Bài viết của đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Đại Lục

[MINH HUỆ 25-05-2023] Năm nay tôi 80 tuổi, là nữ đệ tử Đại Pháp đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp 26 năm. Trong quá trình không ngừng thực tu, tôi đã kiến chứng ​​hết lần này đến lần khác sự chân thực của Pháp Luân Đại Pháp. Bài viết này chỉ là trải nghiệm cá nhân trong thời gian dịch bệnh virus Trung Cộng (viêm phổi Vũ Hán) cách đây không lâu.

Vào đêm giao thừa tháng Giêng năm 2023, trùng với đỉnh điểm dịch bệnh ở khu vực tôi. Một đêm nọ, người chồng không tu luyện của tôi đột nhiên xuất hiện các triệu chứng của dịch bệnh: Ho, thở gấp, vừa tiêu chảy vừa nôn mửa, rất dữ dội khiến tôi nhất thời trở tay không kịp.

Trong nhà chỉ có hai vợ chồng già chúng tôi và một người giúp việc 50 tuổi. Tôi điện thoại cho con trai, hỏi con trai liệu có muốn đưa bố cháu đến bệnh viện khám không. Lúc đó con trai đang phụ trách công tác phòng chống dịch bệnh toàn vùng, rất bận rộn, còn không có thời gian về nhà riêng ăn cơm. Con trai nói trong điện thoại: “Bệnh nhân trong bệnh viện rất đông, không đến được đâu, ở nhà uống thuốc thôi.” Con trai vội mua cho bố thuốc và sản phẩm dinh dưỡng, để ở ngoài cửa nhà tôi, bảo người giúp việc đợi cháu đi rồi hãy lấy vào nhà. Sau đó, tôi mới biết rằng con trai tôi và những người khác đang tìm kiếm khắp nơi và nộp đơn lên chính phủ để xin mua một lò hỏa táng mới.

Cùng ngày, con gái tôi cũng gọi điện nói rằng công ty xây dựng của cháu đang tham gia xây dựng một bệnh viện tạm trú trong khu vực, cháu đang bận ở công trường, hơn nữa cháu cũng bị ho nhẹ nên không dám đến, vì sợ lây nhiễm cho chúng tôi. Tôi quyết định mình và bảo mẫu sẽ ở nhà để chăm sóc cho chồng tôi. Con gái nói qua điện thoại rằng chúng tôi nên cố gắng hết sức không vào phòng của bố cháu, nên ở phòng ngoài nhiều hơn để không bị lây nhiễm.

Tôi nghĩ mình là người tu luyện Đại Pháp, không sợ virus dịch bệnh; người giúp việc là người thường, cần được bảo vệ. Tôi bèn nói với người giúp việc rằng: “Cháu ở ngoài phòng, đừng vào phòng chú, dì sẽ chăm sóc chú.”

Bảo mẫu rất cảm động, thật tâm thật ý nói: “Vậy đâu được! Dì lớn tuổi rồi, cháu còn trẻ, dù sao cũng khỏe hơn dì!”

Tôi nói: “Dì là người tu luyện Đại Pháp, dì sẽ không sao.”

Nhưng người giúp việc kiên trì cùng tôi chăm sóc chồng tôi.

Chúng tôi mang nước và thuốc, dọn phân và nước tiểu, chăm sóc chồng tôi ba ngày ba đêm. Đến ngày thứ tư, người giúp việc cũng xuất hiện triệu chứng nhiễm bệnh tương tự, ho, đau chân, đau mắt, không có sức lực, v.v. Tôi lại chăm sóc cô ấy thêm một tuần nữa cho đến khi cô ấy khỏe hơn.

Mặc dù các triệu chứng của chồng tôi đã giảm nhẹ sau ba ngày, nhưng ông ấy vẫn không màng đến ăn uống, vẫn ho và không có chút sức lực. Vào ngày thứ năm, ông ấy sốt 38 độ và phải uống thuốc hạ sốt. Do con trai không thể đến, nên tôi nhờ con gái đưa bố cháu đến Bệnh viện Đại học Bắc Kinh để kiểm tra và điều trị. Bệnh viện không nói đó là dịch bệnh, chỉ nói là viêm phế quản, lấy thuốc, truyền dịch rồi cho về nhà.

Sau đó, tình trạng của chồng lặp đi lặp lại hơn 20 ngày mới ổn định. Nhưng tôi đã tiếp xúc gần và chăm sóc cho hai bệnh nhân bị nhiễm bệnh, nhưng không bị làm sao.

Cá nhân người giúp việc tận mắt chứng kiến tất cả những điều này, sau một tuần chuyển biến tốt, đã rất cảm khái và nói: “Dì ơi, dì thật tuyệt vời! Ba người nhà chúng ta, chú và cháu đều nhiễm bệnh, mỗi ngày dì tiếp xúc gần với hai người, nhưng không sao cả, khả năng miễn dịch của dì thật mạnh mẽ! Từ khi cháu đến nhà dì, thời gian lâu như vậy, không hề thấy dì uống một viên thuốc nào, không thấy dì mắc một bệnh nào. Nhìn dì xem, mềm, cứng, lạnh, nóng đều (thích nghi) được. Thức ăn lấy ra khỏi tủ lạnh, dì đều ăn được, và có thể uống nước lạnh cả ngày lẫn đêm.”

“Vào mùa Đông, dì chỉ mặc một chiếc quần dài bên trong với một chiếc quần dài khác bên ngoài, với một chiếc áo mùa thu và một chiếc áo vest. Trong khi cháu và chú cùng ở một nhà với dì nhưng phải mặc nhiều như vậy. Dì 80 tuổi, cháu 50 tuổi! Nhưng tai dì vẫn thính, mắt vẫn tinh. Cháu đã chăm sóc nhiều người già rồi, không có ai khỏe bằng dì đâu!”

Tôi nói: “Đó là vì dì tu luyện Đại Pháp, dì có Sư phụ quản.”

Tôi lại nói chi tiết với người giúp việc rằng hơn 50 người trong hai gia đình tôi và chồng tôi đã minh bạch chân tướng Đại Pháp, công nhận Pháp Luân Đại Pháp hảo, đều đã làm tam thoái (thoái xuất khỏi các tổ chức đảng, đoàn, đội của Trung Cộng), đều được bình an. Một số đắc phúc báo, gặp dữ hóa lành.

Vợ của cháu ngoại gặp tai nạn ô tô hai lần, xe bị tông hỏng nhưng người an toàn không sao; em rể của tôi, người và xe bị một xe khác tông xuống mương, không có lật xe hay cháy nổ, nhưng thật không thể tin được là cậu ấy bị kẹt ở nửa con mương mà người và xe đều không sao; vẫn là em rể đó, bị ngã thang hai lần khi trèo lên mái nhà, nhưng đều không sao.

Em dâu của tôi bị nhiễm trùng máu, chữa khắp nơi không khỏi nên tuyệt vọng từ bỏ điều trị. Tôi bảo cô ấy đến nhà tôi ở, ngày ngày cùng học Pháp với nhóm học Pháp của chúng tôi. Cô ấy còn chưa học luyện động tác, Sư phụ đã thanh lý thân thể cho cô ấy. Em dâu tôi bị tiêu chảy vài lần trong ngày, nhưng không thấy đau đớn gì cả, cơ thể nhẹ nhàng thoải mái và hồi phục nhanh chóng. Đến nay đã hơn bốn năm rồi, tất cả các chỉ số cơ thể của em dâu đều bình thường, đây đều là uy lực của Pháp Luân Đại Pháp!

Sau khi nghe những điều này, người giúp việc liên tục nói: “Thật là thần kỳ!”

Cô ấy lại nói: “Vậy cháu cũng luyện công với dì nhé, dì nói xem có được không ạ?”

Tôi nói: “Được chứ! Trước tiên cháu xem thử sách nhé.”

Tôi đưa quyển sách “Chuyển Pháp Luân” cho cô ấy xem. Hễ cô ấy làm xong việc nhà, có chút thời gian liền học Pháp, và đã học hai lần. Cô ấy nói: “Dì ơi, cháu xem minh bạch rồi, những gì trong quyển sách này đều bảo người ta làm người tốt, đâu đâu cũng phải biết nghĩ cho người khác, thì thân thể cũng tự nhiên khỏe. Trong sách có gì không tốt chứ? Không giống như người khác nói là tà giáo gì đó. Cháu sẽ học với dì, cháu cũng sẽ nói với chú, để chú cũng luyện công với chúng ta!”

Tối hôm đó, người giúp việc khuyên chồng tôi: “Chú ơi, từ khi cháu đến nhà chú, cháu thấy dì là người tốt, sức khỏe cũng tốt. Chú cũng nhìn thấy rồi, ba người nhà chúng ta, cháu và chú đều nhiễm bệnh, chỉ có dì là không bị, lại còn chăm sóc chú ngày đêm như cháu vậy. Người 80 tuổi như vậy thật khó tìm. Chú nói xem đúng không?”

Chồng tôi nói: “Đúng, dì cháu sức khỏe tốt.”

Người giúp việc nói: “Đó là nhờ dì luyện công mà được. Cháu cũng đã xem sách rồi, rất tốt, làm người tốt có gì sai chứ? Ba người chúng ta cùng luyện nhé, được không?”

Chồng tôi vốn cũng từng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nhưng do không vượt được quan nghiệp bệnh, lại chấp trước vào chơi mạt chược, nên buông bỏ, hơn nữa ngày càng trượt xa. Vì ông ấy sợ ảnh hưởng đến chức vị của con trai, nên cũng không ủng hộ tôi luyện công, cũng từng can nhiễu tôi, cũng ngăn cản đồng tu đến nhà, v.v., đã tạo nghiệp rất lớn.

Lần này, tôi không tiếc gì bản thân, có thể cứu ông ấy và chăm sóc ông ấy vào thời điểm quan trọng mà người thường nghĩ là sống và chết, hơn nữa còn không bị nhiễm bệnh, rõ ràng là ông ấy đã cảm phục sâu sắc trước uy lực của Pháp Luân Đại Pháp! Ông ấy vui vẻ trả lời: “Được, ngày mai chúng ta cùng luyện!” Như vậy, vào 7 giờ sáng hôm sau, sau khi ăn sáng xong, nhóm học Pháp ba người được thành lập!

Đối diện nhà tôi có một nữ đồng tu cao tuổi, có một thời gian bị chồng tôi và các con tôi từ chối tiếp xúc. Lần này tôi đến nhà bà ấy nói rõ tình huống, mời bà tham gia nhóm học Pháp chúng tôi, bà rất vui. Chồng tôi cũng chân thành đến nhà bà ấy để mời, đồng tu mỉm cười hỏi: “Không sợ tôi gây phiền phức cho nhà anh chị sao?”

Chồng tôi nói: “Lần này ai dám gây phiền phức cho chị, tôi sẽ thay chị đứng ra!” Vậy là, nhóm học Pháp bốn người được thành lập!

Chồng tôi và người giúp việc học Pháp rất nghiêm túc, cũng rất nhẫn nại chịu khó học luyện động tác. Người giúp việc đã học xong năm bài công pháp trong 10 ngày, vào ngày thứ năm có thể đơn bàn đả tọa trong một giờ đồng hồ, đau chân cũng không bỏ xuống, làm động tác bão luân tiêu chuẩn trong 30 phút. Sau mười mấy ngày, cái bọc to bằng đầu ngón tay cái trên cổ tay cô ấy biến mất, khối u máu dưới lưỡi cũng biến mất. Mọi người đều vui mừng cho cô ấy, cô ấy vui vẻ nói: “Thật thần kỳ!” Cô ấy không thể kiềm chế tâm tình xúc động và phấn khích, nên đã gọi điện thoại cho chị gái và kể cho chị ấy nghe những gì bản thân cô đã trải qua trong vài ngày qua, chị gái nói: “Thật sao? Vậy em hãy học tốt, học tốt rồi sau này dạy chị luyện nhé!”

Tình hình dịch bệnh giảm đôi chút, con gái đến nhà tôi. Vì tình thế ép buộc, con gái cũng trải qua một quá trình từ phản đối sang ủng hộ tôi tu luyện. Con gái từng gặp đồng tu đến nhà tôi, bèn tỏ vẻ mặt khó chịu để mọi người thấy, thậm chí trực tiếp nói với mọi người: “Đừng đến tìm mẹ tôi!”, cũng không muốn bố cháu luyện, còn nói tôi không được giảng chân tướng Đại Pháp cho người giúp việc.

Lần này con gái vừa đến, người giúp việc bèn nói với con gái về tình huống chân thực của bản thân rằng: “Chị xem, sức khỏe của dì tốt như thế này là nhờ luyện công này. Ba người ở nhà, hết hai người nhiễm bệnh. Lần này chú chịu khổ lớn, suýt chết, thời gian kéo dài rất lâu. Bản thân dì không những không sao, mà còn ngày đêm cùng em chăm sóc chú.”

“Mấy ngày sau, em cũng bị nhiễm bệnh. Toàn thân đau nhức, ngay cả mắt cũng đau, ho, sốt hai ngày, đừng nói ăn, mà nước cũng không muốn uống, còn liên lụy dì chăm sóc em. Dì tiếp xúc gần với hai bệnh nhân, người đã 80 tuổi rồi, vậy mà một chút phản ứng (nhiễm bệnh) cũng không có. Còn lúc bình thường, em đến đây thời gian lâu như vậy, chưa từng thấy dì bệnh và uống thuốc…”

Sự thật trước mắt, con gái đã hiểu ra, cũng không quản chuyện bố cháu và bảo mẫu luyện công nữa; cũng không phản đối đồng tu nhà đối diện đến nhà tôi học Pháp và luyện công.

Lại nói về con trai, cháu là quan chức, tính tình cũng không mấy tốt, mấy năm nay, trong nhà, cháu là người phản đối kịch liệt nhất việc tôi tu luyện. Một lần, cháu bất ngờ lấy sách Đại Pháp đốt đi, lại còn mắng Sư phụ. Tuy nhiên, có lẽ con gái tôi đã nói với cháu về tình hình gần đây của chúng tôi, lúc 9 giờ sáng ngày 24 tháng 3, con trai tôi đến gõ cửa, lúc đó chồng tôi, người giúp việc và tôi đang ngồi đả tọa luyện công trong phòng khách.

Người giúp việc vừa mở cửa, cháu liền hỏi: “Mẹ tôi đang làm gì vậy?”

Tôi bước đến nói: “Luyện công.”

Cháu lại hỏi người giúp việc: “Vậy chị đang làm gì vậy?”

Người giúp việc nói: “Tôi cũng luyện công.”

Con trai nói: “Luyện công tốt, rèn luyện thân thể.”

Bố cháu nói: “Bố mãi không ra ngoài.”

Con trai nói: “Luyện công trong nhà xong, cũng có thể ra ngoài đi dạo.”

Bầu không khí thoải mái như thế này, thực sự đã lâu không được nhìn thấy giữa tôi và con trai. Trước uy lực thần thánh của Pháp Luân Đại Pháp, bầu không khí lạnh lùng giữa chúng tôi đã tan biến.

Trải qua hơn hai tháng, chúng tôi đã kiến chứng được Pháp lực vô biên của Pháp Luân Đại Pháp, cảm nhận được sự từ bi vô lượng của Sư phụ Đại Pháp đối với đệ tử và thế nhân!

(Bài viết được chọn đăng nhân ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới lần thứ 24 trên Minh Huệ Net)

(Phụ trách biên tập: Y Văn)

Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của trang web Minh Huệ (Minghui.org). Khi sử dụng lại vì mục đích phi lợi nhuận, vui lòng ghi rõ nguồn ở đầu bài đăng hoặc tác phẩm (Theo bài viết của trang Minh Huệ…), sau đó dẫn đường link bài gốc của Minh Huệ. Nếu đăng lại cho mục đích thương mại, vui lòng trao đổi với Ban Biên tập về thủ tục ủy quyền


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/5/25/【5.13徵文】杖朝之年照顧兩染疫病患-460192.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/6/2/209693.html

Đăng ngày 30-06-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share