Bài viết của Vương Anh, phóng viên Minh Huệ
[MINH HUỆ 18-07-2023] Ngày 17 tháng 7 năm 2023, Thượng nghị sỹ David Alton của Thượng viện Anh đã có bài phát biểu chủ đạo về “Nạn Thu hoạch Nội tạng và Pháp Luân Công” tại Thượng viện của Quốc hội Anh nhằm lên án các tội ác của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) trong việc thu hoạch nội tạng từ các học viên Pháp Luân Công còn sống. Ông nói, “Nếu chúng ta muốn hiểu được mối đe dọa và sự can thiệp của ĐCSTQ đối với nền dân chủ của chúng ta, thì chúng ta nhất định phải hiểu được mối đe dọa và những tội ác mà các học viên Pháp Luân Công đang phải chịu đựng.”
Thượng nghị sỹ David Alton
Thượng nghị sỹ Alton cho biết, “Từ lâu, tôi đã biết và đã nhiều lần đề cập tại quốc hội về tình cảnh của Pháp Luân Công và những hành động tàn bạo mà họ phải chịu, đặc biệt là nạn cưỡng bức thu hoạch nội tạng.”
“Mọi người có khuynh hướng nhìn nhận những cáo buộc về nạn thu hoạch nội tạng qua lăng kính của thuyết âm mưu, mà điều khó nhất trong công cuộc vận động chống lại tội ác này là nó là tội ác ẩn giấu.”
Ông chỉ ra rằng, “Thông thường rất khó để có được bằng chứng, vì không một nạn nhân nào sống sót cả.”
“Có lẽ vì nguyên nhân này nên vào đầu những năm 2000, không có một căn cứ nào để khép nạn buôn bán nội tạng và buôn bán người vào tội hình sự theo Nghị định thư Palermo.”
“Trong bối cảnh này, bằng chứng mà chúng tôi có lẽ ra phải khiến chính phủ sững sờ. Đây thực sự là một vấn đề lớn – là vụ bê bối nhân quyền lớn ở Trung Quốc sau vụ Tân Cương.”
Ông tiếp tục, “Năm nay là vừa tròn 75 năm ra đời Tuyên ngôn Nhân quyền Toàn cầu và Công ước Diệt chủng, và với vai trò là Phó Chủ tịch Nhóm Nghị viện liên đảng về Tự do Tôn giáo Tín ngưỡng, tôi muốn nhấn mạnh về Điều 18 của Tuyên ngôn Nhân quyền Toàn cầu rằng quyền cơ bản của con người là quyền được theo, không theo, hoặc thay đổi tín ngưỡng.”
Người Trung Quốc không được hưởng quyền này – và tôi xin đặc biệt lưu ý đến giao ước bí mật được ký kết giữa Vatican và ĐCSTQ, và điều này gây hại nghiêm trọng cho công cuộc bảo vệ tự do tôn giáo, tín ngưỡng. Nó khiến chúng ta nhớ đến giao ước đáng hổ thẹn của Vatican với Reich [Đế chế Đức].“
Về nạn diệt chủng, ông nói, “Dù có nạn diệt chủng hay không, Tòa án Luận tội Trung Quốc (China Tribunal) đã tuyên bố rằng nạn cưỡng bức thu hoạch nội tạng không kém gì những hành động tàn bạo tồi tệ nhất trong các cuộc xung đột của thế kỷ 20.”
Công ước diệt chủng mà Liên Hợp Quốc thông qua tại Paris vào năm 1948 định nghĩa nạn diệt chủng là: “Bất kỳ hành vi nào sau đây được thực hiện với ý đồ tiêu diệt – toàn bộ hoặc một phần – một dân tộc, sắc tộc, chủng tộc hoặc nhóm tôn giáo nào đó, như: Giết hại các thành viên của nhóm đó; Gây tổn hại nghiêm trọng cho thân thể hoặc tinh thần của các thành viên trong nhóm đó; Cố ý có tính toán nhằm khiến điều kiện sống của nhóm đó dẫn đến sự hủy hoại về thân thể toàn bộ hoặc một phần.”
Ông cho hay, “Theo nhiều chuyên gia pháp lý và học thuật, chiến dịch đang diễn ra trên khắp Trung Quốc nhằm xóa sổ Pháp Luân Công này, một môn tu luyện từng có khoảng 70-100 triệu người theo học, đã cấu thành nên một cuộc diệt chủng thời hiện đại.”
Bà Nina Shea, Cán bộ Cao cấp của Viện Hudson, cựu Ủy viên của Ủy ban Tự do Tôn giáo Quốc tế Hoa Kỳ, tuyên bố, “Ngoại trưởng Blinken cần phải hành động ngay để đưa vấn đề Pháp Luân Công vào quyết định của Bộ Ngoại giao nhằm nêu tên Trung Quốc là tội phạm diệt chủng.”
Ông tiếp tục, “Ý đồ của cố, cựu lãnh đạo ĐCSTQ Giang Trạch Dân đã rõ ràng ngay từ khi ông ta phát động chiến dịch bức hại Pháp Luân Công vào ngày 20 tháng 7 năm 1999. Mệnh lệnh của Giang cho Phòng 6-10 là ‘xóa sổ’ Pháp Luân Công. Người đứng đầu Phòng 6-10, Lý Lam Thanh, đã công bố chính sách mới của chính phủ Trung Quốc về cuộc vận động này là ‘Bôi nhọ thanh danh, vắt kiệt tài chính, hủy hoại thân thể’ [của các học viên Pháp Luân Công].”
“Tại sao Giang Trạch Dân lại muốn xóa sổ Pháp Luân Công? Nhiều người cho rằng ông ta cảm thấy bị đe dọa trước sự phổ biến của môn tu luyện này, mặc dù nó hoàn toàn hòa bình và phi chính trị, nhưng số học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc tại thời điểm đó lại nhiều hơn số đảng viên ĐCSTQ.”
Ông làm rõ thêm nguyên nhân của cuộc bức hại, “ĐCSTQ là kẻ vô thần chính cống và bức hại mọi tôn giáo, chỉ khác nhau ở mức độ. Các tín đồ Cơ Đốc giáo chỉ được phép xem Kinh Thánh đã qua kiểm duyệt, các lãnh tụ tôn giáo thường bị cầm tù và bất kỳ nhóm tôn giáo nào được phép hoạt động đều bị giám sát và kiểm soát chặt chẽ. Nhưng Giang nhận ra rằng Pháp Luân Công không thể bị kiểm soát – vì ngay cả các quan chức của Đảng cũng tập luyện pháp môn này. Giang sợ – theo lời của ông ta – rằng chủ nghĩa Marx của ĐCSTQ sẽ trở thành ‘trò cười lớn’.”
Tuần trước, Ủy ban Tình báo và An ninh của Quốc hội Vương quốc Anh đã công bố một báo cáo chỉ trích Trung Quốc. Báo cáo nói rằng Trung Quốc đã thâm nhập vào mọi lĩnh vực của nền kinh tế Vương quốc Anh. Báo cáo cũng ghi nhận rằng Pháp Luân Công, trong con mắt của ĐCSTQ, là một trong những mối đe dọa trong nước lớn nhất đối với sự thống trị của nó, trong đó nêu rõ:
“Vương quốc Anh khó mà trở thành ưu tiên hàng đầu của Trung Quốc trong vấn đề gián điệp và can thiệp: Hoa Kỳ và những nhóm bị coi là mối đe dọa trong nước đối với sự thống trị của ĐCSTQ (gọi là ‘Ngũ độc’, đó là: quyền độc lập của Đài Loan, quyền độc lập của Tây Tạng, phần tử ly khai Tân Cương, Phong trào Dân chủ Trung Quốc, và Pháp Luân Công), nhiều khả năng chính là tâm điểm được chú ý nhất của Cục Tình báo Trung Quốc.”
Phát biểu về sự can thiệp của ĐCSTQ trong lĩnh vực học thuật của Vương quốc Anh, báo cáo chỉ ra rằng:
“Áp lực chủ yếu nằm ở các tổ chức học thuật, giới học giả và sinh viên nhằm ngăn họ tham gia vào các chủ đề có ảnh hưởng xấu đến hình ảnh đẹp đẽ của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Áp lực đối với cái gọi là “ngũ độc” còn gắt gao hơn nữa.
Ông nói, “Tôi xin kết thúc bằng cách đề cập đến một tuyên bố gần đây của Hiệp hội các Bác sỹ và Bác sỹ Phẫu thuật Hoa Kỳ. Tuyên bố này lên án việc giam cầm vì lý do tôn giáo, bất đồng chính kiến, và dân tộc, đồng thời lên án bất kỳ và mọi hình thức cưỡng bức thu hoạch nội tạng nào.”
“Tuyên bố này quả quyết rằng, và chúng ta trong bối cảnh của Chính phủ chúng ta cũng nên như vậy:”
“Chính phủ Hoa Kỳ và các bác sỹ Mỹ không nên dung thứ, cho phép, tạo điều kiện, hay tham gia vào nạn cưỡng bức thu hoạch nội tạng, dưới hình thức như: giáo dục hoặc đào tạo nhân viên từ một quốc gia toàn trị như Trung Quốc cộng sản, hoặc bất kỳ quốc gia nào khác, về những kỹ năng có thể được dùng cho việc cưỡng bức thu hoạch nội tạng hoặc giới thiệu bệnh nhân tham gia các chương trình có liên quan đến cưỡng bức thu hoạch nội tạng hay dịch vụ y tế của các chương trình đó.”
“Và tại sao họ cảm thấy cần phải lên tiếng về vấn đề này? Hãy nghe đoạn trích sau được công bố vào ngày 4 tháng 7:
“Có bằng chứng áp đảo cho thấy rằng, với thẩm quyền của Đảng Cộng sản Trung Quốc – cơ quan nắm giữ quyền lực tuyệt đối ở Trung Quốc, các đảng viên của Đảng Cộng sản Trung Quốc đã bắt giữ các học viên Pháp Luân Công, người Duy Ngô Nhĩ, các tín đồ Cơ Đốc giáo, và những người khác ở Trung Quốc, rồi giam cầm họ, làm xét nghiệm y tế mà không có sự đồng thuận của họ, với mục đích tìm nội tạng tương thích với bệnh nhân ghép tạng, rồi mổ lấy nội tạng của họ để tiến hành phẫu thuật ghép tạng, và giết hại họ trong quá trình đó, tham gia vào “ngành du lịch ghép tạng” vì tiền.”
“Nếu chúng ta muốn hiểu được mối đe dọa và sự can thiệp của ĐCSTQ đối với nền dân chủ của chúng ta, thì chúng ta nhất định phải hiểu được mối đe dọa và những tội ác mà các học viên Pháp Luân Công đang phải chịu đựng.”
Đây thực sự là một vấn đề lớn – là vụ bê bối nhân quyền lớn ở Trung Quốc sau vụ Tân Cương. Chúng ta phải khẳng định như vậy – một cách quả quyết và rõ ràng – bởi vì thực chất là như vậy.”
Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của trang web Minh Huệ (Minghui.org). Khi sử dụng lại vì mục đích phi lợi nhuận, vui lòng ghi rõ nguồn ở đầu bài đăng hoặc tác phẩm (Theo bài viết của trang Minh Huệ…), sau đó dẫn đường link bài gốc của Minh Huệ. Trường hợp sử dụng với mục đích thương mại, vui lòng liên hệ với Ban Biên tập về thủ tục ủy quyền.
Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/7/18/463128.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/7/21/210409.html
Đăng ngày 24-07-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.