lệ và sắp xếp thi bổ sung năm nay. Như vậy, tôi đã vượt qua kỳ thi bổ sung một tháng sau đó.
Trong kỳ nghỉ hè đánh giá chức danh nghề nghiệp, trường tôi được phân bổ một chỉ tiêu đánh giá ‘chức danh nghề nghiệp giáo viên cấp 2 nâng cao’. Khi điền vào mẫu đơn, hiệu trưởng nói với tôi: ‘Mặc dù chị có rất nhiều chứng chỉ, phó hiệu trưởng cũng có rất nhiều chứng chỉ, nếu năm nay anh ấy không muốn chuyển đánh giá, mà muốn thử tham gia đánh giá trực tiếp từ tiểu học nâng cao lên cấp 2 nâng cao, thì anh ấy sẽ được ưu tiên, chị phải chuẩn bị tinh thần nhé.” Tâm tôi tĩnh như nước. Người tu luyện hiểu rằng tất cả đều có nguyên do, nếu là của mình sẽ là của mình, nếu không phải của mình cũng không cưỡng cầu. Kết quả là tôi được đánh giá lên chức danh giáo viên cấp 2 nâng cao một cách thuận lợi.
Đồng nghiệp nói: “Rất nhiều giáo viên đã có chứng chỉ tin học nhiều năm vẫn xếp hàng chờ được đánh giá chức danh giáo viên cấp 2 nâng cao, rất nhiều người nghỉ hưu rồi cũng chưa tới lượt, còn chị vượt qua kỳ thi chứng chỉ tin học và được đánh giá lên chức danh giáo viên cấp 2 nâng cao trong cùng một năm, thì cả thành phố chỉ có một người như chị!”
Chồng tôi cảm thán nói: “Nếu lãnh đạo phụ trách Phòng Giáo dục không bổ sung chỉ tiêu thi cho trường, nếu năm nay không phá lệ bổ sung thi tin học, nếu phó hiệu trưởng cũng tham gia đánh giá, thì em chỉ có thể nghỉ hưu với chức danh nghề nghiệp giáo viên cấp 2 thôi, bởi thiếu một trong ba phương diện kia đều không được, đúng là có Thần trợ giúp!”
Tôi nói: “Sư phụ Đại Pháp đã giúp em!”
Con trai tôi đắc phúc báo, đạt kết quả như ý trong kỳ thi tuyển sinh cấp 3 và đại học
Trước khi con trai thi vào cấp 3 năm 2003, vợ chồng tôi vẫn đang công tác tại trường tư thục, con trai vẫn đang học trường cấp 2 nơi tôi từng dạy. Giáo viên chủ nhiệm lớp của con trai cảm thấy điểm của cháu nếu vào Trường Trung học Phổ thông Số 1 thì có chút rủi ro.
Vào thời điểm đó, lương của giáo viên ở thành phố của chúng tôi rất thấp và không thể quy ra tiền mặt, học sinh ngoài tuyến muốn đến Trường Trung học Phổ thông Số 1 cần nộp phí ngoài tuyến, khởi điểm là 5.000 Nhân dân tệ, có thể chênh lệch 200 Nhân dân tệ. Tổng điểm thi vào cấp 3 của con trai là 513, thấp hơn so với ước tính của giáo viên về điểm xét tuyển vào trường này.
Tôi an ủi con trai và nói: “Ngày 13 tháng 5 là Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới, và con vừa thi được 513 điểm. Hơn nữa, Trường Trung học Phổ thông Số 1 sẽ không thu thêm tiền của gia đình đệ tử Đại Pháp.”
Từ nhỏ, con trai đã tin tưởng Đại Pháp tốt; giúp tôi phân phát tài liệu chân tướng cứu người; từ chối trả lời các nội dung phỉ báng Đại Pháp trong bài kiểm tra chính trị, vì vậy tôi tin rằng con trai sẽ được Đại Pháp bảo hộ. Sau khi điểm trúng tuyển của Trường Trung học Phổ thông Số 1 được công bố, quả nhiên điểm của con tôi cao hơn ngưỡng xét tuyển 9 điểm, và đỗ vào trường một cách thuận lợi.
Khi vào Trường Trung học Phổ thông Số 1, điểm của con trai ở mức trung bình trong lớp có sỉ số hơn 70. Sau này, con trai ham chơi, buông lơi học hành, điểm số tụt dốc. Trong học kỳ hai của năm cuối cấp 3, con trai đã biết tiến lên và tiến bộ rất nhiều, điểm số ngày càng cao, thứ hạng ngày càng tăng. Trước kỳ thi tuyển sinh đại học, giáo viên rất vui.
Trước kỳ thi tuyển sinh đại học, con trai chủ động tìm giáo viên chủ nhiệm để thoái xuất khỏi tổ chức vô Thần của Đoàn Thanh niên Cộng sản và Đội Thiếu niên Tiền phong, thậm chí còn lấy danh sách đoàn viên từ giáo viên chủ nhiệm và tiêu hủy đi; trong khi thi, còn mang bùa hộ thân “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”, kết quả là điểm thi vào đại học của con trai đã vượt xa ngưỡng xét tuyển, đứng thứ 11 trong lớp, và được nhận vào trường đại học lý tưởng. Giáo viên vật lý của con trai nói với chúng tôi rằng: “Đối với học sinh trong lớp này, con trai của anh chị là may mắn nhất! Phát huy siêu thường nhất!”
Sau khi tốt nghiệp đại học, con trai tôi làm việc trong một công ty lớn của nước ngoài với mức lương khá cao và triển vọng tốt, thường xuyên ra nước ngoài công tác và tham gia các khóa đào tạo. Hiện nay, con trai tôi và một đồng nghiệp đi đầu về công nghệ ở châu Á đã nghỉ việc ở công ty nước ngoài, cùng nhau thành lập công ty, công việc kinh doanh đang phát đạt. Bạn bè và người thân đều cảm thán: Đứa trẻ này thật may mắn từ trường học đến nơi làm việc!
Chồng tôi gặp nạn nhưng được bình an
Sau khi bức hại bắt đầu, chồng tôi cũng chịu đựng áp lực rất to lớn. Nhưng anh ấy thấy rằng sau khi tôi tu luyện Đại Pháp, thân thể khỏe mạnh, tính khí, tính cách cũng dần trở nên tốt hơn; cũng có thể bao dung khuyết điểm của anh ấy; còn có thể thiện đãi nhà chồng; về phương diện trí huệ trong công việc càng khiến anh ấy bội phục hơn. Dần dần, chồng tôi cũng công nhận Đại Pháp, bảo vệ tôi theo cách của anh ấy, giảm bớt sự bức hại của tà đảng đối với tôi, và anh ấy đã đắc phúc báo.
Chồng tôi thích uống rượu, có lần say rượu đi xe máy, cả xe và người đều rơi xuống kênh nước bên đường. Sau khi được đưa đến bệnh viện để chụp X-quang, thì phát hiện một số xương sườn bị gãy và xuất huyết phổi rất nhiều, cần nhanh chóng hút máu ứ đọng ra. Cắt quần áo, nối các dụng cụ, khoét lỗ ở hai bên thắt lưng và hút ra rất nhiều máu. Vài đồng nghiệp đã đến nơi anh ấy xảy ra tai nạn để quan sát, phát hiện thấy trong kênh có một số tảng đá lớn, nói rằng anh ấy thực sự được cao nhân bảo hộ, vì nếu rơi trúng tảng đá thì xong rồi. Sau đó chồng hồi phục khá tốt, sau khi trải qua nạn này, cũng dần thay đổi quan niệm về thuyết vô Thần của anh ấy.
Khi trường phân tuyến, chồng tôi được chuyển sang công việc mới, công việc nhẹ nhàng, đãi ngộ tốt, và lại là công việc anh ấy thích. Vì để được may mắn lâu dài, anh ấy đã treo bùa hộ thân chân tướng Đại Pháp trong văn phòng.
Tôi vô cùng cảm ân Sư phụ đã bảo hộ cho tôi và người thân! Cũng mong những người thiện lương liễu giải chân tướng, cũng giống như chúng tôi, công nhận “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”, người tốt sẽ gặp may mắn, sẽ có được tương lai và cuộc sống tốt đẹp!
Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của trang web Minh Huệ (Minghui.org). Khi sử dụng lại vì mục đích phi lợi nhuận, vui lòng ghi rõ nguồn ở đầu bài đăng hoặc tác phẩm (Theo bài viết của trang Minh Huệ…), sau đó dẫn đường link bài gốc của Minh Huệ. Nếu đăng lại cho mục đích thương mại, vui lòng trao đổi với Ban Biên tập về thủ tục ủy quyền
Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/5/13/鄉村女教師-感恩大法賦予我智慧-450055.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/7/20/210383.html
Đăng ngày 12-08-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.