Bài viết của đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Hà Bắc, Đại Lục

[MINH HUỆ 04-06-2023] Tôi là giáo viên đại học, bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996. Sau khi tu luyện, tôi chiểu theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn làm người tốt, là một người tu luyện, tôi không chỉ tuân thủ pháp luật mà còn luôn biết nghĩ cho người khác. Dù thế nào đi nữa cũng không ngờ rằng vài năm sau, bởi vì tôi là một người tốt nên bị coi là “tội phạm” và bị bắt giam phi pháp.

Trong thời gian tôi bị bắt giam phi pháp, tôi có cơ hội tiếp xúc với những tù nhân dưới đáy xã hội, đồng thời tôi cũng thấy rằng, Trung Cộng khiến người có lương tri thành mất lương tri, khiến người xấu trở nên càng xấu – đây là tình huống thực tế của cái gọi là “cải tạo” và “giáo dục” tù nhân của Đảng.

Trong quá trình tôi tiếp xúc với những tù nhân đó, khi tôi chiểu theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn nghiêm khắc yêu cầu lời nói và hành vi của bản thân, đã triển hiện ra uy đức của Pháp Luân Đại Pháp, khiến những tù nhân mất đi tâm trí và bị lừa dối bởi những lời dối trá của Trung Cộng dần dần thanh tỉnh, phục hồi lương tri, đây chính là sức mạnh của Pháp Luân Đại Pháp, là từ bi của Sư phụ Đại Pháp. Pháp Luân Đại Pháp thực sự có thể khiến con người trở nên tốt hơn từ nội tâm.

‘Công này của các anh thật lợi hại!’

Khi bắt đầu bức hại, tôi đã đi Bắc Kinh thỉnh nguyện để nói lời công bằng cho Pháp Luân Công, và bị bắt cóc đến một trại tạm giam ở Bắc Kinh. Vừa bước vào phòng giam, tôi thấy một tù nhân nửa nằm (nửa ngồi) trên giường, xung quanh là một số tù nhân khác, tôi đoán có thể đó là (tù nhân) trưởng phòng giam.

Quả nhiên như vậy, những tù nhân đó yêu cầu tôi ngồi xuống với tù nhân trưởng phòng giam. Trưởng phòng giam hỏi: Vì sao vô đây? Tôi nói: Vì đi thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công. Tôi bắt đầu nói với ông ấy rằng tất cả bệnh trên thân tôi đều khỏi nhờ luyện Pháp Luân Công, rằng Pháp Luân Công là gì, và một số thể hội tu luyện Pháp Luân Công của tôi, rằng chúng tôi chỉ (muốn) làm người tốt.

Ông ấy bỗng hỏi tôi với vẻ mặt sợ hãi: “Anh có phát công không? Vì sao tôi như ở trong đám mây khi nghe anh nói vậy, công này của các anh thật lợi hại!”

Tôi nói: “Khi người tu luyện chúng tôi chiểu theo yêu cầu của Sư phụ làm người tốt, năng lượng của Phật Pháp sẽ triển hiện ra từ trên thân chúng tôi, chứ không phải công của chúng tôi phát ra, đó là Sư phụ làm, đối với mọi người đều có chỗ tốt, anh đừng sợ.”

Ông ấy mới trấn tĩnh lại. Từ đó về sau, ông ấy đối xử với tôi rất tốt, và không để tôi làm bất cứ công việc gì.

Do bị giam giữ trong thời gian lâu, tâm lý của một số tù nhân đều trở nên bất thường, hành vi cũng rất thấp, cãi vã và đánh nhau vì những chuyện vặt vãnh là bình thường. Vài ngày sau, một tù nhân nói với tôi: “Anh có nhận thấy những người đó đều thay đổi từ khi anh đến đây không?” Tôi mới phát hiện những tù nhân đó xác thực đã phát sinh thay đổi rất lớn, không còn chửi thề, hành vi cũng trở nên lịch sự hơn, rất khiêm nhường với nhau, và cả phòng giam hòa thuận như một gia đình lớn. Khi một tù nhân đột nhiên muốn mắng người, anh ấy cảm thấy ái ngại khi nhìn thấy tôi, nên cũng không mắng nữa.

Vì tôi không khai báo thông tin cá nhân, và tuyệt thực kháng nghị việc giam giữ phi pháp, nên tôi bị kẻ ác dùng băng keo dán cứng cố định vào tấm ván cửa, một tù nhân nhỏ vào đây vì trộm cắp chịu trách nhiệm cho tôi ăn. Do thân thể không thể cử động trong thời gian lâu nên rất khó chịu, đặc biệt là thắt lưng, đau như cắt.

Tôi nhìn cậu tù nhân nhỏ tuổi, và cảm thấy đứa trẻ này thật đáng thương, mặc dù cậu ấy thường biểu hiện ra vẻ bỡn cợt đời. Tôi nói với cậu ấy: “Bây giờ thắt lưng của chú rất đau đớn, nếu sự chịu đựng của chú có thể giảm nhẹ tội cho cháu, (để cháu) sớm ngày rời khỏi nơi vốn không dành cho con người này, thì chú rất sẵn lòng.”

Ngay khi tôi nói những lời này, thắt lưng của tôi lập tức hết đau, và cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết. Lúc này, cậu ấy đã khóc, và nói với tôi: “Chú yên tâm, sau khi ra khỏi đây, cháu sẽ không trộm cắp nữa, cháu sẽ dựa vào sức lao động của mình để kiếm tiền và sống một cuộc sống bình thường.”

Chiều hôm đó, tôi rời trại tạm giam. Trước khi tôi đi, những tù nhân đó đều vây quanh tôi, lưu luyến không nỡ chia tay. Tù nhân trưởng phòng giam nói: Nếu anh lại đến Bắc Kinh, nhất định ghé thăm tôi nhé. Ông ấy cho tôi địa chỉ của khách sạn mà ông ấy sở hữu. Tôi nói: Chúng ta có duyên nhất định sẽ gặp lại, các anh nhất định phải thiện đãi học viên Pháp Luân Công ở đây nhé. Tất cả họ đều đồng ý.

‘Thật sự có Thần Phật bảo hộ!’

Một năm sau, tôi lại đi Bắc Kinh thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công một lần nữa, lần này tôi bị bắt cóc đến một trại tạm giam ở ngoại ô Bắc Kinh. Tôi vừa vào phòng giam, khi các tù nhân ở đó biết rằng tôi luyện Pháp Luân Công, họ liền vây quanh tôi và hỏi một số điều về Pháp Luân Công. Lúc này tù nhân trưởng phòng giam bảo tôi luyện động tác Pháp Luân Công cho họ xem, và tôi bắt đầu biểu diễn động tác cho họ, họ đều tập trung tinh thần xem tôi luyện công.

Tù nhân trưởng phòng giam nói: “Anh nói cho chúng tôi nghe về Pháp Luân Công nhé.”

Tôi bắt đầu nói về những trường hợp thực tế chữa bệnh khỏe người của Pháp Luân Công, và làm thế nào để mọi người trở thành người tốt. Tôi nói: “Các anh hẳn đều tận mắt chứng kiến Trung Cộng bức hại những học viên Pháp Luân Công thiện lương này.”

Lúc đó một tù nhân nói: “Chúng tôi là người chứng kiến!”

Tôi nói: “Đúng vậy, nếu sau này các anh ra ngoài, nhất định phải nói với người thân và bạn bè của các anh sự thật về các học viên Pháp Luân Công bị bức hại ở đây, nếu các anh làm điều này, là đang làm điều tốt nhất, sẽ được Thần Phật bảo hộ.”

Người tù nhân đó nói: “Tôi sắp được về nhà, tôi nhất định sẽ nói cho mọi người biết về chuyện bức hại ở đây.”

Chúng tôi đã trò chuyện rất nhiều đến hơn 10 giờ tối, và chuẩn bị nghỉ ngơi. Lúc này, cảnh sát cai ngục đến phòng giam và yêu cầu người tù nhân đó thu dọn hành lý.

Người tù đó sợ hãi nói: Tôi không đổi phòng!

Cảnh sát cai ngục nói: “Đổi gì chứ, về nhà!”

Người tù đó mới hiểu là mình được về nhà. Những người tù xung quanh đều ngạc nhiên nói: “Thật sự có Thần Phật bảo hộ!”

Tôi nói: “Nếu các anh đều có thể nói với mọi người về sự thật (bức hại) ở đây giống như anh ấy, thì các anh cũng sẽ được phúc báo như anh ấy!”

‘Anh thật Thần!’

Vì lần thỉnh nguyện này, tôi bị cảnh sát nơi đó bắt cóc và đưa về địa phương, do tôi không hợp tác với cảnh sát, không viết “bảo chứng thư” theo yêu cầu của họ, nên lại bị giam phi pháp ở trại tạm giam. Tù nhân trưởng phòng giam nơi tôi bị giam phi pháp từng là chủ tịch tòa án, vì án tham nhũng nên vào đây.

Có một tù nhân là giám đốc điều hành một công ty lớn trong tỉnh, bị giam giữ bên ngoài chuyển đến đây vì liên quan đến một vụ tham nhũng. Lần đầu tiên đến môi trường này, ông ấy rất khó chịu, không thích nghi, khoảng cách tâm lý quá lớn. Ông ấy nghe nói tôi luyện Pháp Luân Công, còn là giáo viên đại học, nên đến nói chuyện với tôi để tìm hiểu xem Pháp Luân Công rốt cuộc là gì. Tôi nói với ông ấy một số trường hợp về việc tôi luyện Pháp Luân Công đạt được hiệu quả chữa bệnh khỏe người, và chú trọng đề cao tâm tính làm người tốt. Ông ấy lại hỏi tôi trường hợp của ông ấy là chuyện thế nào? Tôi nói với ông ấy cách làm người dựa trên đạo lý đơn giản nhất trong sách Pháp Luân Công, tất cả mọi thứ của con người đều là đạo lý thiện ác hữu báo. Dường như ông ấy đã minh bạch, trong tâm cũng bình tĩnh lại.

Tù nhân ở đây hễ có vấn đề gì hoặc trong tâm cảm thấy không thoải mái, thì đều đến nói chuyện với tôi. Tôi sẽ nói với họ đạo lý làm người, khuyên bảo họ. Họ nói: “Nói chuyện với anh, trong tâm tôi rất thoải mái, cũng không còn lo lắng về trường hợp của mình nữa.” “Chà, nếu chúng tôi gặp anh sớm hơn, chúng tôi sẽ không vào đây.”

Có một chủ doanh nghiệp nhỏ rất sẵn lòng trò chuyện với tôi, ông ấy nói: “Pháp Luân Công là tốt!”

Một tù nhân khác đe dọa ông ấy: “Ở đây mà còn dám nói chuyện Pháp Luân Công, anh không muốn ra ngoài à?”

Ông ấy nói: “Tôi không sợ! Pháp Luân Công là tốt!”

Kết quả là người chủ doanh nghiệp nhỏ này đã được thả vào ngày hôm sau, còn người tù nhân đe dọa kia lại bị cảnh sát khiển trách và phạt ngồi, không còn hung hăng càn quấy như trước. Sau đó, anh ấy bị kết án tù (đưa đi giam), và không giống như những người bạn tù khác, không ai tiễn đưa anh ấy, anh ấy lủi thủi đi – thái độ của một người đối với Đại Pháp quyết định vận mệnh tương lai của bản thân, không thể lý giải bằng suy nghĩ của con người được.

Còn một tù nhân khác là quản lý nhỏ của một cơ quan chính quyền thành phố, và ông ấy cũng sẵn lòng trò chuyện với tôi. Tôi giảng chân tướng Pháp Luân Công cho ông ấy. Sau đó, ông ấy đã minh bạch chân tướng, và hỏi tôi: Luyện Pháp Luân Công thế nào? Tôi nói: Bây giờ anh đả tọa, trong tâm niệm Chân-Thiện-Nhẫn là được rồi. Đợi đến khi anh ra ngoài, hãy tìm học viên Pháp Luân Công để học cụ thể. Mỗi ngày ông ấy đều đả tọa và thầm niệm Chân-Thiện-Nhẫn. Vài ngày sau, ông ấy được thông báo rằng vụ án đã bị hủy bỏ và có thể về nhà. Ông ấy rất cảm động và chào tạm biệt tôi. Đúng vậy, khi một người minh bạch chân tướng thì phúc báo ngay trước mắt, những trường hợp như vậy có rất nhiều.

Một đêm nọ, một tù nhân đột nhiên có triệu chứng cảm lạnh, vừa chảy nước mũi vừa chảy nước mắt, cảm thấy rất khó chịu. Vì phòng giam có rất nhiều tù nhân nên ban đêm ngủ đối đầu nhau, vừa hay đêm đó người tù này được sắp xếp nằm đối đầu với tôi. Sáng sớm hôm sau thức dậy, anh ấy nói với tôi: Tối hôm qua tôi rất khó chịu, nhưng tôi vừa thấy anh nằm đối đầu tôi, tôi liền nghĩ mình nhất định sẽ không sao! Anh xem, bây giờ tôi thực sự khỏe rồi, không cảm lạnh nữa. Khi tôi ra ngoài chắc chắn sẽ tìm anh luyện Pháp Luân Công. Nếu anh có chuyện rắc rối gì, hãy tìm tôi, tôi có mối quan hệ ở phía Tây thành phố!

Một hôm, cảnh sát trong trại tạm giam bảo tù nhân trong phòng đề xuất xem bản thân có nhu cầu sinh hoạt gì không, viết đề nghị của mình ra giấy và đi nộp. Tù nhân trưởng phòng giam nói tôi viết trước. Tôi thấy móng tay của những tù nhân đó đã lâu không được cắt, rất dài và bẩn. Tôi viết rằng nên phát cho mỗi phòng giam một chiếc bấm móng tay. Tôi vừa viết xong, liền có người mang chiếc bấm móng tay đến phòng giam. Tù nhân trưởng phòng giam thốt lên: “Anh thật Thần! Vừa viết xong liền được mang đến.” Bạn nên biết rằng những thứ như bấm móng tay không được phép mang vào phòng giam, vì sợ một số tù nhân sẽ làm những điều cực đoan.

‘Tôi nhất định sẽ ra ngoài sớm hơn anh!’

Sau khi tôi bị bắt giam phi pháp một tháng, lại bị bắt cóc đến một trại lao động khét tiếng và bị cải tạo lao động phi pháp. Trại cải tạo lao động này rất tà ác, ngoại trừ một số tù nhân “có mối quan hệ” được quản giáo chỉ định, những người khác đều bị “ngồi” mỗi ngày trên một chiếc ghế đẩu nhỏ bằng nhựa cứng, và bị những tù nhân “có mối quan hệ” kia giám sát, chỉ cần hơi bất cẩn, sẽ bị lôi ra ngoài đánh đập dã man.

Hôm đó có một tù nhân (đánh người) hung ác ngồi đó và tự nhủ: “Dường như mình đã nhìn thấy cảnh này trước đây?” Tôi nghe anh ấy nói như vậy, biết rằng thiện tâm của anh ấy đã xuất ra. Đến giờ nghỉ, tôi bước đến nói với anh ấy: Tôi rất xúc động trước câu nói vừa rồi của anh, tôi biết anh là một người thiện lương, tôi muốn nói chuyện riêng với anh. Anh ấy nói: Được, tôi sẽ tìm thời gian để chúng ta nói chuyện.

Một hôm, anh ấy gọi tôi vào một căn phòng, và nói với tôi: Anh có điều gì muốn nói cứ nói, ở đây chỉ có hai chúng ta. Tôi bắt đầu giảng chân tướng Pháp Luân Công cho anh ấy, nói với anh ấy rằng người luyện Pháp Luân Công đều là người tốt, bức hại người tốt là phạm tội, là điều không tốt với anh.

Anh ấy nói: “Tôi biết các anh là người tốt, tôi biết nên làm thế nào, tôi muốn kết bạn với người luyện Pháp Luân Công như anh. Tôi rất ngưỡng mộ các anh.” Từ đó về sau, anh ấy thực sự không bức hại học viên Pháp Luân Công nữa. Sau đó, anh ấy được cảnh sát chuyển đến một đại đội rất thoải mái với tư cách là tù nhân trưởng phòng giam.

Một đêm nọ, tôi có một giấc mơ rõ ràng, từ xa tôi nhìn thấy rất nhiều quả lê vàng trên mặt đất và tất cả chúng đều thối rữa. Tuy nhiên, khi tôi bước đến gần nhìn kỹ thì những quả lê đó đều là lê ngon, không bị thối. Sau khi tỉnh lại, tôi minh bạch rằng Sư phụ cho biết tôi sắp về nhà! Mặc dù nhìn bề ngoài, cảnh sát nói rằng nếu tôi không “chuyển hóa”, họ sẽ “kéo dài thời hạn” (kéo dài thời gian giam giữ phi pháp), không thể rời khỏi trại cải tạo lao động (biểu hiện ra là quả lê không ngon). Nhưng tất cả là Sư phụ nói mới tính, Sư phụ muốn tôi rời khỏi nơi này trở về nhà, vậy tôi sẽ về nhà (biểu hiện ra là quả lê ngon).

Một tù nhân trưởng phòng giam đã được giảm thời hạn trong trại cải tạo lao động, và anh ấy sẽ về nhà trong vài ngày tới. Anh ấy có mối quan hệ rất tốt với tôi, nói rằng sau khi ra ngoài sẽ tìm tôi kết giao bạn bè. Sáng sớm thức dậy, tôi nói với anh ấy: “Tôi nhất định sẽ ra ngoài sớm hơn anh!” Anh ấy cảm thấy tôi đang nói đùa. Vì anh ấy có mối quan hệ khá tốt với cảnh sát cai ngục, anh ấy biết rằng tôi bị trại cải tạo lao động “gia hạn thời gian”.

Gần trưa, cảnh sát cai ngục đến gọi tôi: Thu dọn hành lý về nhà. Các tù nhân rất ngạc nhiên: Vì sao nói ra ngoài liền ra ngoài nhỉ?! Thật là Thần! Về sau, tôi mới biết rằng hồ sơ “gia hạn thời gian” của tôi đã bị chặn lại trên đường đến Cục Tư pháp, nếu hồ sơ đó đến Cục Tư pháp và đóng dấu chính thức, thì là chuyện đã rồi. Thật là ngàn cân treo sợi tóc!

‘Pháp Luân Công là thông Thiên!’

Vài năm trước, vì tôi đến chợ nông thôn để phát đĩa quang chân tướng Pháp Luân Công, bị người không minh bạch chân tướng vu cáo, và bị cảnh sát bắt cóc đến trung tâm giam giữ. Tôi vừa bước vào phòng giam, những tù nhân đó đều nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ và sợ hãi, như thể họ không dám chạm vào tôi. Họ căn dặn nhau: Tránh xa ông ấy, đừng để ông ấy “tẩy não” chúng ta.

Ban đầu tôi không nói chuyện với họ, sau đó tôi chiểu theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn, chủ động dọn dẹp vệ sinh, ngăn nắp phòng giam, tôi làm với một tâm thái ổn định và bình hòa. Dần dần họ bắt đầu nói chuyện với tôi, lúc đầu chỉ nói một số điều trong cuộc sống hàng ngày, tôi cũng không giảng chân tướng. Sau đó, họ nhận thấy tôi căn bản không giống như những gì tuyên truyền về Pháp Luân Công trên ti vi, nên buông bỏ tâm lý đề phòng, bắt đầu hỏi tôi về Pháp Luân Công, tôi bèn giảng cho họ chân tướng Pháp Luân Công, chân tướng về “Vụ tự thiêu giả trên Quảng trường Thiên An Môn”, họ nghe minh bạch và bắt đầu mắng tà đảng Trung Cộng.

Có một tù nhân là chủ doanh nghiệp nhỏ, ông ấy tín Phật và rất sẵn lòng trò chuyện với tôi. Tôi nói với ông ấy đạo lý tu Phật, ông ấy rất đồng ý. Kết quả là thiên mục của ông ấy khai mở, nhìn thấy cảnh tượng hùng tráng ở không gian khác. Một buổi tối, ông ấy nhìn thấy một ký tự lớn “丫” (người) trên bầu trời, và ông ấy hỏi tôi: Vì sao chữ “người” (人) lại viết ngược?

Tôi nói với ông ấy rằng: Đây là Thần Phật điểm ngộ cho anh, rằng con người đều đến từ Thiên thượng, cuối cùng phải tu luyện để trở về Thiên thượng. Ông ấy khẽ gật đầu.

Vào buổi tối trước khi tôi rời trung tâm giam giữ, ông ấy biết rằng tôi sẽ rời đi vào ngày hôm sau, ông ấy nói với tôi rằng ông ấy đã nhìn thấy rồng, phượng và nhiều cảnh tượng tốt lành khác từ trên trời bay xuống. Tôi nói: Những gì anh thấy là chân thật. Nhưng những tù nhân khác không nhìn thấy. Sau đó tôi ngẫm nghĩ, rồi tôi giơ hai tay lên trời và “kéo” xuống, ý của tôi là để cho các tù nhân xem một chút ​​những điều siêu thường này. Trong khoảnh khắc tôi vừa buông tay xuống, thì một tù nhân ngạc nhiên hô lớn: “Mau nhìn lên trời!”

Tôi vừa ngẩng đầu lên nhìn, trên bầu trời xuất hiện cảnh tượng rất kỳ diệu mà người chủ doanh nghiệp nhỏ đã nói. Những tù nhân đó kinh ngạc reo lên: “Pháp Luân Công là thông Thiên!”

Tôi nói: “Pháp Luân Công là Thần Phật đến thế gian để cứu người, ĐCSTQ nhất định sẽ bị trời trừng phạt vì bức hại Pháp Luân Công, đừng bị chôn cùng nó, mau thoái xuất khỏi các tổ chức đảng, đoàn, đội của tà đảng (tam thoái).” Các tù nhân đều đồng ý “tam thoái”.

Tôi đã tu luyện Pháp Luân Công nhiều năm, và trải qua rất nhiều chuyện kỳ diệu. Trong những ngày tiếp xúc với các tù nhân ở đó, tôi sâu sắc thể hội được sự từ bi của Sư phụ Đại Pháp dành cho chúng sinh, ngay cả những tù nhân dưới đáy xã hội bị mọi người gạt sang một bên, Sư phụ Đại Pháp vẫn đối xử bình đẳng với họ, sự từ bi của Sư phụ Đại Pháp dành cho thế nhân không thể lý giải được từ góc độ con người.

Năm mới này, Sư phụ Đại Pháp lần đầu tiên công bố giảng Pháp “Vì sao có nhân loại” cho tất cả mọi người trên thế giới, từ bi thức tỉnh thế nhân trong mê, cứu vãn nhân loại trước nguy hiểm to lớn, chỉ ra cho thế nhân một con đường quang minh thông Thiên. Mọi người nên vạn phần trân quý, nhất định đừng lỡ mất cơ duyên này.

Khấu tạ Sư tôn!

(Bài viết được chọn đăng nhân Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới lần thứ 24 trên Minh Huệ Net)

(Phụ trách biên tập: Tề Hân Vũ)

Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của trang web Minh Huệ (Minghui.org). Khi sử dụng lại vì mục đích phi lợi nhuận, vui lòng ghi rõ nguồn ở đầu bài đăng hoặc tác phẩm (Theo bài viết của trang Minh Huệ…), sau đó dẫn đường link bài gốc của Minh Huệ. Nếu đăng lại cho mục đích thương mại, vui lòng trao đổi với Ban Biên tập về thủ tục ủy quyền


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/6/4/【5.13徵文】獄中因禍得福的人們-460165.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/6/5/209733.html

Đăng ngày 14-07-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share