Bài viết của Tịnh Tâm, đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 14-03-2023] Tôi nhận thấy gần đây, những người tin vào chân tướng Pháp Luân Đại Pháp trải qua những thay đổi đáng kể. Trong bài viết này, tôi xin chia sẻ một số điều tôi được trải nghiệm.

Cảnh sát và viên chức hội đồng quản lý cộng đồng địa phương

Năm 2021, ĐCSTQ phát động các chiến dịch “Xóa sổ” và “Gõ cửa”. Những người tham gia là cảnh sát hoặc viên chức ủy ban quản lý cộng đồng. Bởi vì các học viên Pháp Luân Đại Pháp liên tục giảng rõ chân tướng và phân phát tài liệu thông tin Đại Pháp, thế lực tà ác suy yếu hơn và những kẻ bức hại ý thức rõ ràng hơn về những gì họ nên và không nên làm. Chúng ta nên tận dụng cơ hội này để giảng chân tướng với tâm từ bi để cứu họ.

Vào một chiều muộn trong tháng 9 năm 2021, bốn công an gõ cửa nhà tôi. Lúc đó tôi không có nhà, nhưng con gái tôi hỏi họ: “Mẹ tôi vi phạm luật gì?”. Họ trở nên thận trọng về những gì họ nói. Họ tuyên bố chỉ muốn gặp tôi. Đêm hôm đó, con gái tôi kể cho tôi những gì xảy ra. Sau khi thảo luận với chồng tôi, cũng là một học viên, tôi quyết định gọi điện cho họ.

Tôi nói chuyện với cảnh sát khu vực họ Trương để sắp xếp gặp họ. Lúc năm giờ chiều, họ lái xe đến một nơi gần nhà tôi để gặp tôi. Nhìn thấy những cảnh sát trẻ đó, tôi cảm thấy thương hại họ. Tôi nói với Trương: “Cậu đã làm việc rất chăm chỉ và vất vả như vậy mà vẫn còn đến đây. Chỉ vì cậu đang mặc cảnh phục, nếu không thì tôi đã mời cậu đến quán cà phê để có thể nói chuyện dễ dàng hơn. Cậu có rất nhiều việc phải làm, và phải hoàn thành các nhiệm vụ mà cấp trên giao cho.”

Trương tỏ ra lịch sự, nhưng viên cảnh sát bên cạnh lấy ra một chiếc máy quay video. Chồng tôi ngăn anh ấy lại và nói: “Nếu cậu ghi âm cuộc trò chuyện này thì sẽ gây ra rắc rối cho cậu, vì sẽ không dễ để báo cáo với quản lý của các cậu đâu.”

Viên cảnh sát đó nhanh chóng cất nó đi. Có hai viên cảnh sát trẻ tuổi đứng sau anh ta. Họ không nói gì và chỉ lắng nghe.

Tôi nói với Trương: “Cậu đã làm cảnh sát trong nhiều năm, vì vậy chắc là cậu có một số hiểu biết về Pháp Luân Công, còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp, phải không?”. Anh ấy nói một giáo viên tiểu học của anh ấy cũng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nên anh ấy biết một chút. Tôi nói: “Chúng tôi tu luyện để đề cao bản thân và trở thành người tốt. Tôi đã làm giáo viên chủ nhiệm gần 20 năm. Cậu biết phụ huynh rất quan tâm đến việc giáo dục con cái của họ. Việc họ tặng quà và tiền cho giáo viên chủ nhiệm để chăm sóc con mình là chuyện bình thường. Nhưng tôi đều trả lại những món quà đó. Chúng trị giá vài trăm nghìn nhân dân tệ. Nếu không tu luyện Đại Pháp, tôi không thể làm được điều đó. Ngày nay ai mà không quan tâm đến tiền cơ chứ? Đặc biệt là những bậc cha mẹ quyết định biếu quà cho tôi.”

Tôi kể cho anh ấy nghe về cảnh sát khu vực họ Đỗ từng quản lý vùng này. Anh ấy nói rằng Đỗ được chuyển đến một quận khác sau khi được thăng chức. Tôi nhận xét: “Người tốt sẽ có điều tốt đẹp chờ đợi. Đỗ chưa bao giờ đến nhà tôi. Anh ấy chỉ gửi cho tôi một vài tin nhắn, thế là hết. Nhưng giờ cậu đến nhà tôi trong bộ cảnh phục. Điều đó sẽ có ảnh hưởng gì nhỉ?”

Anh ấy cười nói: “Cháu rất xin lỗi! Cháu chỉ mới đảm nhận công việc này gần đây. Cháu không biết về dì và muốn gặp dì thôi.”

Tôi nói tiếp: “Trông cậu rất tử tế. Tôi hy vọng một ngày nào đó cậu sẽ được thăng chức như Đỗ.”

Anh ấy trả lời: “Cháu không mong đợi điều đó.”

Tôi nói: “Thiện hữu thiện báo. Vì vậy, một người tốt sẽ nhận được phúc báo.” Chúng tôi trò chuyện một lúc, sau đó họ lên xe và rời đi. Tôi không bao giờ nghe gì từ họ nữa.

Ngay trước Thế vận hội Mùa đông Bắc Kinh 2022, các quan chức từ Phòng 610 địa phương ra lệnh cho nhân viên của ủy ban quản lý cộng đồng tìm tôi. Tôi đi vắng nên họ gọi cho trưởng ban an ninh trường, yêu cầu tôi gọi lại cho họ. Tôi nói chuyện với chồng tôi và quyết định gặp họ.

Chúng tôi đến văn phòng quản lý cộng đồng lúc 5 giờ chiều. Có bốn nhân viên nữ ở đó, hai người trông lớn tuổi hơn hai người kia một chút. Tôi tự giới thiệu và nói với họ lý do tôi đến đó. Họ rất ngạc nhiên vì không ngờ tôi sẽ đến gặp họ. Một người phụ nữ lớn tuổi, trông hơi dữ tướng, hỏi tôi rất nhiều câu hỏi. “Bà bắt đầu tập luyện từ khi nào? Nhà nước cấm mà các ông bà vẫn tập!” Cô ấy cũng nói họ dự định đến trường tìm tôi vì không thể tìm thấy tôi trong một thời gian.

Tôi bình tĩnh nói chuyện với cô ấy, đề cập đến tình trạng bệnh của tôi trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và việc vô phương cứu chữa cho dù tôi đến bao nhiêu bệnh viện. Sau khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, tôi bình phục và không phải uống bất kỳ viên thuốc nào, tôi cũng tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Pháp Luân Đại Pháp, luôn nghĩ cho người khác trước, luôn quan tâm đến học sinh, và chăm sóc cho các cháu. Tôi cũng từ chối hoặc trả lại những món quà trị giá vài trăm nghìn nhân dân tệ. Các học sinh và phụ huynh đều tôn trọng tôi.

Sau khi nghe điều đó, hai người phụ nữ lớn tuổi không còn căng thẳng nữa và bắt đầu nói chuyện với tôi một cách vui vẻ. Các cô gái trẻ nhìn chúng tôi và lắng nghe tôi chia sẻ về vẻ đẹp của Đại Pháp.

Lưu, có lẽ là sếp, yêu cầu tôi điền vào một số giấy tờ. Trong khi mở từng tờ một, cô ấy bắt đầu đọc: “Bảng thông tin cá nhân. Cam kết và Hối lỗi”.

Tôi nghiêm túc trả lời: “Thật độc ác! Một môn tu luyện tuyệt vời như vậy, chỉ dạy con người trở nên tốt, vậy mà ĐCSTQ lại muốn mọi người từ bỏ nó!”. Điều đó khiến một người phụ nữ giật mình và kiếm cớ rời đi. Tôi tiếp tục: “Bây giờ, rất nhiều cảnh sát đã hiểu rõ chân tướng, và biết mọi người phải chịu trách nhiệm về những gì họ làm. Liệu sẽ có điều tốt đẹp đang chờ đợi những người bức hại Phật Pháp? Chu Vĩnh Khang [Bí thư Ủy ban Chính trị và Pháp luật Trung ương] bị kết án tù chung thân, Lý Đông Sinh [Thứ trưởng Bộ Công an, người dàn dựng vụ ‘tự thiêu trên Quảng trường Thiên An Môn’] bị kết án 15 năm tù. Nhiều cảnh sát tìm mọi cách để tự bảo vệ mình và không làm điều xấu nữa. Cô nên làm theo như vậy. Cô biết tại sao những người trong ban quản lý cộng đồng lại để những giấy tờ đó cho cô làm không? Tôi nói cho cô điều này, tôi sẽ không ký, vì điều đó sẽ thật sự không tốt đối với cô.”

Chồng tôi cũng nói chuyện với họ. Khi Lưu thấy chúng tôi thực sự ở đó vì họ, cô ấy gọi cho ủy ban quản lý cộng đồng địa phương và nói: “Họ không muốn ký. Tôi không thể làm bất cứ điều gì. Tôi không muốn dính dáng đến vấn đề này nữa”. Tôi nói: “Làm tốt lắm!”

Người phụ nữ vừa rời khỏi phòng quay lại và nói với tôi: “Nếu chúng tôi không phụ trách khu vực của chị, chúng tôi đã không cần nói chuyện với chị”.

Tôi mỉm cười. Trước khi rời đi, chúng tôi nhắc nhở mọi người trong phòng: “Với trận đại dịch này, xin hãy ghi nhớ câu chân ngôn ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo!’ Tôi hy vọng mọi người đều bình an!” Từ đó họ không bao giờ gọi cho tôi nữa.

Các học sinh và đồng nghiệp minh bạch chân tướng

Hạnh phúc và biết ơn từ sâu thẳm bên trong

Ninh Ninh là một nữ sinh mới trong lớp của tôi. Sau giờ học, cháu luôn nói đùa với tôi. Sau đó, cháu gọi tôi là mẹ đỡ đầu và suốt ngày quấn lấy tôi. Tôi nghĩ cô gái này có mối quan hệ tiền duyên lớn với tôi, nhưng làm sao tôi có thể giảng chân tướng cho cháu? Khi Sư phụ nhìn thấy mong muốn của tôi, cơ hội đã tự xuất hiện.

Một buổi chiều, khi tôi hoàn thành một tiết học và chuẩn bị cho tiết học tiếp theo, lớp trưởng mang áo khoác đến cho tôi. Nhưng trước khi tôi nhận lấy nó, Ninh Ninh giật lấy và chạy sang lớp khác, tuyên bố chiếc áo khoác đó là của cháu. Tôi chỉ phớt lờ cháu và đi đến lớp học tiếp theo. Sau đó tôi quay lại lấy áo khoác từ cháu. Trong túi tôi có một ít tiền lẻ và hai tấm bùa hộ mệnh. Tôi chắc cháu đã nhìn thấy những tấm bùa hộ mệnh, vì cháu nói đùa rằng chiếc áo khoác ở trong tình trạng tồi tệ như vậy.

Tôi đưa cháu đến một nơi yên tĩnh và hỏi cháu có nhìn thấy bùa hộ mệnh không. Cháu thẳng thắn trả lời: “Con có thấy! Con cũng đọc to những gì được viết trên đó.” Cháu nói vì tôi có một chiếc bùa hộ mệnh trong thời kỳ đại dịch, nên cháu cũng muốn có một chiếc. Thật là một đứa trẻ ngây thơ! Nhân cơ hội này, tôi nói với cháu rằng Pháp Luân Đại Pháp là tu luyện Phật Pháp và dạy con người trở thành người tốt bằng cách tuân theo Chân-Thiện-Nhẫn. Nếu cháu ghi nhớ những lời này, cháu sẽ được Thần Phật phù hộ. Cháu reo lên: “Tuyệt vời!” Tôi nói Đại Pháp đang bị bức hại, và nhắc nhở cháu cẩn thận khi đề cập đến. Cháu gật đầu tỏ vẻ hiểu ý.

Ngay sau đó, nhà trường thông báo khẩn rằng do đại dịch, học sinh phải rời trường trước 11 giờ sáng, sau đó sẽ phải tham gia các lớp học trực tuyến tại nhà. Tôi lấy một tấm bùa hộ mệnh và đi tìm Ninh Ninh. Tôi nói với cháu về việc thoái ĐCSTQ, tặng cho cháu tấm bùa hộ mệnh và bảo cháu cất cẩn thận. Khi biết tôi đến trường chỉ để đưa bùa hộ mệnh cho cháu, cháu rất vui mừng và ôm tôi, nói rằng tôi đối xử rất tốt với cháu!

Sau Tết Cổ truyền, trường mở cửa trở lại và chúng tôi ở khác lớp. Tôi tình cờ gặp cháu trên cầu thang. Ngay khi nhìn thấy tôi, cháu hô lên: “Mẹ đỡ đầu! Mẹ đỡ đầu của con!“. Giọng của cháu to đến nỗi khiến các học sinh khác giật mình. Tôi có thể cảm nhận được niềm vui và lòng biết ơn của cháu phát ra từ tận đáy lòng.

Chúng sinh hữu duyên minh bạch chân tướng

Sau khi phong tỏa, chúng tôi không thể rời khỏi quận của mình cho đến khi làm xét nghiệm axit nucleic. Chỉ sau khi xét nghiệm, chúng tôi mới được phép sang quận khác.

Tôi tình cờ gặp lại một đồng nghiệp cũ mà tôi chỉ mới trò chuyện vài lần. Cô ấy tốt bụng nhưng có ý chí mạnh mẽ, và dường như cô có nhiều thời gian rảnh để đi dạo xung quanh. Một buổi chiều, tôi đưa cho cô ấy một vài tấm bùa hộ mệnh và nói nếu thành tâm niệm những chữ viết trên đó, cô ấy sẽ được Thần Phật bảo hộ trong đại dịch.

Cô ấy nói rằng mẹ vợ của cháu trai cô ấy tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và thường nhắc nhở các con của bà ấy phải đối xử tốt với bố mẹ chồng. Bà ấy luôn có thái độ tích cực và tinh thần tốt. Cô nói bà ấy từng đưa cho cô một cuốn sách Đại Pháp nhưng cô chưa bao giờ đọc. Chắc hẳn Sư phụ đã an bài cho chúng tôi gặp nhau.

Tối hôm sau, tôi tình cờ gặp lại cô ấy. Cô ấy chào đón tôi nồng nhiệt. Tôi hỏi liệu cô ấy có biết về việc thoái ĐCSTQ không. Cô nói chưa nghe đến. Tôi nói về tầm quan trọng của việc thoái đảng, và giúp cô ấy làm tam thoái. Tôi hỏi cô ấy đã từng xem đĩa DVD chân tướng chưa, cô ấy chưa xem.

Tôi chuẩn bị một USB video chân tướng và đưa cho cô ấy vào lần xét nghiệm axit nucleic sau đó. Về sau, lệnh phong tỏa được dỡ bỏ, và chúng tôi không cần xét nghiệm axit nucleic nữa. Tôi chưa gặp lại cô ấy. Tôi hy vọng người tốt bụng này sẽ bắt đầu tu luyện Đại Pháp.

Sư phụ mang những người hữu duyên đến với chúng ta. Chúng ta nên tin rằng chỉ cần nói chuyện với họ, thì họ sẽ có cơ hội được cứu. Trong cuộc sống hàng ngày của chúng ta, tu luyện bản thân cho tốt là rất quan trọng, bởi vì mọi người sẽ chú ý và ghi nhớ từng lời nói và hành động của chúng ta.

Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của trang web Minh Huệ (Minghui.org). Khi sử dụng lại vì mục đích phi lợi nhuận, vui lòng ghi rõ nguồn ở đầu bài đăng hoặc tác phẩm (Theo bài viết của trang Minh Huệ…), sau đó dẫn đường link bài gốc của Minh Huệ. Trường hợp sử dụng với mục đích thương mại, vui lòng liên hệ với Ban Biên tập về thủ tục ủy quyền.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/3/14/445505.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/6/15/209902.html

Đăng ngày 25-07-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share