Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 10-02-2023] Tôi năm nay hơn 70 tuổi và đã tu luyện được 24 năm. Nhưng vì bản thân trình độ văn hóa thấp nên tôi chưa bao giờ viết tâm đắc thể hội để hồi báo lên Sư tôn. Tôi luôn cảm thấy hổ thẹn với Sư phụ, hổ thẹn với Đại Pháp. Tôi không thể viết một bài văn dài, vậy nên tôi xin kể một vài câu chuyện nhỏ về quá trình tu luyện của tôi!

Tu luyện mới một tuần, tất cả các bệnh đều khỏi

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1997. Trước khi tu luyện, toàn thân tôi đầy bệnh tật: suy nhược thần kinh, nhịp tim không đều, viêm dạ dày, trĩ, v.v. Tôi đi khắp nơi để tìm thầy trị bệnh, uống rất nhiều loại thuốc nhưng không có chuyển biến. Bác sỹ nói bệnh tình của tôi quá phức tạp, cũng không dễ để kê đơn thuốc. Tôi đi đến đâu cũng đánh tiếng rằng: Nếu ai có thể chữa khỏi bệnh cho tôi, tôi sẽ biếu người đó 1.000 Nhân dân tệ. Rút cuộc là không có một người hành nghề y nào có khả năng tuyệt vời như vậy, và cuộc sống của tôi thực sự khốn khổ không thể diễn tả bằng lời.

Một ngày, khu phố chúng tôi nhận được tin vui rằng có người đến dạy Pháp Luân Công. Khi tôi đang bận việc nhà, có người bảo tôi: “Cô này, tôi thấy cô thường xuyên bị bệnh và uống thuốc, sao cô không đến học tu luyện Pháp Luân Công đi?!“ Tôi nhìn thì thấy đó là người chị hiền hòa mà chúng tôi đã quen biết trước đây. Tôi liền hỏi cô ấy: Khi nào sẽ dạy luyện công. Cô ấy nói: Bảy giờ tối nay. Tôi nói: Tốt quá, em nhất định sẽ đến tham gia. Vậy là vào buổi tối, tôi đã đến điểm luyện công.

Tôi đã đắc Pháp như thế. Sau một tuần, tất cả các bệnh của tôi đều được chữa khỏi. Người nhà hỏi tôi: Sao dạo này không thấy cô uống thuốc nữa?! Tôi nói: Vâng! Em không uống bất kỳ loại thuốc nào nữa, và em cũng không thấy khó chịu ở đâu nữa. Họ bảo: Vậy Pháp Luân Công thật quá thần kỳ rồi! Từ đó trở đi, tôi được gia đình tán thành và ủng hộ, tôi vô cùng vui mừng.

Tôi đã thỉnh về một cuốn sách Đại Pháp, khi mở cuốn sách ra tôi thấy rất nhiều chữ mà mình không biết. Tôi bèn dùng giấy và bút để chép lại những từ mình không biết, và thường dành thời gian để tra cứu và nhận biết từ mới. Chẳng bao lâu sau, với sự gia trì của Sư phụ, tôi đã có thể thông đọc cuốn “Chuyển Pháp Luân” và các sách Đại Pháp khác.

Những gì nhìn thấy qua thiên mục chứng thực sự thù thắng của Đại Pháp

Không lâu sau khi bước vào tu luyện, thiên mục của tôi đã được khai mở và còn có thể nhìn thấy rất rõ ràng. Bây giờ, tôi xin nêu một số ví dụ về một số câu chuyện kỳ diệu mà tôi đã nhìn thấy qua thiên mục của mình trong quá trình tu luyện.

Trong lúc đang luyện công tại điểm luyện công, tôi nhìn thấy rất nhiều Pháp Luân đang xoay chuyển, màu sắc của chúng là vô sắc, nhưng chúng xoay chuyển rất nhanh, đến nỗi có thể nghe thấy âm thanh xoay chuyển, chúng phát ra ánh sáng nhìn thì thấy dường như trong suốt. Một hôm, khi tôi đang luyện tĩnh công, tôi thấy các vị Thần hộ Pháp ngồi xung quanh trường luyện công. Đến khi luyện xong, tôi thấy các vị ấy bay hướng lên trời, tôi nhìn kỹ thì thấy có năm vị thần hộ Pháp, họ ngồi trên hoa sen bay lên. Lúc đó tôi nghĩ: trên đó còn có trần nhà thì làm sao bay lên được? Kết quả là họ đã rất nhẹ nhàng bay được lên trời. Một trường luyện công mỹ hảo và hoành tráng như thế, quả thực khó có thể tưởng tượng được, loại cảnh tượng đó có dùng thiên ngôn vạn ngữ cũng không diễn tả hết được. Đây là sự khích lệ của Sư phụ đối với các đệ tử Đại Pháp, hãy bước tốt trên con đường tu luyện, cùng Sư phụ trở về thế giới thiên quốc mỹ hảo. Con xin cảm tạ ân từ bi cứu độ của Sư tôn!

Đó là một tối tháng Mười, trời rất lạnh, tôi mặc một chiếc áo khoác bông. Tôi nhìn thấy rất nhiều thứ giống như côn trùng đang bò tới bò lui trên mặt áo bông của tôi và rơi xuống đất, chất thành một đống trên mặt đất, chúng trở nên bất động rồi chết. Lúc đó tôi không hiểu lắm bèn gọi người nhà đến xem đó là cái gì, họ nói: Có thấy gì đâu, làm gì có gì. Tôi mới ngộ ra rằng người nhà không phải là người tu luyện nên họ nhìn không thấy. Đó là Sư phụ đang thanh lý cơ thể cho tôi, thanh lý hết vật chất bất hảo trong cơ thể tôi, để tôi nhìn thấy và ngộ ra, từ đó mà đề cao tầng thứ.

Ngày hôm sau thiên mục của tôi lại nhìn thấy trên tường nhà tôi xuất hiện năm người, người nào cũng mặc áo giáp sắt, trong tâm tôi nghĩ không biết những người này là ai? Họ từ đâu đến?! Rồi họ hạ xuống đất đứng thành hàng, lần lượt từng người bước ra hỏi tôi có nhận ra họ là ai không. Tôi nhìn qua thì thấy là Tôn Ngộ Không! Vị này tôi nhận ra, còn những vị khác tôi không biết. Lúc đó, tôi chợt nghĩ: Sao mình không thấy Sư phụ nhỉ? Thế rồi một người có vòng hào quang từ bên kia đi ra, nhìn không rõ mặt, khi đó tôi ngộ rằng đó không phải là Sư phụ của tôi, là tự tâm nhi hóa mà ra, tôi không nhận vị đó. Sư phụ của tôi chỉ có một, Sư phụ Lý Hồng Chí mới là Sư phụ của tôi, không ai có thể thay thế được. Hình ảnh đó liền biến mất.

Tu với thiên mục khai mở cũng rất khó, không phải cái này can nhiễu, thì là cái kia can nhiễu, đều rất khó, còn có các loại động vật và tín tức ngoại lai can nhiễu, tôi thường nghe thấy những âm thanh bất hảo bên tai, nhưng tôi không sợ chút nào. Bởi vì tôi tu luyện có lậu, bị ma lợi dụng sơ hở, luyện công không tĩnh lại được, liền suy nghĩ lung tung nên chiêu mời phụ thể và tín tức ngoại lai. Tôi bèn nói: Ta nhìn thẳng vào những tư tưởng lộn xộn của ngươi, xem ngươi có thể nghĩ đến lúc nào, như vậy sẽ đỡ hơn. Khi tín tức ngoại lai can nhiễu nghiêm trọng, tôi liền niệm “Diệt” và chúng biến mất không thấy xuất hiện lại nữa. Người tu luyện chúng ta cần học Pháp nhiều hơn mới có thể hiểu được Pháp lý, khi gặp vấn đề mới biết cần xử lý và đối đãi ra sao.

Tín Sư tín Pháp dũng cảm vượt quan nghiệp bệnh

Một mùa xuân nọ, đột nhiên có một ngày tôi cảm thấy toàn thân đau nhức không thể chịu nổi. Tôi nằm trên giường không tự mình dậy được, giống như bị liệt vậy, quãng thời gian đó tôi sống rất thống khổ, trong tâm rất lo. Khi con trai tôi biết, cháu đã đưa tôi đến bệnh viện để kiểm tra. Kết quả kiểm tra cho thấy đó là triệu chứng loãng xương, bác sỹ nói phải nhập viện để phẫu thuật. Lúc đó, tôi mất chính niệm nên phải làm phẫu thuật. Khi ở trên bàn mổ, tôi không ngừng thành tâm niệm: Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo. Ca phẫu thuật đã thành công.

Thế nhưng, sau khi bình phục được hai, ba năm (ước chừng vào năm 2013), “bệnh” lại tái phát, so với lần trước còn nặng hơn. Tôi liền hướng nội tìm: Mặc dù ca phẫu thuật thành công, nhưng nghiệp lực kia đang dồn ép vào trong cơ thể, căn bản là chưa trị được căn nguyên của “bệnh”, vậy nên việc đó chỉ lãng phí tiền bạc. Lần này, con trai tôi lại bảo: Mẹ à, để con đưa mẹ đi bệnh viện nhé. Lúc đó, chính niệm của tôi xuất ra, tôi nói: Mẹ không đi viện đâu, các con không cần lo lắng cho mẹ, mẹ tự biết phải làm thế nào. Sau đó, tôi dùng hai tay nâng cuốn “Chuyển Pháp Luân”, trong sách có Pháp tượng của Sư phụ, tôi nói với Ngài: “Xin Sư phụ cứu con!” Sau đó, kỳ tích đã xuất hiện, thân thể tôi bỗng chốc trở nên thoải mái, tôi có thể bước chân xuống đất và đi được, còn có thể luyện công. Nhưng vẫn còn một chút lưu lại để bản thân tôi chịu đựng, bởi vậy, khi tôi luyện bài công pháp thứ hai, tôi vẫn không thể kiên trì đứng được. Tôi phải ngồi trên ghế sofa để luyện công. Sư phụ lại điểm hóa cho tôi, Ngài phái ba nữ thần trong trang phục cổ đại đến gặp tôi. Tôi thấy họ cười nhạo tôi, nói rằng tôi núp ở một góc, ý là tại sao tôi không thể kiên trì? Lần này tôi lập tức tỉnh ngộ, từ đó trở đi, tôi không bao giờ ngồi luyện công như thế nữa.

Sư phụ đã vì tôi mà lao tâm, đệ tử trong lòng đã hiểu rõ ,Sư phụ thời thời khắc khắc ở bên cạnh tôi, trông chừng tôi, bảo hộ tôi. Con xin cảm tạ ân cứu độ của Sư tôn!

Vào ngày 17 tháng Chạp năm 2021, tôi cảm thấy bụng hơi khó chịu và có cảm giác hơi đau, nhưng tôi không quan tâm. Tôi nghĩ không biết mình ăn phải thứ gì không tốt mà dẫn đến đau bụng. Mình không ăn bất cứ thứ gì độc hại cả! Thế nhưng, vào sáng ngày 23 tháng Chạp, tôi vào nhà vệ sinh đi tiểu thì bị ra một ít máu tươi, nhưng tôi không sợ hãi chút nào, trong tâm thực sự bình tĩnh. Tôi chỉ bị một lần đó, nhưng hơn một tháng sau, giả tướng nghiệp bệnh kia lại xuất hiện, giống hệt như lần trước. Tôi bị đi vệ sinh ra máu tươi trong hai ngày, trong lòng tôi vẫn rất bình thản. Tôi không nói cho người nhà biết, bởi họ biết thì sẽ đưa tôi đi bệnh viện. Sau đó, tôi nghĩ: Mình là đệ tử Đại Pháp, mình sẽ cầu Sư phụ cứu. Tôi liền nghĩ: Ta là đệ tử của Sư phụ Lý Hồng Chí, điều này không ai có thể phủ nhận. Những thứ của người khác ta đều không cần, cũng không thừa nhận. Tất cả những thứ bất hảo trên cơ thể tôi đều lập tức biến mất.

Sư phụ đã vì đệ tử mà hao tâm, hết lần này đến lần khác gánh chịu cho đệ tử, đệ tử hiểu rõ và cảm kích trong tâm. Con xin tạ ơn Sư phụ!

Mọi tác phẩm đăng trên trang web Minh Huệ (minghui.org) đều thuộc bản quyền của Minh Huệ. Khi sử dụng lại vì mục đích phi lợi nhuận, vui lòng ghi rõ nguồn ở đầu bài đăng (Theo bài viết của trang Minh Huệ…), sau đó dẫn đường link bài gốc của Minh Huệ. Trường hợp sử dụng với mục đích thương mại, vui lòng liên hệ với Ban Biên tập để được ủy quyền.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/2/10/456629.htm

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/3/19/207727.html

Đăng ngày 09-06-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share