Trải nghiệm của người nhà đệ tử Đại Pháp

Bài viết của người nhà đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Đại Lục kể lại, đồng tu chỉnh lý

[MINH HUỆ 04-06-2023] Rất lâu rồi, trong tâm tôi luôn có một cảm giác rằng có điều gì đó không ổn với xã hội này, ngày càng có nhiều loạn tượng xã hội nối tiếp nhau xuất hiện, khiến tôi cảm thấy nhất định có lý do nào đó đằng sau, nhưng cũng không thể diễn đạt, và cảm giác có gì đó không ổn này luôn khiến tôi bối rối.

1. Có được ‘Cửu bình’ giống như bừng tỉnh từ một giấc mơ

Một ngày tháng Ba hoặc tháng Tư năm 2005, tôi nhặt được một đĩa quang ở trước cổng đơn vị. Khi đó tôi rất hiếu kỳ, muốn xem thử rốt cuộc là nội dung gì bên trong, lúc ấy vừa hay tôi cũng có máy tính. Sau khi mở lên, vừa xem thì đó là “cửu bình Cộng sản đảng”, đĩa quang được làm rất tốt, có nhạc nền, giọng đọc, tư liệu nghe nhìn, hình ảnh lịch sử, đánh giá khách quan và phân tích sâu, khôi phục và tái hiện lịch sử chân thật về Đảng Cộng sản, phơi bày tầng tầng dối trá, phá trừ tầng tầng sương mù của Đảng Cộng sản. Những nội dung sâu sắc này đã thu hút tôi, tôi càng xem càng thích xem, càng nghe càng cảm thấy có đạo lý, nói rất đúng.

Lâu nay, điều khiến tôi luôn nhìn không rõ, nghĩ không thông, và không thể hình dung ra nguyên nhân căn bản làm cho xã hội không ổn, hóa ra chính là cái Đảng Cộng sản này! Nó là nguồn gốc của tất cả họa loạn, tất cả tai nạn, và tất cả loạn tượng đều từ nó mà bộc phát ra. Nội tâm tôi bị xúc động cực lớn! Lực chấn động của “cửu bình Cộng sản đảng” quá lớn, giúp tôi đả khai nút thắt trong tâm nhiều năm qua, khiến tôi nhìn thấy mặt trời xuyên qua mây mù, và bừng tỉnh từ một giấc mơ.

Tôi nghe đi nghe lại, xem đi xem lại cả trăm lần cũng không chán, cứ nghe liên tục trong thời gian hai, ba năm. Đôi khi tôi mở suốt 24 giờ một ngày và tôi không nhớ rõ mình đã nghe hoặc xem bao nhiêu lần. Tôi cảm thấy người có thể viết ra “cửu bình Cộng sản đảng” chắc chắn là một cao nhân, mới có thể nhìn thấu đáo Đảng Cộng sản và nói ra rõ ràng như vậy. Hơn nữa, “cửu bình Cộng sản đảng” không chỉ hoàn toàn phân tích Đảng Cộng sản từ tầng thứ xã hội nhân loại, mà còn từ tầng thứ của Thần và tầng thứ cao hơn, đây tuyệt đối không phải là điều mà người thường có thể viết được.

Vì vậy tôi bắt đầu tìm kiếm xuất xứ của “cửu bình Cộng sản đảng”. Sau khi lên mạng thông qua phần mềm vượt tường lửa, tôi đã liễu giải được rất nhiều chân tướng. Và hiểu được Pháp Luân Công qua trang web Minh Huệ Net. Điều đầu tiên tôi nghe là ghi âm “Giảng Pháp ở Quảng Châu” của Sư phụ, vừa nghe liền cảm thấy thân nhẹ nhàng, đích thân thể nghiệm được sự kỳ diệu của Pháp Luân Công. Nhưng vào thời điểm đó, tôi có các mối quan hệ xã giao trong công việc và không bỏ được hút thuốc, uống rượu, cộng thêm không buông được chấp trước vào danh lợi, nên mãi không có thực sự bước vào tu luyện Đại Pháp.

2. Gặp được Đại Pháp, nhân sinh như ‘liễu ám hoa minh’

Khi đó, do tôi ích kỷ thô bạo, lạnh nhạt vô tình, nên cuộc hôn nhân mười mấy năm sắp rơi vào kết thúc. Vợ tôi tâm nguội ý lạnh đã dẫn con nhỏ về nhà mẹ đẻ, cũng không muốn quay lại. Lúc đó tôi đau khổ, mê mờ, lại không cam tâm, cũng không có biện pháp.

Thời điểm đó, tôi có được đĩa quang “cửu bình Cộng sản đảng”, lại may mắn gặp được Pháp Luân Công. Tôi bèn mang theo đĩa quang “cửu bình Cộng sản đảng” đi gặp vợ. Đúng vào giai đoạn đó, vợ tôi cũng nhận được “cửu bình” và thông tin chân tướng về tam thoái (thoái khỏi các tổ chức đảng, đoàn, đội của Trung Cộng) trong email máy tính. Tôi và vợ đạt được sự đồng thuận về vấn đề “tam thoái”, chúng tôi cùng tam thoái trên trang web thoái Đảng của The Epoch Times.

Sau đó, tôi bắt đầu dần dần giới thiệu Pháp Luân Công tốt như thế nào với vợ, cô ấy vui vẻ tiếp nhận. Không những cô ấy quay lại bên tôi, mà còn thực sự bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Kể từ đó, nhân sinh của chúng tôi như ‘liễu ám hoa minh’. Có lẽ đây là an bài từ bi của Thiên thượng trong u minh, để vợ chồng chúng tôi thuận theo Thiên ý làm “tam thoái”, sau đó lại may mắn gặp được Pháp Luân Đại Pháp, từ đó cũng thay đổi vận mệnh của chúng tôi, cứu gia đình chúng tôi, nếu không thì gia đình này đã không tồn tại từ lâu.

Cảm tạ ân Lý Đại sư và Pháp Luân Đại Pháp đã cứu vãn tôi, cứu vãn cả gia đình chúng tôi! Cảm tạ các đệ tử Đại Pháp đã kiên trì truyền rộng chân tướng trong nguy nan!

3. Vợ tôi trở thành người tu luyện, nghĩa vụ phản bức hại

Sau khi vợ tôi bước vào tu luyện Đại Pháp, cô ấy đã hoàn toàn thay đổi. Nhiều căn bệnh hành hạ cô ấy lâu năm, khiến cô ấy đau đớn không chịu nổi, tất cả đều biến mất nhanh chóng. Vì cô ấy muốn chia sẻ với mọi người về sự tốt đẹp mà thân tâm thụ ích nhờ tu luyện, vì muốn nhiều người hơn nữa biết chân tướng về việc Trung Cộng bức hại Pháp Luân Công, vì những điều này mà cô ấy đã bị Trung Cộng bức hại.

Tôi là người nhà của đệ tử Đại Pháp, trong quá trình tham gia giải cứu người thân của mình và các học viên Pháp Luân Công khác, đối diện với nhân viên công chức của hệ thống công an, kiểm sát, tư pháp, tôi đường đường chính chính vận dụng pháp luật để phản bức hại: Đối diện với những lời dối trá lừa người, tôi phơi bày nó ra trước mặt; đối diện với những lời lẽ mạnh bạo ngang ngược, tôi dựa vào lý để biện luận; đối diện với đe dọa và uy hiếp, tôi không sợ không phục tùng… Dũng khí và trí huệ này có được là nhờ tôi liễu giải chân tướng và nắm vững pháp luật, khiến tôi có thể ngăn chặn bức hại, tham gia giải cứu với sự tự tin mạnh mẽ và định sẵn được kế hoạch.

Sau khi vụ án vợ tôi bị mưu hại được chuyển đến tòa án, tôi đi tìm thẩm phán, tôi vỗ bàn và lý luận với thẩm phán. Sau đó, thẩm phán này ngã bệnh, vụ án bị trì hoãn một năm mới mở lại và đổi một thẩm phán mới. Sau khi tuyên án, tôi đến tòa và trực tiếp chất vấn thẩm phán: “Anh căn cứ vào đâu mà tuyên án cô ấy nhiều năm như vậy? Anh chiếu theo luật nào? Điều luật nào nói Pháp Luân Công là X giáo? Mà anh phán ngần ấy năm?”

Thẩm phán không thể đưa ra căn cứ pháp lý mà chỉ có thể đe dọa nói: “Anh mà tranh cãi nữa, tôi gọi cảnh sát tòa án đến.”

Sau khi vợ bị buộc vào tù oan, phía nhà tù lấy đủ mọi lý do ngăn cản tôi gặp cô ấy. Tôi biết giai đoạn này chính là lúc mà người thân tôi bị bức hại nghiêm trọng nhất trong tù. Càng vào lúc này, với vai trò là người nhà, càng không thể lơ là, càng không nên lùi bước, nhất định phải nghĩ mọi biện pháp và cố gắng hết sức để gặp người thân của mình, để tìm hiểu tình hình của người thân; đồng thời phải tự tin, công khai bảo vệ quyền và lợi ích hợp pháp của mình và người thân, bảo vệ an toàn tính mạng của người thân trong tù.

Một mặt tôi học hỏi và tìm hiểu nội dung liên quan đến “Luật trại giam”, mặt khác tôi kiên trì đến trại giam lý trí tranh luận đòi quyền được gặp người thân. Tôi nắm lý và tự tin lý luận với cảnh sát cai ngục: “Là quy định pháp luật cho phép tôi có thể gặp người thân, nên tôi mới đến gặp. Bây giờ không cho tôi gặp, các chị làm như vậy là vi phạm pháp luật, các chị có biết không?” Tôi nói tiếp: “Gặp mặt là quyền lợi của cả hai bên, chị không chỉ tước quyền của người bị giam giữ mà còn tước quyền của thân nhân, chị đã tước quyền của cả hai. Các chị chiếu theo điều luật nào? Liệu có dám lấy ra không? Ai bảo đảm quyền lợi cho thân nhân?” Đối diện với chất vấn, cảnh sát cai ngục không nói được lời nào.

Lần đầu tiên gặp được vợ, tôi hỏi thẳng vợ trước mặt cảnh sát cai ngục: “Có ai đánh em không? Có muốn khiếu nại không?”

Cảnh sát cai ngục rất căng thẳng, và kiếm cớ ngăn cản tôi gặp mặt khi đến ngày gặp mặt tiếp theo. Cảnh sát cai ngục nói: “Anh ủng hộ cô ấy luyện công, anh cũng luyện công, vì vậy không thể để anh gặp.”

Tôi hỏi lại cô ta không chút đắn đo: “Tôi luyện hay không luyện thì có liên quan gì đến chị? Chị nghĩ chị là ai? Cùng lắm cũng chỉ là một người quản phạm nhân. Chị quản phạm nhân, chẳng lẽ việc tôi luyện hay không luyện cũng thuộc chị quản sao? Cứ nói rằng tôi luyện công, bây giờ tôi hô lớn Pháp Luân Đại Pháp hảo, đừng tưởng chị là cảnh sát, chị dám bắt tôi sao? Chị phải báo cảnh sát trước, phải không?”

Cảnh sát cai ngục nói: “Tôi thực sự muốn báo cảnh sát.”

Tôi nói: “Chị báo đi, chị không nhìn xem bản thân chị đang làm gì à?”

Cảnh sát cai ngục vốn muốn dùng cách lợi dụng điểm yếu uy hiếp người khác để đe dọa và buộc tôi từ bỏ việc gặp mặt, không ngờ bị tôi nói đến á khẩu.

Tôi nói với cảnh sát cai ngục: “Chị không cho tôi gặp là chị đang vi phạm pháp luật, tôi muốn kiện chị, số hiệu cảnh sát của chị là bao nhiêu?”

Cảnh sát cai ngục sợ đến mức lập tức lấy tay che số hiệu cảnh sát lại, cảm thấy rất sợ hãi. Tôi lập tức đến Phòng Kiểm tra Kỷ luật nhà tù để khiếu nại. Sau khi được gọi đến, cảnh sát cai ngục biện giải rằng lý do không cho tôi gặp là sau khi tôi gặp vợ, sẽ khiến tâm trạng của vợ tôi không ổn định, điều này không tốt cho cô ấy. Tôi vừa nghe, liền biết đây là nói dối, là lập luận không hợp lý. Tôi nói: “Tôi còn chưa gặp, sao chị biết tâm trạng cô ấy không ổn định? Chị còn chưa cho tôi gặp, sao chị biết sẽ không tốt cho cô ấy?” Cuối cùng tôi đã gặp được vợ, còn cảnh sát cai ngục đó tức giận giậm chân, sốt ruột bức bối vì hết cách.

Còn có lần nọ, trong quá trình “gặp vợ”, tôi hỏi vợ rằng: “Em ở đây, có ai ức hiếp em không? Có ai cùng phòng bắt nạt em không?”

Vợ chưa kịp trả lời thì nữ cảnh sát cai ngục đã xen vào hỏi cô ấy: “Có không? Có không?”

Tôi nhìn chằm chằm nữ cảnh sát cai ngục, đưa chiếc micrô trong tay cho nữ cảnh sát cai ngục và nói lớn: “Nào, chị nói đi, một lần gặp mặt chỉ có chút thời gian, mà còn bị chị cướp lời. Chị nói trước đi, chị nói xong tôi sẽ nói sau.”

Trước mặt rất nhiều người trong phòng gặp mặt, nữ cảnh sát cai ngục đỏ mặt vì những gì tôi nói và không dám lên tiếng. Tôi nói với vợ: “Nếu có ai ức biếp em, nếu là tù nhân thì anh sẽ cho cô ta kéo dài thời hạn, nếu là cảnh sát thì anh sẽ cho cô ta mất chức.” Lời nói của tôi chấn nhiếp các cảnh sát cai ngục có mặt lúc đó, và không ai dám nói gì.

Một lần, để được gặp vợ, tôi đã tranh luận quyết liệt với cai ngục cả buổi sáng và không bỏ cuộc, cuối cùng đã giành được quyền gặp vốn dĩ thuộc về chúng tôi. Người bạn đi cùng cảm thấy không thể tin được, lúc đầu anh ấy còn nghĩ rằng: “Đây là nơi nào mà anh có thái độ như vậy với mọi người, liệu họ có thể cho anh gặp chăng?” Vì thông thường người nhà đều sợ “đắc tội” với cảnh sát cai ngục, sợ người thân của mình trong tù bị cảnh sát làm khó, bị đánh trả thù, cho nên đa số đều chọn hợp tác, và nghe theo yêu cầu của họ.

Nhưng từ hiện thực, tôi nghĩ cách làm của người nhà học viên Pháp Luân Công thì ngược lại, vì chúng ta biết người thân trong tù bị oan, bị ép nhận tội, bị “chuyển hóa”, bị tước đoạt quyền gặp mặt, (đó là phía cảnh sát) đã vi phạm pháp luật, là họ đang phạm tội, vì vậy chúng ta càng công chính tự tin hơn, họ càng thiếu tự tin hơn; chúng ta càng đầy đủ chính khí, họ càng sợ hãi; chúng ta càng quan tâm, càng kiên trì giành quyền và lợi ích hợp pháp của mình và người thân, thì càng có thể ngăn chặn bức hại, giải thể tà đảng, giúp đỡ người thân trong tù giảm nhẹ bức hại, và tạo ra một môi trường cho họ. Ngược lại, nhu nhược, hợp tác là đồng lõa với cảnh sát phạm tội, tiếp thêm năng lượng cho tà ác, dung dưỡng sự hung hăng càn quấy và kiêu căng của tà ác, điều này không chỉ làm tăng cường bức hại người thân trong tù, mà còn bị tà ác lợi dụng trở thành đồng phạm một cách không hay biết, hại người hại mình.

Sau khi vợ tôi bị chuyển đến khu nhà tù mới, mỗi lần gặp mặt, cảnh sát cai ngục nhìn thấy tôi đều rất lịch sự, kể từ đó không còn cản trở việc gặp mặt nữa. Sau khi vợ kết thúc tù oan về nhà nói với tôi rằng: “Trong việc gặp mặt người thân, anh là người nổi bật nhất, rất nổi tiếng, họ thực sự rất sợ anh. Anh vừa đi, những cảnh sát cai ngục đó rất lo lắng, rất sợ hãi, và nói nhỏ rằng: Này, AA đến, AA đến, phải chú ý một chút.” Vợ cảm khái nói: “Nhà tù gặp phải người thân vừa hiểu pháp luật vừa mạnh mẽ, thì bản thân họ sẽ rối tung lên.”

Trong bức hại thông qua chiến dịch “xóa sổ” của tà đảng Trung Cộng, nhân viên tiểu khu lại đến quấy nhiễu vợ tôi. Tôi nói với vợ: “Em không cần đi, để anh đi đối phó với họ.” Sau khi tôi đến tiểu khu, họ lấy ra một mảnh giấy để tôi ký cho vợ. Tôi thoạt nhìn, thấy bên trên có chữ “tà giáo”, tôi nói: “Các anh có bằng chứng ‘tà giáo’ được viết trên đây không? Nếu anh có thể cho tôi xem bằng chứng, tôi sẽ ký. Nếu không thể đưa ra, thì sau này các anh đừng đến quấy nhiễu người nhà tôi nữa, đừng nói với chúng tôi những chuyện này nữa. Nếu các anh lại nói những chuyện này, thì đó là hành vi quấy nhiễu bất hợp pháp.” Sau khi nhân viên tiểu khu nghe xong, không nói lời nào, sau đó cũng không quấy nhiễu nữa.

4. Đứng về phía chính nghĩa, phối hợp giải cứu các học viên Pháp Luân Công khác

Những năm qua, tôi cũng phối hợp tham gia giải cứu các học viên Pháp Luân Công khác, đây là một vài ví dụ:

Học viên Pháp Luân Công A bị tạm giam phi pháp mấy ngày vì giảng chân tướng, nhưng cảnh sát đã không giao “Quyết định xử phạt hành chính” cho A và gia đình anh ấy. Sau một thời gian, A lại bị giam giữ phi pháp và vụ án mưu hại này nhanh chóng chuyển đến viện kiểm sát. Tôi đã phối hợp với người nhà đến Cục An ninh Quốc gia, Ủy ban Chính trị và Pháp luật, Viện kiểm sát và Tòa án để can thiệp.

Chúng tôi nắm bắt sơ hở trong vụ việc xử lý của cảnh sát, và nhấn mạnh một điểm: “Trong lần tạm giữ đầu tiên, ‘Quyết định xử phạt hành chính’ không được giao cho đương sự và gia đình. Nói cách khác, anh phạt tôi, nhưng tôi không biết, vì anh không đưa cho tôi quyết định phạt này. Nếu anh đưa quyết định đó cho tôi, tôi sẽ tiến hành xem xét hành chính và kiện tụng hành chính vào thời điểm đó. Vì tôi không phạm pháp nên nó đã được hủy bỏ. Bây giờ anh coi đây là tiền án và muốn tuyên án thì anh đang vi phạm pháp luật.” Ở giai đoạn viện kiểm sát, chúng tôi đã nộp rất nhiều văn bản pháp luật và tài liệu liên quan. Mấy ngày sau, học viên A đã được về nhà.

Lần khác, nhiều học viên Pháp Luân Công bao gồm cả B đã bị cảnh sát bắt cóc. Tôi phối hợp với gia đình của B đến viện kiểm sát, yêu cầu kiểm sát viên “giải thích luật cho vụ án”, đồng thời hỏi kiểm sát viên: “Anh căn cứ vào điều luật nào mà bắt nhiều người vậy? Anh có cơ sở pháp lý không? Chẳng phải anh dựa vào luật để xử án sao?”

Kiểm sát viên nói có cơ sở pháp lý. Tôi nói ông ấy đưa ra để chúng tôi xem. Ông ấy lấy ra một chồng văn kiện dày và kéo ra một văn kiện do Viện kiểm sát tối cao ban hành, trong đó có nội dung “Pháp Luân Công là một tổ chức X giáo”, ông ấy lấy văn kiện này đưa cho chúng tôi xem, và nói: “Các anh xem, đây là căn cứ.”

Tôi nói: “Đây không phải là pháp luật, đây chỉ là văn kiện nội bộ của các anh. Anh xử án phải dựa vào pháp luật để xử, không thể xử án theo bất kỳ văn kiện nào được, văn kiện này của anh khẳng định là không hợp pháp.”

Buổi chiều chúng tôi tiếp tục đến viện kiểm sát. Cuối cùng trưởng phòng cũng đến và nói: “Đây là cách chúng tôi làm, các anh thích đi đâu kiện thì cứ đi.”

Ngay cả như vậy, thì việc chúng tôi đi gặp họ cũng khởi tác dụng: Một là, để kiểm sát viên biết rằng việc bắt giữ trái phép các học viên Pháp Luân Công của họ là không có cơ sở pháp luật; hai là, cuối cùng học viên B đã được miễn bị khởi tố phi pháp và về nhà, trong khi những người khác bị kết án phi pháp.

Học viên Pháp Luân Công C đã hơn 80 tuổi, sau khi được “bảo lãnh tại ngoại”, viện kiểm sát vẫn muốn tiếp tục khởi tố bà. Sau khi kiểm sát viên tìm gặp học viên C thì hỏi: “Liệu bà có thể thoái xuất khỏi tổ chức Pháp Luân Công X giáo không?”

Lúc đó tôi đi cùng học viên C, tôi nói với hai kiểm sát viên có mặt ở đó: “Anh nói xem một bà cụ hơn 80 tuổi rồi, bà ấy gia nhập tổ chức gì chứ, còn thoái xuất gì chứ? Bà ấy chưa bao giờ gia nhập, thì thoái gì chứ? Lẽ nào bà ấy giống các anh vừa giơ tay vừa tuyên thệ gia nhập tổ chức này hay tổ chức kia, Đảng này hay Đảng kia? Bà ấy gia nhập khi nào? Gia nhập tổ chức nào? Bà ấy chẳng gia nhập gì cả, anh bảo bà ấy thoái xuất thế nào đây?”

Kiểm sát viên không nói lời nào. Tôi lại nói: “Bộ máy nhà nước và cơ quan quốc gia các anh, sao các anh không quản những kẻ cướp bóc, cưỡng gian, phóng hỏa giết người, mà lại sử dụng bộ máy nhà nước đối với một bà cụ thiện lương hơn 80 tuổi này, đây chẳng phải là lãng phí sao?”

Kiểm sát viên vẫn không nói lời nào. Tôi tiếp tục nói: “Lại nói, Pháp Luân Công là tổ chức X giáo? Rốt cuộc thì các anh có bằng chứng không? Các anh đưa ra cho chúng tôi xem, được không? Nếu anh nói luyện Pháp Luân Công là phạm tội, vậy sao anh không nói rõ? Trong pháp luật có quy định không? Các anh lại không có quy định, lại không nói rõ được, rồi lại nói người ta là phạm pháp, vi phạm pháp luật, là X giáo, các anh đang làm gì vậy? Các anh có mục đích gì? Các anh muốn làm gì?”

Tôi vỗ bàn và lớn tiếng chất vấn họ. Hai kiểm sát viên bị tôi nói đến không thể lên tiếng. Cuối cùng họ nói: “Chúng tôi sẽ phản ánh lên trên ý kiến và suy nghĩ của anh.”

Học viên Pháp Luân Công D đối mặt với phiên tòa phi pháp, tôi cùng người nhà của D đến tòa gặp thẩm phán, sau khi xác nhận danh tính của người biện hộ, và chúng tôi chuẩn bị biện hộ cho D trước tòa. Thẩm phán thấy chúng tôi đến thì rất lo lắng, và truy hỏi người nhà của D: “Gia đình muốn biện hộ gì? Biện hộ thế nào?”

Người nhà của học viên D nói: “Biện hộ dựa trên pháp luật.”

Tôi bổ sung: “Biện hộ dựa trên chứng cứ, yêu cầu tòa đối chứng. Vì định tội danh là lợi dụng tổ chức X giáo để phá hoại việc thực thi pháp luật, vậy chúng tôi yêu cầu kiểm sát viên (công tố viên) đưa ra chứng cứ rằng Pháp Luân Công là X giáo, anh có thể đưa ra không? Anh không có chứng cứ rằng Pháp Luân Công là X giáo, nhưng chúng tôi có chứng cứ Pháp Luân Công không phải là X giáo, anh không đưa ra được chứng cứ, vậy rõ ràng Pháp Luân Công không phải là X giáo, và tội danh này không thể thành lập, học viên D nên được trả tự do tại tòa án.”

Sau khi kiểm sát viên nghe tôi nói xong thì lập tức nói: “Đã sắp xếp luật sư hỗ trợ cho các anh rồi, các anh đừng tự biện hộ nữa.” Nói rồi liền quay người rời đi.

Học viên Pháp Luân Công E kiên trì tín ngưỡng và không hợp tác “chuyển hóa” trong tù, nên bị cảnh sát cai ngục và tù nhân bức hại tàn khốc, thân thể xuất hiện bệnh trạng nghiêm trọng. Tôi phối hợp với người nhà của học viên E cùng đến nhà tù, nộp đơn “tạm tha y tế”. Thực chất tình huống của học viên E đã hoàn toàn phù hợp với điều kiện “tạm tha y tế”, nhưng vì E không nhận tội, không thỏa hiệp, nên nhà tù không muốn cho E ra, lấy lý do E không hợp tác điều trị, không uống thuốc, không phù hợp quy định, nên từ chối đơn “tạm tha y tế” của học viên E.

Trong quá trình điều đình với phía nhà tù, đối diện với sự giảo biện vô lý và lập luận ngang ngược của họ, trong đầu tôi bỗng xuất hiện biện pháp đối phó. Tôi nói: “Không đúng, không phải là anh ấy không hợp tác điều trị. Mà là trị bệnh có nhiều phương pháp, Tây Y, Trung Y, khí công, châm cứu, xoa bóp, vật lý trị liệu, v.v.. Đối với trường hợp của E mà nói, trước đây anh ấy ở nhà luyện Pháp Luân Công, và đã hết bệnh, sau khi đến chỗ các anh đây mới mắc bệnh này. Trước đây anh ấy có mắc bệnh này, nhưng thông qua luyện công mà khỏi rồi. Khi vào tù, chẳng phải anh ấy không có bệnh này hay sao? Bây giờ tại sao lại mắc bệnh? Vì sau khi vào đây, các anh bức hại anh ấy, lại không cho anh ấy luyện công. Vậy hiện nay anh ấy mắc bệnh này, đối với anh ấy mà nói, thì uống thuốc không có tác dụng. Trước đây anh ấy biết rằng, đối với bệnh này, thì cách có hiệu quả tốt nhất là để anh ấy luyện công, bây giờ các anh lại không cho anh ấy luyện công. Không phải nói là anh ấy không chịu điều trị, mà là các anh không cho anh ấy cách điều trị tốt nhất, các anh nói là anh ấy không hợp tác điều trị, nói vậy không có đạo lý!”

Một mặt người nhà điều đình với nhà tù để được “tạm tha y tế”, mặt khác, họ tiến hành đệ đơn kiện cảnh sát cai ngục vi phạm pháp luật. Không lâu sau, học viên E đã về nhà thành công với lý do “tạm tha y tế”.

Trong quá trình vận dụng pháp luật để phản bức hại và giải cứu các học viên Pháp Luân Công, tôi còn có một thể hội, đó chính là những thành viên tà đảng Trung Cộng mà tham gia bức hại, kỳ thực hiểu biết pháp luật của họ rất thấp, rất nông và hời hợt, họ chỉ chấp hành mệnh lệnh cấp trên, chiếu theo văn kiện nội bộ, điều họ duy hộ là lợi ích cá nhân. Rõ ràng là họ chấp pháp nhưng trái pháp, biết pháp nhưng phạm pháp, còn cảm thấy đó là hiển nhiên, thậm chí còn hành ác một cách nghênh ngang kiêu ngạo, diễu võ dương oai, tùy ý tham gia bức hại và bất chấp hậu quả.

Trong khi đó, các học viên Pháp Luân Công tu tâm hướng thiện, tuân theo pháp luật và hợp pháp, là một người tốt hơn cả người tốt, nhưng lại bị bức hại vô lý, vậy vì sao những người nhà như chúng tôi và bản thân các học viên Pháp Luân Công lại không thể tự tin lập luận và đường đường chính chính ngăn chặn bức hại, chiếu theo luật để bảo vệ quyền phản bức hại? Chúng tôi kiên trì phản bức hại, để họ hiểu rằng những việc họ làm là vi phạm pháp luật, phải đối diện với truy cứu trách nhiệm và bị báo ứng.

Lời kết

Trung Cộng vẫn tiếp tục bức hại Pháp Luân Công suốt hơn 20 năm qua, nhìn lại cuộc bức hại, tôi cũng có thể hội sâu sắc hơn. Vì sao tà đảng Trung Cộng phải trấn áp Pháp Luân Công? Vì mục đích cuối cùng của tà đảng là muốn hủy diệt nhân loại, để hủy diệt nhân loại, đầu tiên nó phải hủy diệt đạo đức của con người. Pháp Luân Công đề cao và truyền rộng Chân-Thiện-Nhẫn, đó chính là tiêu chuẩn đạo đức cao nhất của con người. Do đó tà đảng Trung Cộng mới điên cuồng bức hại Pháp Luân Công, chính là hủy hoại đạo đức của con người, khiến con người mất đi cơ duyên được cứu, cuối cùng hủy diệt toàn nhân loại. Kỳ thực, “cửu bình Cộng sản đảng”, “Giải thể văn hóa đảng”, “Mục đích cuối cùng của Chủ nghĩa Cộng sản”, “Ma quỷ đang thống trị thế giới của chúng ta”, những tác phẩm chấn động thế giới này đã tiết lộ cho chúng ta sự thật rằng chủ nghĩa cộng sản muốn hủy diệt toàn nhân loại.

Chân thành hy vọng rằng nhiều người trên thế giới có thể nhanh chóng tìm thấy chân tướng, có thể như những gì Đại sư Lý Hồng Chí, nhà sáng lập Pháp Luân Công, đã giảng trong bài viết ‘Vì sao có nhân loại’:

“nhất định phải làm điều tốt, đừng làm điều xấu, bảo trì thiện lương, kính Trời kính Thần, vui vẻ giúp người.”

(Bài viết được chọn đăng nhân ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới lần thứ 24 trên Minh Huệ Net)

(Phụ trách biên tập: Tề Hân Vũ)

Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của trang web Minh Huệ (Minghui.org). Khi sử dụng lại vì mục đích phi lợi nhuận, vui lòng ghi rõ nguồn ở đầu bài đăng hoặc tác phẩm (Theo bài viết của trang Minh Huệ…), sau đó dẫn đường link bài gốc của Minh Huệ. Nếu đăng lại cho mục đích thương mại, vui lòng trao đổi với Ban Biên tập về thủ tục ủy quyền


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/6/4/【5.13徵文】和持之以恆傳播真相的大法弟子共進-460953.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/6/6/209761.html

Đăng ngày 24-07-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share