Bài viết của một học viên ở Trung Quốc (tác giả thuật miệng, đồng tu chắp bút)

[MINH HUỆ 01-06-2023] Từ tiêu đề, mọi người có thể đoán được tôi đã từng là người vô trách nhiệm như thế nào trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi sinh ra vào đầu những năm 1960, khi nạn đói trầm trọng đang diễn ra ở Trung Quốc. Tôi đi học trong thời kỳ Đại cách mạng Văn hóa, khi các chiến dịch “Phê Lâm phê Khổng“ (phê phán Lâm Bưu – nguyên lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), phê phán Khổng Tử”, cũng như “Phê phán giới trí thức” đang diễn ra trên khắp đất nước. Đó cũng là thời kỳ mà học sinh đánh nhau giáo viên không dám can thiệp. Thành thật mà nói, học xong cấp hai rồi mà tôi vẫn mù chữ.

Khi mới bảy tuổi, tôi đã hút thuốc và uống rượu. Chưa học xong cấp hai, tôi đã biết đánh bạc. Sau khi kết hôn, tôi vẫn không thể tu sửa bản thân, và vợ tôi không thể thay đổi tôi. Tôi đã tham gia vào một vụ đánh nhau và phải đền bù thương tích cho bên kia 35.000 nhân dân tệ (khoảng hơn 100 triệu đồng). Vợ tôi vay tiền gia đình để trả cho họ. Cô ấy thuyết phục tôi bỏ đánh nhau, bỏ cờ bạc và bắt đầu sống cuộc sống bình yên. Tôi quyết tâm từ bỏ những thói quen xấu của mình. Tuy nhiên, tôi vẫn bị lôi cuốn vào cá cược. Bỏ thuốc lá và rượu lại càng khó khăn hơn. Sức khỏe của tôi sa sút, và tôi bị đau thắt cơ bụng, thoát vị đĩa đệm thắt lưng và viêm đường ruột.

Một ngày nọ, các bạn học gọi cho tôi và rủ tôi đi uống nước với họ. Tôi rất vui và đồng ý ngay. Vợ tôi nói: “Anh vẫn còn đi sao?” Khi nghe vài từ này, ma tính của tôi nổi lên. Tôi nhìn thấy đủ các loại ma quỷ tràn vào căn phòng. Tôi luôn muốn đập phá mọi thứ và trước đó tôi đã từng đập phá đồ đạc to như một chiếc tivi. Tôi muốn đập nát chiếc điện thoại trên tay. Ngay lúc đó, vợ tôi đặt một bên tai nghe của cô ấy vào tai tôi. Cô ấy đang nghe Sư phụ Lý Hồng Chí (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) giảng Pháp. Lũ quỷ lập tức biến mất. Sau khi tôi ý thức được điều gì đã xảy ra, tôi không muốn bỏ tai nghe ra nữa. Những điều Sư phụ Lý đang giảng như nguồn dưỡng chất cho trái tim khô cằn của tôi. Tôi đã tìm thấy mục đích sống của mình trong những lời giảng của Ngài, điều mà tôi đã không có trong suốt những năm qua của cuộc đời.

Tôi hỏi vợ: “Sư phụ sẽ vẫn nhận anh chứ?” Vợ tôi vui vẻ nói: “Có chứ. Lòng từ bi của Sư phụ là vô hạn. Sư phụ có thể cứu toàn thể chúng sinh. Chỉ cần anh muốn tu luyện, Sư phụ Lý nhất định sẽ nhận anh làm học viên.” Tôi vui mừng quá đỗi. Cuối cùng tôi đã có Sư phụ coi sóc cho mình. Một người như tôi, với một quá khứ hung hăng, bất cần đời như vậy, cuối cùng đã bước vào con đường tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Học cách trở thành người tốt

Khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, điều đầu tiên tôi cần làm là từ bỏ mọi thói quen xấu của mình. Sau một thời gian tu luyện, bệnh tật của tôi đều đã hết. Ở nhà, tôi trở thành người chồng tốt và người cha tốt. Trong xóm, tôi sẵn sàng giúp đỡ người khác mỗi khi họ gặp khó khăn.

Con đường trước nhà tôi dốc nên vào mùa đông tuyết rơi rất trơn trượt. Tôi tình nguyện dọn tuyết trên đường. Hàng xóm ca ngợi tôi và nói rằng việc làm của tôi khiến họ ngạc nhiên. Người không biết rõ về tôi đều nói: “Anh thật tốt bụng. Cảm ơn anh.” Những người biết về quá khứ của tôi thì cảm thấy kinh ngạc và hỏi: “Điều gì khiến anh trở nên tốt như vậy? Anh đang học theo tấm gương Lôi Phong phải không?” (Lôi Phong là một người lính được các nhà lãnh đạo cộng sản đề cao như một hình mẫu trong những năm 1960). Tôi trả lời: “Không phải tôi tốt, và tôi cũng không liên quan gì đến Lôi Phong. Là Sư phụ của tôi tốt. Là Pháp Luân Đại Pháp tốt.” Tôi không những được Sư phụ dạy làm người tốt, mà còn được Sư phụ tịnh hóa thân thể, trở thành người vô bệnh, thân thể nhẹ nhàng.

Khoảng sáu tháng sau khi tôi đắc Pháp, một hôm, tôi đang chạy xe đi bán hàng thì bỗng dưng một chiếc xe máy khác chở hai người bất ngờ chạy ngang đường và lao hết tốc lực về phía tôi. Tôi bị đâm bất ngờ và người văng xuống đất. Sau này có người nói với tôi rằng tôi thật may mắn. Người tôi văng lên rất cao rồi đập mạnh xuống đất. Vào lúc đó, trong đầu não tôi chỉ một ý nghĩ rằng tôi đã có Sư phụ, sẽ không có chuyện gì xảy ra với tôi. Thực sự tôi đã không sao. Sư phụ đã bảo vệ tôi trong tai nạn này. Trong tâm tôi vô cùng biết ơn Sư phụ. Con cảm tạ Sư phụ Lý Hồng Chí.

Tôi bước đến chỗ hai người đâm tôi để xem họ thế nào. Tôi thật may mắn được Sư phụ bảo hộ trong tai nạn thảm khốc này. Tôi hỏi họ có sao không. Họ nói: “Chúng tôi ổn. Nhưng anh sẽ phải đền bù thiệt hại cho chiếc xe máy của chúng tôi.” Những người vây xung quanh chúng tôi không khỏi thốt lên: “Hai người từ đường ngược chiều lao vào, tông vào anh ấy, giờ lại đòi anh ấy bồi thường thiệt hại cho mình là sao? Xe máy của anh ấy đã tan nát và anh ấy không hề yêu cầu các anh bồi thường. Nếu là trước đây, hai người các anh sẽ bị anh ấy đánh cho một trận nhừ tử rồi.”

Tôi vẫy tay ra hiệu cho đám đông và bước lên. Tôi hỏi hai người họ muốn đền bao nhiêu. Họ nói: “Ít nhất 2.000 nhân dân tệ (khoảng 7 triệu đồng).” Đó là một số tiền lớn đối với gia đình tôi, vì chúng tôi nhận trợ cấp và số tiền đó tương đương với sáu tháng thu nhập của chúng tôi. Tuy nhiên, tôi là đệ tử Pháp Luân Đại Pháp, tôi phải tuân theo Pháp của Sư phụ và nghĩ cho người khác. Tôi về nhà, lấy 2.000 nhân dân tệ, mang đến đưa cho họ. Mọi người trong đám đông hỏi tôi: “Sao anh dễ dãi thế?” Tôi cười và không nói gì. Tôi đã hiểu nguyên tắc được và mất.

Học cách giảng chân tướng

Khi thấy các đồng tu bước ra giảng chân tướng cho mọi người, tôi cảm thấy thực sự lo lắng. Nói thật là tôi đã khóc. Tôi khóc vì mình mù chữ. Hơn nữa, tôi lại không biết nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp như thế nào. Đồng tu A Minh đã biết về hoàn cảnh của tôi và rủ tôi đi ra ngoài giảng chân tướng với anh ý. Dần dần, tôi học được cách nói với mọi người sự thật về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi không thấy sợ hãi gì nhiều, và vì tôi bán hàng ở chợ nên quen biết rất nhiều người. Thế là, tôi đã nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp, bất kể địa vị và học thức của họ thế nào. Tôi giảng chân tướng cho cả những người giám sát tuần tra trong khu vực và theo dõi các học viên Pháp Luân Đại Pháp.

Lần đầu khi tôi giảng chân tướng cho mọi người, trong tâm tôi chất chứa tâm oán giận và tranh đấu. Tôi đã không thể thức tỉnh mọi người, và thậm chí còn khiến một người sợ hãi bỏ đi. Sau khi chia sẻ với các học viên khác về vấn đề này, họ nói tôi có tâm oán hận và tranh đấu rất mạnh và tôi cần phải cứu người bằng thiện tâm. Họ nhắc nhở tôi Pháp mà Sư phụ đã giảng:

“… tôi bảo chư vị, tất cả con người thế gian toàn thế giới đều từng là thân nhân của tôi…” (Giảng Pháp vào Tết Nguyên Tiêu năm 2003)

Các học viên kiên nhẫn giải thích với tôi: “Nếu chúng ta là một phần của gia đình Sư phụ, thì chẳng phải họ cũng là người thân của chúng ta sao? Khi cứu thân nhân, liệu chúng ta có thể ôm giữ oán hận hay tranh đấu không? Mặt khác, khi giảng chân tướng, chúng ta nên bắt đầu câu chuyện với các chủ đề về cuộc sống hàng ngày để tạo sự gần gũi, rồi dần dần giảng chân tướng một cách tự nhiên…” Tôi đã hiểu ra vấn đề họ chia sẻ.

Một hôm, tôi đang giảng chân tướng Pháp Luân Đại Pháp cho một người được thuê để trực tiếp theo dõi tôi. Khi tôi bắt đầu nói chuyện với anh ấy, anh ấy nói: “Tôi phải đi ăn đã nhé.” Tôi bảo: “Tới nhà tôi ăn đi, đồ ăn đã sẵn sàng rồi. Anh chỉ cần qua thôi.“ Anh ấy khá xúc động và nói: “Không, không sao đâu. Cảm ơn anh.” Sau đó tôi nói với anh ấy rằng Pháp Luân Đại Pháp là Phật Pháp. Làm sao có ai có thể phá hoại Phật Pháp được? Ai cũng biết tiếng xấu của ĐCSTQ là ruồng bỏ bất cứ ai họ thuê để thay họ thực hiện những việc xấu xa bẩn thỉu. Những người tham gia bức hại các học viên Đại Pháp đã gặp quả báo. Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo là thiên lý. Sau ngày hôm đó, tôi không bao giờ thấy người đó theo dõi tôi nữa.

Hàng xóm của tôi là một phụ nữ lớn tuổi và là người chuẩn mực. Tôi luôn luôn lịch thiệp và giúp đỡ bà. Tuy nhiên, bà ấy bị tiền bạc lôi cuốn, được ĐCSTQ thuê để âm thầm theo dõi tôi. Hễ nhà tôi mở cửa, là bà ấy chạy ngay ra ngoài xem tôi làm gì. Khi tôi phát hiện ra việc bà ấy đang làm, tôi đã sang nói chuyện với bà ấy và nói về một số sự thật. Bà đã không thay đổi suy nghĩ về Pháp Luân Đại Pháp và tiếp tục theo dõi tôi. Thời điểm bị phong tỏa vì đại dịch COVID-19, nhà bà ấy có hôm bị hết rau và thịt. Tôi đã nấu đồ ăn và mang sang cho bà ấy. Bà ấy vô cùng cảm động, liên tục nói lời cảm ơn. Tôi lại nói với bà ấy sự thật về Pháp Luân Đại Pháp, và giúp bà thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Một ngày nọ, bí thư Đảng ủy của cộng đồng chúng tôi gọi cho tôi và mời tôi đến văn phòng của họ. Tôi nghĩ rằng đây là cơ hội để giảng chân tướng Pháp Luân Đại Pháp cho họ, phản bác những tuyên truyền tiêu cực mà họ sử dụng để bức hại các học viên Đại Pháp. Tôi đặt điện thoại xuống và đi tới gần Pháp tượng của Sư phụ và nói: “Sư phụ, con sẽ đến văn phòng Đảng ủy nơi con sống để giảng chân tướng Pháp Luân Đại Pháp. Xin Sư phụ gia trì cho đệ tử để mọi người trong cộng đồng của con không phạm bất kỳ tội ác nào đối với Đại Pháp và minh bạch chân tướng.”

Khi tôi đến văn phòng, bà bí thư và một số người khác nói chuyện với tôi một cách lịch sự. Bà ấy hỏi: “Có phải anh đã đệ đơn kiện Giang Trạch Dân (cựu lãnh đạo đảng cộng sản) không?” Tôi trả lời: “Đúng vậy.” Bà ấy nói: “Cấp trên yêu cầu anh ký vào bản cam kết không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.” Tôi nói, “Tôi tuyệt đối sẽ không ký. Tất cả các anh chị đều biết tôi từng là người như thế nào. Hãy lấy trợ cấp thu nhập làm ví dụ. Nếu tôi không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, làm sao tôi có thể thoát khỏi bệnh tật và chi phí y tế chứ? Khi tôi quá đau ốm không thể kiếm sống thì chẳng phải chính phủ sẽ phải trợ cấp cho tôi sao? Bây giờ tôi đã tu luyện Đại Pháp, được thụ ích cả tâm lẫn thân, tự duy trì cuộc sống của bản thân, chính phủ không cần trợ cấp. Đó chẳng phải tôi đang đóng góp cho xã hội sao? Thế giới của chúng ta đang xảy ra chuyện gì? Chẳng phải mọi thứ đang đảo lộn sao? Chị cho rằng Giang Trạch Dân không có tội sao? Vì tật đố, ông ta đã sợ hãi trước sự liên tục gia tăng số lượng người tốt. Ông ta đã giết bao nhiêu học viên Pháp Luân Đại Pháp, và thậm chí còn cho phép mổ cướp nội tạng sống của bao nhiêu học viên để bán cho thị trường cấy ghép?”

Khi họ nghe về nạn thu hoạch nội tạng cưỡng bức, họ đã bị sốc và sợ hãi: “Thật sự như thế này sao?” Tôi nói với họ: “Tôi tu luyện theo Chân-Thiện-Nhẫn, và tôi chỉ nói sự thật với các anh chị.” Tôi cũng nói với họ về vụ tự thiêu Thiên An Môn được dàn dựng, nguồn gốc của ĐCSTQ và quả báo đã giáng xuống nhiều quan chức cấp cao của ĐCSTQ. Tôi đã nói chuyện với họ hơn một giờ đồng hồ. Họ mỉm cười: “Anh đã tẩy não chúng tôi rồi.” Tôi trả lời: “Mọi điều tôi nói đều là sự thật. Tôi hy vọng anh chị minh bạch chân tướng, được ban phước, nhận được phúc báo trong cuộc sống và có một tương lai tươi sáng. Các anh chị hãy đừng bức hại các đệ tử Đại Pháp vì thiện ác hữu báo là thiên lý.”

Cuối cùng, tôi rời văn phòng trong tiếng cười vui vẻ của họ.

Sau khi trở về nhà, tôi chia sẻ trải nghiệm này với các học viên khác, nhưng tôi không thể nhớ hết được toàn bộ những gì tôi đã nói ở đó. Sau đó, tôi nhận ra rằng chính là Sư phụ đã làm tất cả. Những gì tôi làm chỉ là giữ chính niệm và tuân theo chỉ dẫn của Sư phụ.

Tôi còn rất nhiều điều nữa để chia sẻ. Mỗi bước tôi đi đều được Sư phụ coi sóc và bảo hộ. Từ giờ trở đi, tôi phải tu luyện tốt hơn nữa để đền đáp công ơn gia trì của Sư phụ. Con cảm tạ Sư phụ Lý Hồng Chí. Cảm ơn các học viên đã luôn từ bi giúp đỡ tôi.

(Bài chia sẻ nhân dịp chúc mừng Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới lần thứ 24 đăng tải trên Minh Huệ Net)

Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của trang web Minh Huệ (Minghui.org). Khi sử dụng lại vì mục đích phi lợi nhuận, vui lòng ghi rõ nguồn ở đầu bài đăng hoặc tác phẩm (Theo bài viết của trang Minh Huệ…), sau đó dẫn đường link bài gốc của Minh Huệ. Nếu đăng lại cho mục đích thương mại, vui lòng trao đổi với Ban Biên tập về thủ tục ủy quyền.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/6/1/460941.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/6/7/209775.html

Đăng ngày 06-08-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share