Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 24-05-2023] Buổi sáng ngày 1 tháng 3 năm 2023, trên đường trở về nhà sau khi đưa con đến trường, tôi bị một cảnh sát chìm đi xe gắn máy chặn đường. Người này nắm lấy cánh tay tôi rồi hỏi: “Chị có phải người này không? Hai ngày trước Tết chị đã đi đâu? Bây giờ hãy đi theo chúng tôi.” Anh ấy quay đầu lại vẫy chiếc xe cảnh sát ở phía sau. Một vài cảnh sát nhảy ra khỏi xe và còng tay tôi ra phía sau lưng.

Người đi đường đứng lại xem có chuyện gì. Tôi hô lớn: “Cảnh sát bắt cóc người tốt sống theo Chân-Thiện-Nhẫn. Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!”

Nữ cảnh sát kinh ngạc nói: “Thật thần kỳ!”

Viên cảnh sát đẩy tôi lên xe và nói: “Đi thẳng đến bệnh viện để kiểm tra sức khoẻ.” Phó đồn cảnh sát họ Lưu là người chỉ đạo nhóm này. Ông ấy liên tục chửi bậy, lớn tiếng la mắng hò hét: “Hôm nay nhất định phải tống cô vào tù! Chính cô là người dán mấy biểu ngữ đó. Có phải cô đã dán chúng trên những con phố này không?” Tôi đáp: “Ông không được bức hại Pháp Luân Đại Pháp, không được hãm hại người tốt. Pháp Luân Đại Pháp dạy người ta hướng thiện, làm người tốt, môn tu luyện này đã phổ truyền tới hơn 100 quốc gia.” Ông Lưu nói: “Tôi là kẻ xấu đó, tôi là kẻ sát nhân đó, tôi nhất định phải đấu với Pháp Luân Công, thoải mái vô cùng, khiến các cô phải chết, sớm muộn cô cũng sẽ phải tan cửa nát nhà, thân bại danh liệt.“

Ông Lưu chửi mắng tôi thậm tệ và không để tôi nói một lời công bình cho Pháp Luân Đại Pháp. Ông ấy tiếp tục dọa nạt: “Không im mồm thì sẽ bị đánh.” Tôi bất động tâm và tiếp tục giảng chân tướng cho những cảnh sát khác đang ngồi trên xe. Tôi kể cho họ nghe về những trải nghiệm trong tu luyện bản thân. Một nữ cảnh sát thốt lên: “Thật là thần kỳ!” Tôi nói: “Tôi hy vọng tất cả các anh chị đều được biết chân tướng và được bình an.”

Nghe họ nói chuyện với nhau, tôi mới biết vào buổi sáng họ thường đứng ở sân toà nhà chung cư nơi tôi ở để theo dõi, nên họ biết được giờ tôi đưa đón con đi học.

Viên cảnh sát lái xe đưa tôi đến bệnh viện thành phố để làm xét nghiệm máu. Họ cố tình nói dối để lừa tôi rằng sau khi xét nghiệm xong thì có thể về. Nhưng tôi không tin và không hợp tác với họ. Ông Lưu kéo mạnh còng tay của tôi, chiếc còng siết chặt khiến cổ tay của tôi chảy máu, đau đớn tột cùng. Tôi dùng hết sức bình sinh hô lớn đến mức ai ở bệnh viện cũng có thể nghe thấy: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo! Cả thế giới đều biết sự thật. Cảnh sát bắt cóc và hãm hại người tốt.”

Tôi nói với bác sĩ không nên tiếp tay cho cảnh sát làm điều ác, những viên cảnh sát này đang bức hại tôi và đang phạm tội ác. Ông Lưu càng ghì mạnh chiếc còng tay, tôi càng hô lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Cảnh sát liền cố gắng bịt miệng tôi và lấy khẩu trang che mặt tôi lại.

Sau khi lấy máu xong, mu bàn tay tôi bị tụ máu tới mức bầm tím và cũng chảy máu. Tôi nói với người nữ cảnh sát: “Nhìn xem cảnh sát các anh chị đã hành hạ tôi bị thương thế này.” Cô ấy nhìn rồi đi lấy một cuộn bông băng. Cô ấy muốn đưa tôi đi thử nước tiểu. Tôi từ chối đi theo và nói: “Xin đừng làm theo mệnh lệnh mà bức hại người tốt. Pháp Luân Đại Pháp hảo. Khắp thế giới đều có người tu luyện. Bất cứ ai tham gia vào cuộc bức hại cuối cùng sẽ phải chịu trách nhiệm cho tội ác của mình.” Nữ cảnh sát nói với ông Lưu: “Cô ấy không chịu đi, không chịu hợp tác. Tôi hết cách với cô ấy rồi.”

Bất hợp tác

Sau đó họ đưa tôi đi chụp cắt lớp CT và hỏi xem tôi có từng bị nhiễm COVID không. Tôi nói với họ: “Các anh đang phạm tội vì bức hại người tốt. Các anh đang phạm tội. Pháp Luân Đại Pháp đã nhận được rất nhiều tuyên bố khen thưởng ở nước ngoài, người dân trên thế giới tôn kính và bảo vệ Đại Pháp. Chỉ có Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) tà ác mới bức hại Pháp Luân Đại Pháp.” Ông Lưu đe doạ tôi: “Cô mà còn nói tiếp tôi sẽ đánh.” Tôi đáp: “Ông đánh tôi ư. Chẳng phải ông có súng sao? Sao ông không bắn thử xem?” Ông ấy sững người nhìn tôi nhưng không dám đánh tôi.

Họ đưa tôi đến bàn chụp CT và ấn lưng tôi xuống khiến chiếc còng tay cắm sâu vào lưng tôi. Tôi nói: “Người dân Trung Quốc không có nhân quyền. Các anh tuỳ tiện muốn gì làm nấy. Bác sĩ, xin đừng hợp tác với họ mà phạm tội ác. Họ bức hại Pháp Luân Đại Pháp và thu hoạch nội tạng sống từ các học viên, biết bao nhiêu người tốt bụng thiện lương đã bị hãm hại tới chết.”

Tôi tiếp tục không hợp tác với họ. Ví dụ khi họ yêu cầu tôi hít vào thì tôi thở ra. Ông Lưu bực tức tiếp tục mắng chửi tôi.

Cảnh sát tiếp tục đưa tôi đến phòng xét nghiệm COVID. Ông Lưu doạ tôi: “Con trai cô sẽ chết đói chết khát, không ai chăm sóc. Không ai đến trường đón nó về, nó sẽ lang thang đầu đường xó chợ, khóc lóc bi thương. Cha nó cũng sẽ bị bắt, con trai cô đúng là không chốn nương thân. Cô giờ đã nằm trong tay chúng tôi, con trai cô sau này cũng thế. Tôi đảm bảo với cô nó sẽ là đứa trẻ không cha không mẹ tiền đồ vô vọng.” Tôi nói: “Tôi không phải là tội phạm. Ngay cả con của tù nhân cũng không thể bị đối xử như thế.”

Tôi yêu cầu họ cho tôi gọi điện cho gia đình để báo họ đến đón con. Tôi nói: “Nếu con trai tôi có mệnh hệ gì, tôi sẽ kiện các anh lên đồn công an.” Họ vẫn không cho tôi gọi điện về nhà.

Mọi người chăm chú lắng nghe

Nhìn hàng dài người đứng chờ xét nghiệm COVID. Tôi dõng dạc nói với họ, “Cảnh sát đang bắt cóc người tốt đang sống theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Những người tốt ở đây, làm ơn giúp gọi điện cho chồng tôi tới đón con tôi đi học về. Con trai tôi còn nhỏ nên cháu chưa thể tự đi về nhà.” Tôi nhắc lại thỉnh cầu trên và đọc kèm số điện thoại của chồng tôi.

Mọi người quanh đó im lặng lắng nghe. Có người lấy điện thoại ra quay video. Tôi từ tốn dõng dạc nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo. Khi gặp nguy nan hãy thành tâm nhẩm niệm 9 chữ chân ngôn, mọi người sẽ được bình an.” Bỗng nhiên ông Lưu nói: “Câu này dài quá, tôi không thế nhớ nổi.” Tôi nói: “Khi gặp hiểm nguy, xin hãy thành tâm niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo,’ sẽ được bình an.”

Khi đến lượt tôi làm xét nghiệm COVID, cảnh sát túm tóc và ấn đầu tôi vào cửa kính. Tôi nói với bác sĩ: “Xin đừng tham gia bức hại Pháp Luân Đại Pháp.” Ngay khi tôi vừa mở miệng nói thì bác sĩ đưa tăm bông vào miệng tôi.

Rất nhiều cảnh sát chưa được biết chân tướng

Sau khi làm xong xét nghiệm COVID, tôi bị đưa đến cục công an. Ông Lưu lớn tiếng mắng chửi tôi: “Cô dám nói những gì trong bệnh viện? Giờ đến chỗ này xem tôi trừng trị cô thế nào. Tôi sẽ đánh cô đến chết.” Tôi hỏi ông ấy: “Ông có quyền giết người ư?” Ông ta đáp: “Đúng thế, đến chỗ đó tôi sẽ giết cô.”

Khi đặt chân tới sảnh họ yêu cầu chụp ảnh chân dung tôi. Tôi không chịu, ông Lưu tóm lấy đầu tôi, tôi nhắm mắt lại, họ giữ chặt tôi để chụp hình. Ông Lưu nhìn tôi thừa hiểu tôi sẽ không ký giấy tờ nào nên ông ta tự ý ký thay.

Cảnh sát đến đứng vây xung quanh tôi hỏi: “Học viên các chị tự thiêu đến chết. Tại sao chị vẫn còn tu luyện?” Tôi nói: “Vụ tự thiêu đó là giả, là dàn dựng. Cô Lưu Tư Ảnh (một trong những người tự thiêu) đã được phẫu thuật mở khí quản. Vậy mà khi phóng viên phỏng vấn, cô ấy vẫn có thể hát được? Vương Tiến Đông (một người tự thiệu khác) không hề tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, cách ông ta ngồi không đúng tư thế đả toạ của Pháp Luân Công.” Tôi ngồi tư thế đúng cho họ xem. Cảnh sát rất kinh ngạc và không nói nên lời.

Một nữ cảnh sát nói: “Học viên các chị giết người.” Tôi đáp: “Điều đó là sai sự thật. Sư phụ dạy chúng tôi làm người tốt tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Sư phụ còn dạy chúng tôi phải lương thiện, nghĩ cho người khác trước bản thân mình. Tất cả những nguyên lý này đều được viết rõ trong cuốn Chuyển Pháp Luân, mọi người hãy tự mình đọc. Tất cả mọi người đều bị đầu độc bởi những tin tức giả trên TV rồi.”

Sau đó họ yêu cầu tôi thay quần áo vào phòng thẩm vấn. Ông Lưu nói: “Nếu cô còn không hợp tác, chúng tôi sẽ đánh cho cô một trận.” Họ trùm áo lên người tôi, ông Lưu tiếp tục doạ đánh tôi. Tôi hỏi ông ấy: “Đánh đập tôi khiến các ông vui sao?” Ông ta nói đúng vậy. Tôi nói “Vậy thì ông đánh đi.” Thế rồi ông ta bắt đầu mắng chửi tôi. Tôi hỏi tiếp: “Ông thấy vui thích khi mắng chửi tôi sao?” Ônh ấy bảo đúng thế. Tôi nói: “Vậy ông cứ mắng đi.” Ông ấy mắng thêm 1 tràng nữa rồi ngưng.

Họ đưa tôi đến phòng thẩm vấn và xích tôi vào một chiếc ghế sắt rồi bắt đầu tra hỏi tôi. Tôi đã giảng chân tướng cho họ và khuyên họ hãy làm điều thiện. Ông Lưu nói: “Cô là nghi phạm hình sự.” Tôi đáp: “Không có một điều luật chống lại việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.” Ông Lưu lấy điện thoại lên mạng tra thông tin trên internet. Quả thực, ông ấy không tìm thấy bộ luật nào của Trung Quốc cấm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. “Tôi không hề làm điều gì phạm pháp. Ông không nên lạm dụng quyền hạn làm tổn hại đến tôi. Ông đang phạm tội đấy. Tôi là một công dân tuân thủ pháp luật Nhà nước Trung Quốc. Ông có thấy Đảng Cộng sản Trung Quốc làm được việc gì tốt không?

“Cách mạng Văn hoá kéo dài 10 năm. Biết bao nhiêu người vô tội và người tốt bị dán nhãn cánh hữu. Khi mọi người được minh oan, họ mới điều tra ra rằng 99% trong số họ đã bị kết án oan. Lịch sử đang lặp lại. Khi người La Mã bức hại các tín đồ Cơ Đốc giáo, đã có 4 lần bệnh dịch bùng phát. Bây giờ Đảng Cộng sản Trung Quốc vu khống Pháp Luân Đại Pháp và lan truyền những lời dối trá khắp thế giới. Chẳng phải ĐCSTQ cũng mang đến đại dịch COVID và truyền bệnh ra khắp nơi sao? Thiện ác hữu báo là Thiên lý. Người Trung Quốc thời xưa từng nói rằng ai đánh chửi người tu hành nhất định sẽ bị Trời trừng phạt. Ngay cả khi chỉ một người trong số các anh chị ở đây hiểu được sự thật ngày hôm nay thì tôi cũng đã không phải chịu đựng một cách vô ích. Chỉ sợ khi tôi đi rồi mà mọi người vẫn không biết chân tướng…”

Cảnh sát: Điều này chị có thể nói ở nước ngoài, nhưng nếu ở đất nước này sẽ bị bỏ tù

Một nam cảnh sát tiến đến nói: “Chị còn trẻ như vậy. Tại sao chị tu luyện Pháp Luân Đại Pháp?” Tôi nói với anh ấy: “Nếu anh ra nước ngoài sẽ thấy rằng hàng triệu người ngoài cũng đang tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Các quốc gia khác có tự do tín ngưỡng, bức hại đức tin chính là phạm tội. Chẳng phải ĐCSTQ có câu: ‘Niềm tin của nhân dân là sức mạnh của dân tộc” hay sao. Ông Lưu nói: “Pháp Luân Đại Pháp là X giáo.” Tôi nói: “Chính Giang Trạch Dân là kẻ bịa đặt điều đó về Pháp Luân Đại Pháp. ĐCSTQ đàn áp Chân-Thiện-Nhẫn. Cuốn sách Chuyển Pháp Luân đã được dịch sang hơn 40 ngôn ngữ và phổ truyền trên khắp thế giới.” Ông Lưu không còn biết nói gì nữa.

Một viên cảnh sát nói anh ấy đã truy cập các trang web thông qua một phần mềm vượt tường lửa kiểm duyệt internet của Đảng Cộng sản Trung Quốc. Tôi nói: “Anh nên trân quý những cơ hội đó. Biết bao nhiêu người Trung Quốc ngoài kia không thể có cơ hội này.”

Một viên cảnh sát khác đưa cho tôi ảnh chụp những tờ áp phích. Tôi nói: “Dán những tấm áp phích này thì có gì sai? Ai dán áp phích cũng phải bị bắt bớ và ngồi tù sao?” Người cảnh sát này hét lớn: “Nếu ở nước ngoài, chị có thể tham gia biểu tình và hô lớn ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’ bất cứ lúc nào, nhưng ở Trung Quốc thì không được. Chị sẽ bị bắt giam, bỏ tù vì dán những tờ áp phích này. Sau việc lần này, chị hãy mau thu xếp ra nước ngoài.”

Ông Lưu lấy ra một mảnh giấy và vài bộ quần áo của tôi. Một cảnh sát trẻ báo cáo với ông ấy việc họ lục soát nhà tôi. Lúc này tôi mới biết họ đã trộm phá cửa vào nhà và lấy đi máy tính, ổ cứng, sách Đại Pháp và điện thoại di động và ổ đĩa. Họ đã lấy rất nhiều đồ đạc.

Cảnh sát bị đau đầu

Ông Lưu gọi một viên cảnh sát trẻ đến để chụp ảnh tôi và lấy dấu vân tay. Tôi không đồng ý. Ông ta kéo tôi đến một chiếc ghế dài, tôi cũng không ngồi xuống. Ông ta túm lấy đầu tôi đập vào tường, đấm vào thái dương tôi rồi đá vào chân tôi khiến tay chân của tôi đầy những vết bầm tím.

Trong tâm tôi thầm cầu xin Sư phụ: “Thưa Sư phụ, xin hãy bảo vệ con.” Tôi không phàn nàn hay oán trách họ. Những cảnh sát khác đến và vây quanh tôi. Họ dùng tay giữ đầu tôi để 2 cảnh sát khác chụp hình. Tôi nhắm chặt mắt lại và cuối cùng họ phải chụp ảnh tôi theo cách này. Viên cảnh sát chụp ảnh hỏi: “Chụp thế này được không? Trên đầu cô ta có một bàn tay.” Ông Lưu nói: “Cũng chỉ còn cách này thôi, tôi sẽ giải thích với cấp trên sau.”

Cảnh sát cố dùng vũ lực lấy dấu vân tay của tôi. Tôi nắm chặt hai bàn tay lại, tự nhủ rằng họ sẽ không thể lấy được. Quả thực họ không cách nào lấy được dấu vân tay. Một cảnh sát trẻ nói: “Sao cô ta lại khoẻ thế nhỉ? Chúng ta chưa làm được việc gì, mà máy tính lại hỏng rồi.” Viên cảnh sát đứng sau tôi cũng nói: “Wifi cũng không hoạt động.”

Cảnh sát cuối cùng cũng phải để tôi ngồi xuống. Tôi nói với họ: “Tôi sẽ không hợp tác vì không muốn các anh phạm tội. Chỉ có các anh bị tổn hại thôi. Tôi đã không hề tức giận khi bị các anh đánh đập, tôi không oán trách phàn nàn khi bị các anh mắng chửi. Tôi không sợ bị các anh đánh. Tôi luôn lạc quan vì tôi là một người tốt, tôi không làm điều gì sai trái. Các anh đã làm sai. Các anh thân là cảnh sát của nhân dân, vậy mà cố tình vi phạm pháp luật. Tại sao lại đi bức hại người tốt?” Tất cả cảnh sát đều im lặng. Sau đó họ kêu bị đau đầu. Một cảnh sát nói rằng mình bị mệt, còn ông Lưu thì kêu phổi bị đau.

Tôi không biết ông Lưu đã đi đâu. Một lúc sau ông ấy mới quay lại. Ông kể với mọi người đã gọi điện khắp nơi xin chỉ thị nhưng có vẻ như hồ sơ của tôi đã bị thất lạc nên ông ấy không thể tiếp tục công việc này. Ông ấy nói: “Cô ta không chịu hợp tác và cũng không thừa nhận bất cứ điều gì. Kết quả kiểm tra sức khoẻ cũng chưa hoàn thiện. Chúng ta không thể xử lý được ca này.” Đến 4 giờ chiều, ông Lưu hỏi tôi: “Cô muốn báo cho chồng hay mẹ chồng đến đón con?” Tôi nói dứt khoát: “Tôi sẽ đến đón con tôi về.” Ông ta hỏi lại lần nữa. Tôi nhắc lại: “Tôi sẽ đến đón con tôi về.”

Vài phút sau, ông Lưu nói: “Cấp trên vừa cãi nhau một trận. Sếp lớn nói cô ta có thể về. Ban Chính trị và An ninh cũng gọi điện cho tôi nói họ không quan tâm và để tôi xử lý. Tôi muốn mắng cho họ một trận mà không dám. Hôm nay là ngày gì thế! Chúng ta đang làm cái trò gì vậy?” Ông ta cười lớn rồi nói: “Cái ngày gì thế này! Tôi làm cảnh sát nhiều năm như vậy. Đây là vụ thứ 2 tôi không thể xử lý. Tôi thà đi bắt 2 người khác còn hơn là bắt 1 học viên Pháp Luân Công…” Một cảnh sát trẻ nói: “Trưởng nhóm sáng nay nói rằng vụ hôm nay sẽ không thành đâu.”

Tôi nói: “Tôi rất mừng cho các anh vì bức hại không thành các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Vậy là tôi không phải lo lắng cho các anh nữa. Đàn áp Pháp Luân Công là tội ác quốc tế nghiêm trọng. Bộ luật mới của Trung Quốc khẳng định bất kể ai làm gì sai thì đều phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình. Đến khi đại thẩm phán, các anh sẽ phải làm gì đây? Tốt nhất là hãy lo cho chính mình từ bây giờ.” Ông Lưu cười nói: “Cô ta nói đúng đó!”

“Chị làm vậy để làm gì?”

Trên đường trở về đồn cảnh sát, ông Lưu nói: “Chúng tôi đã âm thầm điều tra chị suốt 3 năm qua. Không ai trả cho chị một đồng. Chị làm việc này để làm gì? Chị nhìn quần áo con chị, nhìn cách chị ăn mặc xem. Đến một bộ quần áo tử tế cũng không có. Chị làm vậy thì được gì?” Tôi nói: “Tôi hy vọng rằng tất cả các anh đều được bình an. Ai cũng đều có cha mẹ con cái cần chăm sóc. Tôi mong tất cả cảnh sát các anh chị đều sẽ là người tốt.” Họ đều cười.

Ông Lưu hỏi lại tôi: “Vậy chị tu luyện Pháp Luân Đại Pháp thì được lợi gì?” Tôi đáp: “Nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn dạy chúng tôi làm người tốt. Tôi là một người tốt. Các anh điều tra đều biết rõ. Từ nhỏ tới lớn tôi chưa từng làm việc xấu. Các anh đã bức hại mẹ tôi từ khi tôi còn rất nhỏ, người cha già cô độc mà mẹ tôi đang chăm sóc liền không có ai đưa cơm. Trong suốt 3 năm, bất luận thời tiết nắng nóng hay mưa lạnh, mỗi sáng tôi đều phải dậy sớm nấu cơm rồi mang đến cho ông trước 7 giờ. Người trong làng không một ai nói chúng tôi không phải người tốt.”

Tôi ngồi ở giữa băng ghế sau của chiếc xe cảnh sát, nhìn ánh mặt trời ấm áp và chói chang trước cửa kính xe, cảm thấy tất cả những người ngồi trong chiếc xe này dường như đều đã thoải mái hơn rất nhiều. “Nhìn xem này, mặt trời đang ló dạng, thời tiết đẹp và ấm áp làm sao. Nó mang đến cho người ta niềm hy vọng, cũng giống như niềm tin trong trái tim mỗi người. Thực ra chúng ta không thể sống nếu thiếu ánh mặt trời, không khí và nước chứ không phải là bạc tiền hay danh vọng.”

Họ yên lặng lắng nghe tôi nói. Người cảnh sát trẻ nhẹ nhàng nói: “Nghe chị nói rồi tôi cũng không biết phải nói gì nữa.”

Hi vọng thế nhân biết được chân tướng và được bình an

Khi tôi bước ra khỏi đồn cảnh sát thì trời đã tối. Trong túi chỉ còn chưa đến 1 tệ. Cảnh sát đã để chìa khóa và ví của tôi ở trong nhà khi họ đến lục soát. Tôi gọi một chiếc taxi và nói sẽ trả tiền khi về đến nhà. Người lái xe rất tốt bụng và không muốn lấy tiền của tôi sau khi tôi kể anh ấy nghe câu chuyện vừa xảy ra.

Tôi nhờ thợ sửa khoá mở khoá vào nhà. Căn nhà như một mớ hỗn độn. Tôi nhìn thấy một mẩu giấy nhắn con trai tôi để lại trên bàn.

Tôi đi ra ngoài tìm con. Trong đêm tối gió rét, tôi gọi lớn tên con. Chồng tôi đã đưa cháu về nhà. Khi nhìn thấy đôi tay tôi bị thương, con trai tôi khóc nức nở, cháu nói: “Mẹ ơi, bất kể mẹ đi đâu con cũng sẽ đi theo mẹ. Con muốn về nhà.”

Tôi thực sự mong rằng ai ai trên thế giới này cũng có thể biết được chân tướng, được ban phúc lành và bình an. Gửi đến những người cảnh sát: Xin đừng làm hại những người tốt và người vô tội. Xin đừng tiếp tục bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Ông trời có mắt, Thiên thượng vẫn đang dõi theo và ghi lại từng hành vi của mỗi người. Đừng đẩy mình vào vực thẳm của diệt vong vĩnh viễn, hãy nghĩ cho tương lại của bản thân và con cái của mình nữa. Tôi hy vọng mọi người sẽ có được một tương lai tươi sáng!

(Bài viết được chọn đăng trên Minh Huệ Net nhân dịp kỷ niệm Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới lần thứ 24)

Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/5/24/460183.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/5/28/209589.html

Đăng ngày 15-07-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share