Bài viết của Thiện Duyên, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở vùng Đông Bắc Trung Quốc

[MINH HUỆ 18-02-2023] Tôi may mắn đắc Pháp vào ngày 8 tháng Giêng âm lịch năm 1998. Đọc bài chia sẻ của các đồng tu trên trang web Minh Huệ khiến tôi thấy thật xúc động. Bất kể hoàn cảnh của họ thế nào, các học viên đều tín Sư tín Pháp. So với những học viên này, tôi cảm thấy xấu hổ vì đã không nghĩ đến việc chia sẻ những sự việc thần kỳ mà bản thân đã trải nghiệm trong hơn 20 năm tu luyện của mình. Dưới đây, tôi xin được chia sẻ một vài trải nghiệm trong số đó.

Bước trên con đường tu luyện

Trước khi đắc Pháp, tôi tin vào những người bị phụ thể. Nếu trong gia đình có ai bị ốm đau hay có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ đến nhờ họ giúp đỡ. Vì tôi thường cầu những thứ bất chính đó giúp đỡ, nên đôi khi tôi khóc hoặc cười vô cớ.

Mỗi tối, sau khi người nhà đi làm về, tôi bắt đầu ngáp liên tục 25 cái, rất khó chịu. Một lần, những thứ đó nói với tôi rằng: “Có người trong gia đình ngươi thờ một vị thần nào đó, hãy mang theo chút lễ vật và nhang khi đến đó.” Tôi đã nghe theo những gì chúng nói, mùng 6 tháng Giêng âm lịch, tôi mang lễ vật sang nhà chị dâu. Sau khi thắp hương, vợ của cháu trai cả của tôi không hài lòng, nói rằng cô cảm thấy khó chịu khi tôi dâng hương cho vị thần. Tôi kể với mẹ chồng của con gái tôi về điều đó, và bà ấy nói: “Bà nên tu luyện Pháp Luân Đại Pháp (còn gọi là Pháp Luân Công), và những thứ đó sẽ không quấy nhiễu bà nữa.” Vì vậy, tôi đã bước trên con đường tu luyện.

Vào ngày đầu tiên tôi học các bài công pháp, động tác của tôi không chính xác. Tôi chỉ có thể luyện một lượt động tác của bài công pháp, trong khi các học viên khác thực hiện ba lần.

Gia đình thông gia đưa cho tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân. Tôi đọc cuốn Chuyển Pháp Luân khi về đến nhà và cảm thấy nội dung trong sách chính là thứ mình đang tìm kiếm. Nó thực sự tuyệt vời, và tôi đã ngừng ngáp vào đêm đó.

Những sự việc thần kỳ

Khi mùa xuân đến, các học viên ra ngoài luyện công. Tôi cũng đã đến đó. Một số học viên dạy các bài công pháp, và tôi đã học lại tất cả. Kể từ đó, Pháp Luân Đại Pháp trở thành một phần trong cuộc sống của tôi.

Tôi nhớ một lần khi tôi đang luyện bài công pháp thứ hai, tôi nhìn thấy một vị tiên nữ mặc y phục cổ trang đang bay trên bầu trời. Nhìn từ xa, bộ y phục có màu đỏ, sau đó là màu xanh nhạt, và đến trước mắt tôi lại là màu vàng. Tôi nhìn ngắm một lúc, rồi tôi chớp mắt, và vị tiên nữ biến mất. Một đêm khác, khi tôi đang luyện bài công pháp thứ năm, tôi nhìn thấy một con đường lớn giống như cầu thang dẫn lên bầu trời, có nước và hoa ở hai bên. Cảnh tượng rất đẹp. Tôi đang đứng ở bậc thấp nhất của con đường. Lúc đó tôi đã nghĩ giá như mình được lên đó thì tuyệt vời biết mấy.

Một lần khác khi tôi ngồi đả tọa, tôi nhìn thấy một cây cầu. Trên cầu, rất nhiều người mặc áo bông màu đen lót xanh, đi giày vải màu đen, đang đi bộ từ phía nam cầu lên phía bắc. Tôi nghĩ đây có thể là cầu Nại Hà. Sau khi luyện công xong, tôi nghĩ đây chắc hẳn là Sư phụ đang điểm hóa cho tôi: Nếu tôi muốn tu luyện Đại Pháp, tôi có thể đi trên thông đạo dẫn tới thiên đường. Nếu không tu, tôi sẽ giống như những người trên cây cầu đó, xuống địa ngục.

Tôi thường ngồi đả tọa vào ban đêm. Vì tôi nghĩ rằng nhạc luyện công có thể quấy nhiễu giấc ngủ của người thân trong gia đình nên tôi đã không bật nhạc. Thay vào đó, tôi sử dụng đồng hồ điện tử để nhắc thời gian. Tôi đã sử dụng chiếc đồng hồ đó trong hơn 10 năm. Một đêm nọ, sau khi luyện công một lúc, chuông liền không reo. Tôi nghĩ có thể nó bị hỏng, vì vậy tôi đã nghĩ đến việc mua một chiếc đồng hồ mới. Ngày hôm sau, tôi đi mua một chiếc đồng hồ mới và tình cờ gặp một học viên khác. Tôi nói với cô ấy về điều đó, và cô ấy nói: “Vạn vật đều có linh, và bà có thể thể giao tiếp với nó.” Tôi nói: “Tại sao mình không nghĩ ra điều đó nhỉ? Mình sẽ không mua đồng hồ mới; mình sẽ về nhà và nói chuyện với nó.” Về đến nhà, tôi nói với chiếc đồng hồ rằng: “Bạn cũ của ta, ngươi đã ở bên ta ngần ấy năm rồi, ta biết ngươi rất mệt mỏi, nhưng ngươi phải kiên trì. Khi ta viên mãn, ngươi nhất định sẽ được đến nơi tốt; đừng bỏ cuộc giữa chừng.” Sau khi tôi nói xong, chiếc đồng hồ lại hoạt động bình thường trở lại.

Tiêu nghiệp

Chồng, con trai và con dâu tôi đều đi làm. Cháu gái tôi sáu tuổi và cháu trai của tôi 17 tháng tuổi. Tôi chăm sóc và nấu ăn cho chóng. Dù bận rộn và mệt mỏi đến đâu, tôi cũng không bỏ học Pháp và luyện công. Sư phụ thấy tôi không có thời gian để tiêu nghiệp vào ban ngày, nên Ngài đã an bài để tôi làm việc đó vào ban đêm.

Ví dụ, tôi bị sốt vào ban đêm, và đến sáng thì cơn sốt biến mất. Tôi nhớ có lần tôi cảm thấy như mình bị cảm và sốt nặng. Tôi không ăn được gì trong hai ngày. Ngày thứ ba, chồng tôi mua nho khô và tôi ăn một ít. Vào ban đêm, tôi bắt đầu nôn mửa và tiêu chảy. Nửa đêm, chồng tôi nói: “Sao nhiệt độ của bà không cao nữa?” Tôi nói: “Bây giờ tôi ổn rồi.” Ông nói: “Thật ngạc nhiên! Bà đã không uống thuốc. Tôi nói: “Tất nhiên, tôi có Sư phụ chăm sóc cho.” Kể từ đó suốt 25 năm, tôi không có bất kỳ triệu chứng cảm lạnh nào nữa.

Một lần khác, tôi đi chợ buổi sáng để mua rau. Một chiếc xe ba bánh đã hất ngã tôi. Bàn chân tôi chống vào bánh xe, nhưng người phụ nữ lái xe vẫn tiếp tục lái xe. Tôi hô lên trong tâm: “Sư phụ, xin cứu con!” Tôi nghe có người nói: “Dừng lại, cô đâm phải ai đó rồi!” Người tài xế sau đó đã dừng chiếc xe ba bánh lại. Sau khi tôi đứng dậy, tài xế hỏi: “Bà có bị thương không? Chúng ta đến bệnh viện nhé.” Tôi nói: “Không sao đâu, cô có thể đi.” Người lái xe đi đến quầy cá và mua cho tôi một con cá lớn. Tôi nói: “Cô hãy giữ lại. Tôi là một học viên Đại Pháp. Nếu hôm nay cô đâm phải người khác, cô có lẽ sẽ phải trả hàng trăm nhân dân tệ tiền khám chữa tại bệnh viện.” Sau đó, tôi nói với cô ấy về việc thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), cô ấy rất vui và nói: “Cảm ơn bà.” Tôi nói: “Cô không cần phải cảm ơn tôi, cô nên cảm ơn Sư phụ của tôi.”

Vào một ngày Tết Nguyên đán, tôi đang dọn dẹp nhà bếp. Tôi không thể với tới chỗ cao, nên tôi xếp hai chiếc ghế đẩu lại với nhau, chiếc nhỏ ở dưới. Khi xuống tôi quên mất có hai chiếc ghế đẩu, tôi bị lật nhào và ngã lăn xuống đất. Lúc đó đầu tôi ong ong, nhưng đầu óc vẫn minh mẫn. Tôi thầm nghĩ: “Không sao đâu!” Và tôi đứng ngay dậy. Việc tương tự đã xảy ra ba lần, và lần nào tôi cũng bình an. Nếu một người bình thường ngã xuống đất, họ có thể đã bị gãy xương, không nói đến là ngã từ độ cao như vậy. Sư phụ từ bi luôn bảo hộ tôi.

Con xin cảm tạ Sư phụ vì sự từ bi của Ngài.

Trong giai đoạn lịch sử đặc biệt này, tôi may mắn được trở thành một học viên Đại Pháp, và tôi thực sự cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế gian. Con xin cảm tạ Sư phụ từ bi. Hợp thập!

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên website này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ có thể sẽ kết tập nội dung trên website để xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/2/18/456636.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/4/30/208294.html

Đăng ngày 26-07-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share