Bài viết của Hỷ Đắc, đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Đại Lục

[MINH HUỆ 29-05-2023] Tôi là một giáo viên, và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào cuối tháng 3 năm 2014. Ở trường, các giáo viên nhìn thấy sự thay đổi trên cơ thể tôi, tôi cũng không hề che giấu, mà nói với họ rằng Pháp Luân Đại Pháp đã cứu tôi. Thấy tôi sức khỏe tốt, hiệu trưởng đề nghị tôi tiếp tục làm công tác chủ nhiệm lớp. Tôi đồng ý không do dự. Sau đây là những trải nghiệm liên quan của tôi.

Trăm bệnh quấn thân, vạn sự lo lắng

Gia đình tôi có chín người, tôi có sáu anh trai, hai chị gái, còn tôi là thứ chín. Khi mẹ sinh tôi, bà đã gần 50 tuổi. Điều kiện kinh tế gia đình tôi kém, lại đông con, từ tiểu học đến trung học cơ sở, tôi không bao giờ mang theo hộp cơm trưa, cũng không bao giờ được cho tiền ăn trưa, khiến tôi bị suy dinh dưỡng. Tôi thường bị ốm, và bị bệnh tim khi còn là một thiếu niên. May mắn là sau khi tôi lớn lên, tôi đã trở thành giáo viên và có một công việc ổn định.

Sau khi kết hôn, tôi ở quê chăm sóc con, vợ chồng sống xa nhau ở hai nơi. Và, 12 năm đã trôi qua như vậy. Mười hai năm sau, tôi cũng chuyển đến thành phố. Thùng thuốc nhuộm lớn của xã hội đã khiến chồng tôi thay đổi, anh ấy đã nhiễm thói ăn chơi trác táng, cờ bạc, mại dâm. Mặc dù anh ấy đưa sổ lương cho tôi, nhưng anh ấy có thẻ tín dụng (thẻ ghi nợ) riêng, nên tiền lương của anh ấy còn lại rất ít.

Vì lối sống vô độ của chồng mà tôi cũng bị lây bệnh hoa liễu từ anh ấy, thực sự sống không bằng chết, tuyệt vọng đến cùng cực. Vậy là, bệnh cũ chưa qua, bệnh mới lại đến, tôi và chồng sống trong sự ồn ào cãi vã mỗi ngày. Tôi nhẫn chịu cho đến khi con trai thi đại học, cuối cùng không nhẫn được nữa, nên đã chia tay với chồng.

Năm 2012, tôi mang theo con trai và tái hôn. Chồng tôi là người từ vùng khác, sau khi nghỉ hưu thì chuyển đến khu vực của tôi. Mặc dù ông ấy ra sức bảo vệ tôi bằng mọi cách, nhưng vào năm 2013, do sức khỏe suy nhược nhiều năm, lại thêm oán hận chồng cũ, cơ thể tôi đã xuống dốc trầm trọng. Đối mặt với 16 tiết dạy trong một tuần, tôi càng lực bất tòng tâm hơn.

Hết cách, tôi đã chọn con đường mà tôi nghĩ là ngắn nhất, đó là hối lộ hiệu trưởng 2.000 Nhân dân tệ, với mong muốn rời vị trí tuyến đầu (là giáo viên chủ nhiệm) để tìm công việc nhẹ nhàng hơn. Kết quả là, tiền thì hiệu trưởng giữ, còn công việc nặng nhọc của tôi không thay đổi chút nào, viện cớ là không chọn được người phù hợp để thay tôi.

Lúc này, tệ hơn nữa, tôi lại mắc phải một căn bệnh nan y khác gọi là tiểu dưỡng chấp (chyluria). Tôi bị đau cổ, đau quặn thận, cơ thể sưng phù, nước tiểu đục, có dịch bạch huyết trong nước tiểu. Khi nghiêm trọng, tôi đi lại khó khăn, khó thở. Số lần đi tiểu trong đêm lên tới 17 lần, căn bản tôi không thể ngủ được vào ban đêm. Tôi nhìn lên trần nhà và thấy rất nhiều mặt quỷ đáng sợ, tôi sợ đến mức không biết trốn vào đâu.

Chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, tôi ủ rũ không có tinh thần, tiêu tốn hơn 30.000 Nhân dân tệ chi phí y tế, mỗi ngày tôi uống thuốc nhiều hơn ăn mà không khá hơn chút nào.

Một sớm đắc Pháp và được tái sinh

Lúc này, một chị hàng xóm là người tu luyện Pháp Luân Công biết được tình huống của tôi, đã tặng tôi một bùa hộ thân chân tướng Đại Pháp, tôi yếu ớt đeo lên cổ. Kể ra cũng lạ, từ ngày tôi đeo tấm bùa hộ thân thì buổi tối có thể nghỉ ngơi được hai tiếng.

Sau đó, chị hàng xóm đã giới thiệu với tôi Pháp Luân Đại Pháp. Vào cuối tháng 3 năm 2014, tôi thực sự bước vào tu luyện Đại Pháp.

Mỗi ngày, chị hàng xóm cùng tôi học một bài giảng trong sách “Chuyển Pháp Luân”, sau chín ngày thì dạy tôi luyện công. Luyện đến ngày thứ tư, không những bệnh tình của tôi chuyển biến tốt, mà Sư phụ từ bi còn khai thiên mục cho tôi, điều này khiến tôi càng thêm vững tin vào sự siêu thường và kỳ diệu của Pháp Luân Đại Pháp. Nhân lúc chồng không có nhà, tôi lén vứt mấy túi ni lông đựng thuốc.

Sức khỏe của tôi hồi phục từng ngày. Chỉ trong bốn tháng, các bệnh như tiểu dưỡng chấp, bệnh tim, viêm thận, trĩ, viêm da thần kinh, viêm tụy, viêm dạ dày, viêm họng, polyp túi mật, u nang thận, giang mai, v.v., tất cả đều biến mất. Chưa tới một năm, tôi đã tăng 5 kg, sắc mặt từ vàng sậm trở nên hồng hào. Một tôi hoàn toàn mới được tái sinh.

Cũng vào thời điểm này, vợ của lãnh đạo đã đến gặp tôi, giảm 16 tiết dạy một tuần của tôi xuống còn 8 tiết, và trả lại 2.000 Nhân dân tệ cho tôi. Tôi biết đây là sự an bài từ bi của Sư phụ.

Phụ huynh khóc yêu cầu giữ lại giáo viên

Ở trường, các giáo viên nhìn thấy sự thay đổi trên cơ thể tôi, tôi cũng không hề che giấu, mà nói với họ rằng Pháp Luân Đại Pháp đã cứu tôi, rằng Pháp Luân Đại Pháp có hiệu quả chữa bệnh khỏe người. Từ đó, họ cũng thay đổi một số quan điểm về Pháp Luân Công. Thấy tôi sức khỏe tốt, hiệu trưởng gặp tôi nói chuyện, đề nghị tôi tiếp tục làm công tác chủ nhiệm lớp. Tôi đồng ý không do dự.

Sau khi nhận lớp, tôi cố gắng chuẩn bị bài, làm việc thiết thực. Vì để các em có một buổi sáng yên tĩnh và học tập hiệu quả, tôi ăn sáng ở nhà (ở trường có bữa sáng miễn phí cho giáo viên), và đến trường thì đi thẳng vào lớp. Tôi chăm lo quần áo và ăn uống cho các em tỉ mỉ chu đáo. Trời mưa to, tôi đưa từng em lên xe buýt, đích thân giao cho tài xế. Để không bị ướt, tôi dùng túi ni lông vệ sinh của lớp che cho từng em.

Vào mùa Đông, tôi giúp các em mặc áo ấm mỗi khi ra ngoài; mùa hè, tôi nhắc các em bỏ bớt quần áo ra. Các em rất hiếm khi mắc cảm lạnh, các phụ huynh rất cảm động. Về phía nhà trường, các điểm số về nề nếp, vệ sinh, văn hóa lớp học của tôi đều được lãnh đạo trường khen ngợi.

Các em trong lớp tôi dạy chuẩn bị lên lớp bốn, nhà trường gặp tôi và muốn tôi nhận lớp một. Không có giáo viên nào muốn nhận lớp nhỏ, vì các em còn nhỏ, không hiểu chuyện, sẽ (dạy dỗ) mệt hơn nhiều so với lớp lớn. Nhưng tôi là đệ tử Đại Pháp, nhất định phải nghe theo sắp xếp của lãnh đạo trường.

Sau khi phụ huynh học sinh của lớp ban đầu biết chuyện, họ hợp nhau lại tìm gặp hiệu trưởng và muốn tôi quay lại. Một vị lãnh đạo nói: “Phụ huynh B này, con của chị nghịch ngợm như vậy, thành tích học tập cũng không tốt lắm, chị gây rối theo làm gì?”

Vị phụ huynh này nói: “Dĩ nhiên thành tích học tập của cháu là điều quan trọng, nhưng phẩm hạnh của một giáo viên tốt có thể tác động lên một đời của cháu. Người giáo viên này tốt như vậy, sao chúng tôi có thể để cô ấy chuyển đi?”

Hiệu trưởng lấy lý do có cuộc họp và bảo các phụ huynh ra về. Các phụ huynh đi ra sân chơi chứ không về, lúc đó trời mưa nên ướt hết, họ đợi câu trả lời của hiệu trưởng. Tôi đã rơi nước mắt khi nhìn thấy cảnh này.

Không có sự lựa chọn vì nhà trường đã đưa ra quyết định, tôi đành tiễn các phụ huynh ra cổng, mười mấy vị phụ huynh đứng quanh tôi khóc thút thít. Tôi vừa rơi nước mắt vừa đưa cho mỗi phụ huynh một thẻ vượt tường lửa, nói họ về nhà tận dụng cho tốt, lên mạng có thể xem được tin tức chân thật, tấm thẻ này có thể thay đổi vận mệnh của họ.

Tôi nói với họ rằng trước đây mình cũng không được như vậy, là Pháp Luân Đại Pháp đã thay đổi tôi, là Sư phụ Đại Pháp đã dạy tôi trở thành một người ‘tiên tha hậu ngã’, gặp chuyện gì cũng biết nghĩ cho người khác. Trước khi bàn giao lớp, tôi đã giúp toàn bộ 42 học sinh trong lớp thoái xuất Đội Thiếu niên Tiền phong của Trung Cộng. Sư phụ khích lệ tôi, cho tôi nhìn thấy Lão Tử ở không gian khác (đầu búi tóc, tay cầm phất trần).

Vào mùa Thu năm 2020, chỉ một tháng sau khi khai giảng, hiệu trưởng lại đến gặp tôi, nói rằng giáo viên lớp một nọ mới tốt nghiệp đại học nên phương pháp làm việc không ổn, không có năng lực quản lý lớp. Ngày nào phụ huynh cũng đến trường yêu cầu đổi giáo viên tốt hơn, nói rằng tôi là người tốt nhất.

Nhưng phụ huynh của lớp một mà tôi đang dạy lại đến trường, và ra sức yêu cầu tôi ở lại. Phụ huynh nói: “Bây giờ, tìm đâu ra giáo viên như vậy? Không nhận quà, không mở lớp dạy thêm, thật tâm muốn tốt cho học sinh.”

Hiệu trưởng nói: “Tôi sẽ đổi giáo viên có trình độ cao hơn cho anh chị.”

Một phụ huynh đại biểu nói: “Cho dù là tiến sĩ, chẳng phải cũng dạy tri thức tiểu học sao? Cô giáo A quan tâm đến học sinh hơn cả tấm lòng người mẹ, vì sao nhà trường lại đổi giáo viên?”

Một phụ huynh khác nói: “Tại đại hội thể dục thể thao năm ngoái, có em học sinh đại tiện ra quần, đích thân cô giáo A đã thu dọn, và tận tay lau chùi cơ thể cho em ấy, khi đó tôi cũng có mặt và rất cảm động. Chúng tôi yên tâm khi giao các em cho cô giáo A!”

Còn có phụ huynh khác nói: “Mặc dù tôi chưa gặp cô giáo A trước đây, nhưng nhìn thấy những ghi chú trên vở bài tập về nhà của trẻ, cũng như những giảng giải của giáo viên trong nhóm WeChat trong thời gian dịch bệnh trước đây, có thể thấy cô ấy kiên nhẫn và cẩn thận. Ngoài ra còn cho bài tập về nhà và theo dõi bài tập về nhà của các em, mỗi em đều được quan tâm tới nơi tới chốn. Tôi có thể cảm nhận sâu sắc sự chu đáo của cô ấy, vì vậy tôi muốn giữ cô giáo A lại.”

Tôi biết, đây là uy đức của Pháp Luân Đại Pháp. Sự giáo huấn của Sư phụ Lý Hồng Chí đã thay đổi tôi thành một con người hoàn toàn mới, không tham lam không chiếm lợi, biết nghĩ cho người khác.

Người thân vui mừng vì được cứu

Sư phụ từ bi khổ tâm an bài, nên những người thân của tôi cũng được cứu.

Con trai của tôi

Tôi đã giảng chân tướng cho con trai nhiều lần, và khuyên tam thoái (thoái xuất khỏi tổ chức đảng, đoàn, đội của Trung Cộng), nhưng cháu không nghe, đều nói qua loa cho xong chuyện. Con trai đã tốt nghiệp đại học, sau khi thực tập nửa năm, công việc của cháu là sửa chữa băng tải vận chuyển than dưới lòng đất. Con trai tôi nhút nhát, tận mắt nhìn thấy 24 công nhân hầm lò chết trong một vụ tai nạn dưới lòng đất, cháu hoảng sợ đến mức ngủ không ngon giấc, thường xuyên giật mình tỉnh giấc trong mơ.

Đến kỳ nghỉ cháu về nhà, tôi đưa cháu xem bức ảnh “Tàng Tự Thạch” ở huyện Bình Đường, tỉnh Quý Châu, và giảng chân tướng về “Vụ tự thiêu giả trên quảng trường Thiên An Môn”. Lúc này cháu chủ động đề nghị thoái đoàn, và đeo bùa hộ thân chân tướng Đại Pháp trên người. Ngay giây phút cháu tiếp nhận bùa hộ thân, tôi đã rơi nước mắt, tôi biết đây là an bài của Sư phụ, để con trai tôi được cứu. Trong lòng tôi không ngừng nói: “Cảm tạ Sư phụ! Cảm tạ Sư phụ!”

Hai năm sau, con trai rời công việc hầm mỏ, và làm công việc bán hàng trên mặt đất. Lâu nay cháu đã trở về quê nhà, và làm ông chủ của chính mình.

Anh Ba của tôi

Năm năm trước, anh Ba của tôi bệnh nặng, bị ung thư phổi giai đoạn cuối và ung thư dạ dày. Nói tới anh Ba và chị Ba, họ nổi tiếng gần xa trong làng, chuyện xấu nào cũng làm, hàng xóm không thích họ. Anh Ba và chị Ba cũng không qua lại với cha mẹ và anh chị em.

Trước khi anh Ba lâm chung qua đời, tôi đưa sách Đại Pháp “Chuyển Pháp Luân” cho anh ấy đọc. Sau khi đọc xong, anh ấy đau buồn khóc lớn, nói rằng bệnh của anh ấy là do nghiệp lực đã làm quá nhiều điều xấu. Anh ấy hối hận vì đã bất hiếu với cha mẹ, anh nhắc nhở chị dâu sau này hãy làm người tốt, đừng đi trộm cắp đồ đạc của người khác…

Anh Ba đã 68 tuổi, cha mẹ tôi đã không dạy dỗ anh tốt, ngay cả việc mất con trai ở tuổi trung niên cũng không khiến anh ấy thay đổi, nhưng quyển sách Đại Pháp đã thay đổi anh ấy. Sư phụ Đại Pháp vĩ đại biết bao! Pháp Luân Đại Pháp vĩ đại biết bao! Là cao đức Đại Pháp dạy con người làm người tốt, nhưng bị tà đảng Trung Cộng bôi nhọ và bức hại, Thiên lý bất dung.

Anh Hai của tôi

Anh Hai tôi thật thà chất phát, vì giúp con gái dưỡng cây Lan Quân Tử, một hôm bị trúng độc khí carbon monoxide (CO), và hôn mê. Sau khi cấp cứu ba ngày trong bệnh viện, giữ được mạng sống, nhưng để lại di chứng tim phổi. Vào mùa Đông, anh ấy không thể ra ngoài, và rất khó thở.

Anh Hai nghe nói sau khi anh Ba đọc một lần sách “Chuyển Pháp Luân” thì đau khổ khóc trong hối hận, anh Hai nghĩ: Đây là sách gì nhỉ? Có thể khiến một người như vậy hối hận không kịp? Vì vậy anh ấy cũng muốn đọc thử. Vừa xem, không ngờ rằng anh Hai cũng đắc Pháp và bước vào tu luyện. Không lâu sau khi học Pháp và luyện công, chứng bệnh lâu năm của anh ấy cũng tiêu tan như mây khói. Bây giờ anh Hai đã 77 tuổi, vẫn có thể làm công việc đồng áng.

Cháu gái lớn của tôi

Lại nói về cháu gái lớn của nhà anh Hai bị bệnh thận, do sử dụng quá nhiều hormone nên phổi bị hỏng, phổi có màu trắng. Hai chiếc máy thở không cứu được cháu, cuối cùng bác sĩ đưa ra thông báo bệnh tình nguy kịch, cháu gái lớn đã khoác tấm vải liệm lên người. Tôi cùng cháu thành tâm niệm chín chữ chân ngôn “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”, và cháu đã sống lại.

Chị Ba của tôi

Chị Ba đã 70 tuổi. Trong thời gian dịch bệnh (Viêm phổi Vũ Hán), mọi người xung quanh và chồng chị Ba đều nhiễm virus Trung Cộng, và cúm A, do chị Ba thường niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” nên được phúc báo, được bình an vô sự.

Chị cả và con trai

Chị cả của tôi tín ngưỡng Phật giáo. Mỗi lần tôi giảng tam thoái cho chị ấy, đều bị chị ấy bài xích, còn nhắc nhở tôi đừng nói lung tung ở bên ngoài. Năm 2015, sau khi các đệ tử Đại Pháp kiện Giang Trạch Dân, tôi lại đến thăm nhà chị cả.

Trong gia đình chị cả có một người con bị thiểu năng trí tuệ, năm đó cậu ấy đã 41 tuổi và hoàn toàn không thể tự chăm sóc bản thân, chỉ số IQ chỉ tương đương với đứa trẻ một tuổi, và chỉ có thể nói một vài từ đơn. Tôi kiên nhẫn giảng chân tướng cho chị cả, rằng cả nước có khoảng 210.000 người kiện ma đầu Giang, rằng ông ta đã bán hàng triệu km2 quốc thổ, rằng việc ngụy tạo “Vụ tự thiêu trên quảng trường Thiên An Môn” là để bức hại Pháp Luân Công, và giảng về tính trọng yếu của tam thoái.

Người cháu thiểu năng không nói một tiếng, tôi lấy bùa hộ thân chân tướng định đeo cho cháu nhưng cậu ấy chảy nước miếng khắp người, không tìm được một chỗ sạch sẽ. Tôi tìm thấy một chiếc túi Zip mới, bọc chiếc bùa hộ thân lại và cho vào túi áo khoác của cháu. Tôi kéo tay cháu và nói: “Cháu này, hãy ghi nhớ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’. Sư phụ Đại Pháp bảo dì thức tỉnh cháu, đợi đến giây phút Pháp Chính Nhân Gian, chúng ta sẽ theo Sư phụ về nhà nhé.”

Tôi vừa dứt lời, bỗng nhiên hai tay cháu lay tôi, bất ngờ khóc lớn lên. Tôi biết, phía minh bạch của cháu đã chờ đợi giây phút này quá lâu rồi! Khi đó tôi cũng lặng lẽ rơi nước mắt.

Tôi nói: “Tất cả mọi người trên thế gian đều vì Pháp mà đến. Để không tạo nghiệp, cháu thà chuyển sinh làm người thiểu năng và chờ đợi ở đây.”

Chị cả nhìn thấy cảnh này và nói: “Xem ra điều này là thật, chị cũng thoái đoàn. Em này, em thoái cho cả nhà chị nhé!”

Tôi nói: “Mỗi người phải đồng ý mới tính…”

(Bài viết được chọn đăng nhân ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới lần thứ 24 trên Minh Huệ Net)

(Phụ trách biên tập: Y Văn)

Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của trang web Minh Huệ (Minghui.org). Khi sử dụng lại vì mục đích phi lợi nhuận, vui lòng ghi rõ nguồn ở đầu bài đăng hoặc tác phẩm (Theo bài viết của trang Minh Huệ…), sau đó dẫn đường link bài gốc của Minh Huệ. Nếu đăng lại cho mục đích thương mại, vui lòng trao đổi với Ban Biên tập về thủ tục ủy quyền


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/5/29/【5.13徵文】從百病纏身萬事憂到全家新生-460949.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/6/5/209731.html

Đăng ngày 14-07-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share