Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 02-03-2022] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2005. Dưới đây tôi xin được chia sẻ về kinh nghiệm tu luyện của mình để chứng thực sự thần kỳ của Đại Pháp và bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc của mình đối với ơn cứu độ của Sư tôn.

Vài năm trước, tôi thấy một cục u mọc trên cánh tay trái của mình. Tôi không để ý tới nó lắm nhưng chị dâu nói với tôi rằng chị gái của chị ấy cũng có một cục u tương tự và sau này nó đã phát triển thành ung thư vú. Trong tâm tôi đã xuất hiện một loại áp lực vô hình sau khi nghe thấy điều này. Tôi là một đệ tử Đại Pháp, tôi biết quan niệm này không đúng, cần bài xích nó, nhưng đôi khi tôi vẫn suy nghĩ về nó, vô hình trung đã tạo thành một loại chấp trước.

Vào năm 2020, trong một lần không giữ vững tâm tính, tôi đã to tiếng vài câu với chồng, sau đó bắt đầu có tâm oán hận rất mạnh. Vài ngày sau đó tôi cảm thấy có một cái u bên ngực trái của mình. Tôi nhớ lại những lời chị dâu nói và bắt đầu lo sợ. Tôi biết một niệm không đúng của bản thân đã chiêu mời nó đến. Khi xuất hiện vấn đề, tôi đã không kịp thời hướng nội tìm, không kịp thời quy chính bản thân từ trong Pháp.

Sau đó khối u đã phát triển lớn hơn, và ngực tôi bị cứng lại. Các đồng tu đã giúp tôi bằng cách phát chính niệm, nhưng tâm của tôi đã trở nên bất ổn định, thể hiện ra rằng bản thân tôi tu quá kém, không minh bạch Pháp lý, cũng không đủ tín Sư tín Pháp, không làm được việc hạ tâm xuống và giao phó hết thảy bản thân mình cho Sư phụ. Sư phụ vẫn luôn từ bi điểm hóa cho tôi và từ bi bảo hộ cho tôi.

Sau đó ngực của tôi bắt đầu sưng lên và chảy máu, cuối cùng nó vỡ ra, miệng vết thương to bằng cái bát, từ đó máu chảy ra không ngừng. Thịt thối xung quanh miệng vết thương thật kinh khủng. Tôi đã cầu xin Sư phụ giúp đỡ và thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Máu đã chảy chậm hơn và tôi được đưa tới bệnh viện.

Bác sỹ nhìn thấy tôi liền thất kinh, ông nói: “Trong 30 năm hành nghề, tôi chưa bao giờ thấy trường hợp nào nghiêm trọng đến vậy. Toàn bộ ngực đã bị rách vỡ.” Lúc đó, bác sỹ không thể nào làm sạch vết thương vì nó cứ liên tục chảy máu, tình huống vô cùng nguy hiểm. “Hãy chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất,“ ông nói với mọi người trong gia đình tôi.

Lúc đó tôi vô cùng xanh xao và yếu ớt nhưng đầu óc vẫn thanh tỉnh. Tôi biết mình là một người tu luyện và tôi có Sư phụ quản. Tôi không ngừng niệm Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.

Sau khi bệnh viện làm các loại kiểm tra, họ kết luận tôi bị ung thư vú giai đoạn cuối. Vết thương lớn bị thối rữa đến xương sườn, thịt bị hoại tử và chuyển thành màu đen, mùi rất khó ngửi, vết thương cũng liên tục chảy máu, bác sĩ và y tá đều sợ đến mức không dám nhìn nhiều.

Trong thời gian nằm viện, tôi có tâm sợ hãi rất mạnh. Một lần trong mộng, tôi thấy Sư phụ điểm hóa cho tôi: Tôi mơ thấy mình đang đi trên phố cùng một số người, túi xách của họ đều trống rỗng còn tôi thì ôm một bó ngô lớn. Tôi nhận ra rằng Sư phụ đang điểm hoá cho tôi để tôi buông bỏ tâm chấp trước đối với sinh tử.

Một lần khác, tôi mơ thấy một thực thể nằm trên giường bệnh, nguyên thần một nửa ở trên thân thể, một nửa ở bên ngoài. Tôi nghe thấy một giọng nói: “Khi biết quan tâm đến người khác mới có thể sống tiếp.” Lúc đó tôi không minh bạch lắm ý nghĩa của việc này là gì, tôi chỉ cảm thấy tâm sợ hãi của mình rất mạnh mẽ, quá chấp trước vào thân thể của bản thân, không thể buông bỏ sinh tử.

Sau khi ở trong bệnh viện vài ngày, tôi quay trở về nhà để đợi đợt điều trị thứ hai, mặc dù bác sỹ có ý nói rằng tôi có thể sẽ không chịu nổi đợt điều trị này.

Khi về nhà, tôi lại có một giấc mơ khác, tôi thấy mình đang phơi lương thực ở bên đường cao tốc, những người khác đều thu lại xong rồi, chỉ còn tôi vẫn chưa xong. Tôi về nhà để lấy dụng cụ, nhưng trên đường đi có một người chặn tôi lại, người này tên là Triệu Kiệt, tay cầm lưỡi liềm không cho tôi đi qua. Một lúc sau, anh ta lại mở đường cho tôi đi, nói rằng: “Tôi chỉ đùa với chị một chút thôi!”

Tôi ngộ ra rằng “Triệu Kiệt” đồng âm với “Triệu Kiết” (trong tiếng Trung), có lẽ Sư phụ đang điểm hóa cho tôi rằng đây là “triệu kiếp” (đại nạn) của tôi, mặc dù nạn rất lớn nhưng sẽ có thể qua khỏi, Sư phụ đang tiêu trừ vô số nghiệp lực mà tôi đã tích lũy trong nhiều đời nhiều kiếp.

Một vài ngày sau tôi liên tục sốt đến 39 độ C. Khi tôi nhập viện, tế bào bạch cầu của tôi chỉ đạt 400/ul chỉ số bình thường là 4500 đến 11000/ul. Bác sỹ nói vói chúng tôi là tủy sống của tôi đã dừng tạo ra bạch cầu, sẽ rất khó hạ sốt. Cơn sốt của tôi đã vượt quá 39,8 độ C. Bác sỹ tiên lượng trường hợp xấu và nói với con trai tôi: “Nếu mẹ cháu không hạ sốt thì sẽ vô cùng nguy hiểm.”

Đêm đó tôi mê man bất tỉnh, nhưng vẫn mơ hồ cảm giác được cơ thể tôi rất nhẹ, giống như một tờ giấy, lơ lửng trong một không gian khác. Tôi đến một cây cầu đông đúc. Phía dưới cây cầu là vực thẳm sâu vạn trượng. Những người trên cầu rơi xuống đó đều tử vong.

Lúc này, tôi suýt chút nữa cũng rơi xuống, cảm thấy rất sợ hãi. Tôi bám chắc vào cây cầu và dùng hết sinh lực của mình hét lên: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Ngay lập tức, một tượng Phật vàng kim hiện ra và cơ thể tôi trôi về phía tượng Phật. Tôi bừng tỉnh và cơn sốt của tôi đã biến mất.

Sáng hôm sau, thân thể tôi vô cùng nhẹ nhàng, đầu óc minh mẫn, tinh thần rất tốt, như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra vào đêm hôm trước. Tôi biết trong thời khắc quan trọng Sư phụ đã cứu mạng tôi và tịnh hoá thân thể cho tôi. Cứ như vậy, tôi đã hoàn thành hai đợt trị liệu thành công và sống sót. Các bác sỹ và y tá đều thốt lên: “Thật là kỳ diệu.”

“Khi biết quan tâm đến người khác mới có thể sống tiếp.” Tôi nhớ tới câu này. Tôi nghĩ từ nay trở đi mình sẽ thực hiện điều này, tu bỏ tự tư cá nhân, với mọi việc đều sẽ nghĩ đến người khác trước, tu thành sinh mệnh vô tư vô ngã. Tôi muốn cứu hết thảy chúng sinh trong thế giới của tôi. Tôi nói với họ: “Tôi muốn cứu các bạn, chúng ta hãy cùng đồng hóa với Đại Pháp,” sau đó tôi niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.”

Lúc này tôi mới ngộ ra, mình phải hướng nội tìm ở bản thân. Tôi phát hiện ra trong nhiều năm qua, tôi không hề thực tu tâm tính, tôi đã coi làm việc Đại Pháp là tu luyện, nhưng tôi vẫn còn nhiều tâm chấp trước như tâm tranh đấu, tâm oán hận, tâm tật đố, tâm hư vinh, tâm giữ thể diện, chấp trước vào bản thân, tâm hiển thị, tâm hoan hỷ, tâm sắc dục, tâm sợ hãi. Điều này thật quá nguy hiểm, quá đáng sợ.

Từ trong tâm tôi nói với Sư phụ: “Con xin cảm tạ Sư tôn đã từ bi cứu độ! Con đã tu luyện không tinh tấn nhưng Sư phụ vẫn luôn chăm sóc cho con. Từ giờ trở đi con quyết tâm sẽ trở thành một đệ tử chân chính, tu luyện tâm tính của bản thân, và hành xử theo nguyên lý của Pháp Luân Đại Pháp. Con sẽ nghĩ cho người khác trước trong mọi hoàn cảnh, dũng mãnh tinh tấn, làm tốt ba việc cần làm.”

Sau đó mỗi lần thay thuốc, người nhà tôi đều hỏi bác sĩ: “Vết thương này liệu có thể lành lại không?”

Bác sỹ trả lời: “Rất khó lạnh nếu không phẫu thuật. Bởi vì ở chỗ vết thương thịt đã hoại tử, bên trong đã thối rữa rất sâu, hơn nữa xương sườn cũng bị ảnh hưởng. Nếu cắt bỏ toàn bộ, diện tích quá lớn, sẽ không cách nào cấy ghép da. Cứ cho là có thể cấy ghép da thì cũng không nhất định da sẽ phát triển tốt, vì vậy phẫu thuật cũng rất khó. Việc vết thương tự lành rất ít khả năng xảy ra, trừ phi xuất hiện kỳ tích. Nếu da thịt xung quanh vết thương mọc lên thì vết thương mới có thể lành được, nhưng việc này rất khó, chúng ta hãy cứ chờ xem.

Bác sỹ dường như đã mất hy vọng vào việc vết thương lành lại. Ông chỉ đến mỗi ngày để làm sạch và băng bó lại vết thương. Nhưng tôi tin tưởng chắc chắn rằng vết thương của tôi sẽ lành. Tôi là một đệ tử Đại Pháp và tôi có Sư phụ. Tôi nói với người nhà: “Vết thương sẽ dần dần tự lành. Sư phụ là toàn năng.”

Lần khám sau đó, bác sỹ đã kinh ngạc thốt lên với trợ lý: “Hãy nhìn này, rất nhiều thịt non đang mọc lên, điều này quả là hiếm thấy và đây là một tín hiệu tốt.”

Khi ở bệnh viện, tôi đã học Pháp và luyện công bất cứ khi nào có thể. Tôi cũng thường xuyên niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Trong một giấc mơ khác, tôi nghe thấy một giọng nói vang lên: “Vết thương đã lành.”

Vài ngày sau, bác sỹ đặc biệt ngạc nhiên và thốt lên rằng: “Nó đang bắt đầu tự lành. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy trường hợp nào giống như vậy. Mọi thứ đang diễn ra rất tốt đẹp.” Từ đó trở đi, vết thương co lại rất nhanh. Trong khoảng một tháng da của tôi đã trở nên nhẵn phẳng như trước đây mà không để lại sẹo. Thật không thể tin nổi!

Một vài ngày sau đó, cục u trên cánh tay của tôi cũng biến mất. Từ đó tôi đã bình phục hoàn toàn. Mọi người đều ca ngợi đó là một thần tích.

Bây giờ tôi rất khoẻ mạnh, da của tôi nhẵn và mềm mại, trông tôi trẻ hơn rất nhiều. Gia đình và người thân của tôi trước đây rất lo lắng và đau buồn nhưng giờ đây đã thở phào nhẹ nhõm và vui vẻ. Mọi người đều kinh ngạc chứng kiến sự kỳ diệu của Đại Pháp.

Không từ ngữ nào có thể diễn tả được sự cảm ân của tôi. Con xin cảm tạ Sư tôn đã cứu vớt con. Con sẽ không để Ngài thất vọng. Con sẽ tinh tấn tu luyện và làm tốt ba việc.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2022/3/2/439533.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/3/25/199657.html

Đăng ngày 04-07-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share