Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 10-02-2023] Tôi hiện ngoài 60 tuổi và đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được hơn 20 năm. Trên hành trình giúp mọi người nhận thức về Đại Pháp trong những năm qua, tôi đã trải qua vô số thử thách và khổ nạn, có đau khổ có ngọt bùi cũng có niềm vui. Tuy nhiên, dưới sự bảo hộ từ bi của Sư phụ Lý Hồng Chí (nhà sáng lập Đại Pháp), tôi đã kiên trì vượt qua mọi khó khăn và thử thách.

Thay đổi lớn sau khi tu luyện

Cuộc sống của tôi vô cùng khổ sở trước khi tôi tu luyện Đại Pháp. Tôi mắc bệnh tâm thần khi còn trẻ. Tôi cũng bị vảy nến khắp người, huyết áp không ổn định, đau đầu, chóng mặt, mắc bệnh phụ khoa và bị viêm họng nặng. Tôi đổ mồ hôi đầm đìa khi ngủ. Tôi đã thử nhiều loại thuốc Tây và Trung y nhưng không hiệu quả. Lúc nào tôi cũng ở trong tâm trạng tiêu cực vì những đau đớn về thể xác. Hầu như ngày nào tôi cũng cãi nhau đánh nhau với chồng.

Trong khi tham dự đám cưới của một người họ hàng vào tháng 12 năm 1998, tôi biết đến Pháp Luân Đại Pháp. Một người họ hàng nói với tôi rằng Sư phụ Lý Hồng Chí, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, có thể tịnh hóa thân thể của tôi và giúp tôi tiêu trừ bệnh tật. Ngay sau khi nghe điều này, tôi quyết định thử vì không có gì để mất cả.

Tôi có được cuốn sách quý Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Công, và tôi đọc cuốn sách trong vòng ba đêm.

Chỉ trong vài ngày, Sư phụ đã tịnh hóa thân thể cho tôi. Một lần, tôi cảm thấy một luồng hơi ấm chạy từ đầu đến chân. Cảm giác như một luồng năng lượng dễ chịu chảy khắp cơ thể tôi. Một vết sẹo cũ trên cánh tay do chồng tôi cắn trong một trận đánh lộn cách đó đã lâu nay lại xuất hiện và biến mất sau vài ngày.

Tất cả các bệnh tật của tôi đều biến mất và tôi không bao giờ bị ốm kể từ đó. Tôi cảm thấy nhẹ nhàng và khỏe mạnh. Gia đình tôi rất vui, và chồng tôi ủng hộ việc tôi tu luyện.

Bây giờ, tôi cảm thấy vui vẻ mỗi ngày. Tôi có con cháu ngoan ngoãn, và con trai tôi có một sự nghiệp thành công. Sư phụ đã ban phúc báo cho gia đình tôi!

Tránh được bắt giữ nhờ có Đại Pháp bảo hộ

Tôi sống ở một vùng núi, nơi các ngôi làng nằm rải rác khắp vùng. Mỗi làng chỉ có vài hộ gia đình. Tôi đi bộ đến các ngôi làng để giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và phát tài liệu Đại Pháp. Tôi cũng dán áp phích vào ban đêm.

Vào một dịp nọ, tôi đã bị một thanh niên báo cáo khi đang phân phát tài liệu. Tôi trốn thoát và đến một ngôi làng khác. Khi trời tối, tôi đứng bên vệ đường, hy vọng tìm được xe để đi. Đột nhiên, một người đàn ông đi xe máy đến. Anh ấy đồng ý cho tôi đi nhờ xe nhưng từ chối nhận tiền xe của tôi. Anh ấy thả tôi xuống tại chân đồi. Tôi đã giảng chân tướng cho anh và tặng anh một tấm bùa hộ mệnh của Đại Pháp. Anh ấy khuyên tôi hãy cẩn trọng rồi rời đi.

Khi đi vào rừng, tôi thấy một chiếc xe cảnh sát chạy ngang qua. Tôi cảm thấy bất ngờ, tim tôi đập thình thịch. Xe cảnh sát lại chạy qua trước khi tôi băng qua khu rừng. Đó là một tình huống thoát hiểm trong gang tấc!

Khi về đến nhà, tôi bắt đầu nghĩ về việc người lái xe mô tô này đã xuất hiện một cách thần kỳ như thế nào để cho tôi đi nhờ. Tôi tin rằng Sư phụ đã an bài để bảo hộ tôi.

“Chúng tôi sẽ không quản các học viên Pháp Luân Đại Pháp nữa”

Tôi ra ngoài giảng chân tướng với hai học viên khác vào năm 2008. Chúng tôi bị báo cáo và sau đó bị cảnh sát bao vây. Tôi và một đồng tu bị bắt giữ. Học viên còn lại trốn thoát được.

Trong khi đưa chúng tôi đến đồn cảnh sát, cảnh sát đã đánh chúng tôi. Chúng tôi bị giam hơn 20 ngày trong một trung tâm giam giữ. Chúng tôi đã phát chính niệm và giảng chân tướng cho mọi người trong trại giam. Hơn 20 người đã thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ).

Một buổi sáng, chúng tôi bị còng tay và đưa đến một trại lao động. Tôi đã phát chính niệm trên đường đi, hy vọng rằng họ sẽ không tiếp nhận chúng tôi. Khi đến nơi, chúng tôi buộc phải kiểm tra sức khỏe. Một căn bệnh mà tôi từng mắc phải khi còn nhỏ đã tái phát mặc dù tôi đã khỏi bệnh từ lâu, khiến tôi không thể di chuyển được. Tôi tin rằng Sư phụ đã an bài tình huống này để bảo hộ tôi.

Cảnh sát kiên quyết đưa tôi vào trại lao động và buộc tôi phải khám sức khỏe. Bệnh viện đã đóng cửa khi chúng tôi đến đó. Họ tìm được những người quen trong trại lao động và muốn để tôi ở lại với họ. Vì tôi từng bị giam giữ ở đó trước đây nên những người kia đã nhận ra tôi và từ chối để tôi ở lại đó.

Cảnh sát không có lựa chọn nào khác ngoài việc đưa tôi và đồng tu của tôi đến một trại lao động khác cách đó hàng trăm cây số tại một thành phố khác. Họ đã tiếp nhận vị đồng kia với hạn giam giữ một năm, trong khi từ chối nhận tôi.

Cảnh sát không bỏ cuộc, họ đưa tôi trở lại trại lao động trước đó. Tôi đã liên tục phát chính niệm trên đường đi. Các lính canh vẫn không muốn nhận tôi, nói rằng tôi đã bị từ chối vào sáng hôm đó rồi.

Cảnh sát gọi cho một trại tạm giam địa phương. Khi trại tạm giam biết tôi không thể di chuyển, họ không muốn đưa nhận tôi vì sợ rằng họ phải cõng tôi đi khắp nơi. Ngoài ra, họ sợ các trách nhiệm pháp lý có thể xảy ra.

Sau đó, cảnh sát đã gọi điện cho đồn cảnh sát thị trấn, yêu cầu trưởng thôn đến đón tôi. Trưởng thôn từ chối với lý do nửa đêm không có xe. Anh ta bảo họ hãy đưa tôi về nhà!

Cảnh sát đã rất tức giận. Họ nói: “Thất bại hoàn toàn. Sau này chỉ cần là Pháp Luân Công, chúng ta không quản nữa.”

Phép màu của Đại Pháp

Tôi làm việc trên cánh đồng vào ban ngày, giảng chân tướng cho hàng xóm và giúp họ thoái ĐCSTQ vào ban đêm. Tôi đến thăm một ngôi nhà có một con chó lớn màu vàng được xích trước cửa. Hầu hết mọi người không dám lại gần ngôi nhà. Tôi nói với con chó rằng tôi ở đó để đánh thức chủ nhân của nó về sự tà ác của ĐCSTQ, và cả hai sẽ được ban phúc báo, vì vậy xin đừng cắn tôi. Người chủ nhà ngạc nhiên khi thấy tôi và hỏi làm cách nào để tôi vượt qua con chó. Tôi nói rằng con chó biết phân biệt thiện ác. Vợ chồng chủ nhà rất vui và đã thoái ĐCSTQ khi tôi đề nghị.

Một người dân làng bán hàng hóa trong thành phố, nơi cách xa hơn 30 cây số. Một buổi tối, anh ấy về nhà và phát hiện ra mình đã làm mất thẻ ngân hàng có hàng trăm nhân dân tệ trong đó. Anh bắt đầu lo lắng và xin lời khuyên từ anh họ của mình, vốn là một học viên. Anh họ của anh nói với anh rằng phép màu sẽ xảy ra nếu anh thành tâm niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Anh ấy đã nhẩm đọc suốt đêm. Trước bình minh, anh lên thành phố cùng với người lái xe hàng. Trong khi nhìn những người công nhân thành phố đang quét đường, anh ấy liếc nhìn xuống và thấy thẻ ngân hàng của mình trên mặt đất. Anh vui mừng khôn xiết và liên tục cảm tạ Sư phụ Lý Hồng Chí. Anh nói rằng Pháp Luân Đại Pháp thật thần kỳ!

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên website này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ có thể sẽ kết tập nội dung trên website để xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/2/10/456623.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/3/22/207772.html

Đăng ngày 26-06-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share