Bài viết của đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Hà Bắc, Đại Lục (Tác giả kể lại, đồng tu chỉnh lý)
[MINH HUỆ 27-05-2023] Tôi là đệ tử Đại Pháp cao tuổi ở nông thôn, năm nay 94 tuổi. Tháng Giêng năm 1996, tôi may mắn đắc Pháp tu luyện. Sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tất cả những căn bệnh đã dày vò tôi hơn nửa đời người hoàn toàn khỏi hẳn. Tôi không biết dùng lời nào mới có thể biểu đạt được sự cảm ân trong tâm đối với Sư phụ, chính Sư phụ và Đại Pháp đã kéo dài cuộc sống cho tôi.
Mặc dù tôi sắp 100 tuổi, nhưng tôi cảm thấy bên trong sinh mệnh bản thân rất trẻ trung, luôn có tinh thần, có sức lực. Tôi muốn dùng ví dụ sống của bản thân để chia sẻ vẻ đẹp Pháp Luân Đại Pháp với mọi người.
‘Tôi gặp được Thần Tiên rồi!’
Một ngày đầu tháng Giêng năm 1996, ở tuổi 67, tôi lê tấm thân nặng trĩu như thường lệ khập khiễng đi về phía sân đánh bài. Đó là nguồn vui sống duy nhất của tôi lúc bấy giờ. Nhưng hôm đó không thuận lợi, đánh vài ván đều thua, tôi rất tức giận và đẩy bài ra không đánh nữa. Tôi rất chán nản và đi bộ về nhà, khi đi ngang qua nhà cháu tôi, tôi (tự nhiên) rất muốn vào một chút xem sao. Sau khi vào trong, nhìn thấy cháu dâu đang xem video. Cháu rất nhiệt tình mời tôi ngồi xuống giường cùng xem với cháu, tôi nghĩ xem thì xem.
Xem xong một đĩa, cháu dâu hỏi tôi: “Bà có thể nghe hiểu không?”
Tôi nói: “Hiểu! Giảng rất hay, khi nghe cảm thấy cơ thể ấm áp và rất thoải mái.”
Cháu dâu nói: “Chúng ta xem là giảng Pháp của Sư phụ Pháp Luân Công, vẫn còn một đĩa, bà muốn xem không?”
Tôi nói: “Xem!”
Sau khi xem xong hai đĩa giảng Pháp của Sư phụ, tôi lại hỏi: “Còn nữa không? Bà vẫn muốn xem. Thực sự vẫn muốn xem.”
Khi tôi đang xem video giảng Pháp của Sư phụ, cảm thấy mỗi chữ Sư phụ giảng đều bay vào não tôi, khiến đầu não tôi trở nên trong sáng, rất thoải mái! Tôi chưa bao giờ được thoải mái như vậy. Trong tâm tôi nghĩ: Vị Sư phụ này không phải là một vị Sư phụ bình thường, mình gặp được Thần Tiên rồi! Lúc đó tôi không biết Pháp Luân Công là gì, nhưng vẫn cảm thấy tốt. Tôi nói với cháu dâu: “Cháu có thể mua dùm bà mấy đĩa không?”
Sau đó, cháu dâu đã thỉnh cho tôi một bộ thu âm giảng Pháp ở Quảng Châu của Sư phụ, tôi như bắt được kho báu vậy, ngày nào cũng nghe Pháp. Vừa mở chiếc hộp nhỏ (máy phát) để nghe Sư phụ giảng Pháp, tôi liền bị hút vào, dường như xung quanh thân thể có gì đó, ấm áp và rất thoải mái. Cứ vậy, tôi nghe ngày qua ngày, nghe hết lần này đến lần khác. Tôi cứ nghe, cứ nghe, không biết tự bao giờ mà chân tôi không lạnh nữa, đầu gối hết đau nhức, đi lại bình thường. Từ đó về sau, tôi không còn đi đánh bài, cũng không nghĩ về việc đánh bài nữa. Gặp chuyện không vui cũng không mắng người, cũng ít khi cảm thấy không vui, mà trong lòng luôn cảm thấy một niềm vui khó tả.
Có người nói đùa với tôi rằng: “Chị dâu này, chị ăn linh đan diệu dược gì vậy? Mà chân hết khập khiễng, còn trông trẻ ra nữa. Những người hàng xóm lớn tuổi của chúng ta đang nói về chị, sao không nghe chị mắng người nữa?”
Tôi nói với họ rằng: “Bây giờ tôi đã luyện Pháp Luân Công. Các anh chị không biết đó thôi, Pháp Luân Công rất thần kỳ, tôi chỉ nghe giảng Pháp của Sư phụ Pháp Luân Công, còn chưa học luyện công thế nào, mà thân thể đã phát sinh nhiều thay đổi lớn thế này, chân không đau, cũng hết khập khiễng; bệnh về cổ họng trước giờ khám ở đâu cũng không khỏi, thì nay đã lành. Anh chị nói xem Pháp Luân Công có thần kỳ hay không? Tôi là một ví dụ sống (về sự kỳ diệu của Pháp Luân Công). Pháp Luân Công dạy người ta chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn làm người tốt, tôi không thể lại mắng người, nếu không, tôi không những không hết bệnh, mà còn mất đức!”
Cụ bà 90 tuổi quét tuyết trên mái nhà
Trước khi tu luyện, tôi là một người bị bệnh dày vò khắp thân, đặc biệt là bệnh viêm họng rất nghiêm trọng. Bất kể ngày hay đêm, cứ khạc nhổ liên tục, khạc ra máu, đêm này qua đêm khác không ngủ được, có cảm giác đau rát như lửa đốt từ ngực đến cổ họng. Động tác quen thuộc của tôi là dùng tay nắm lấy chỗ tim và vỗ vào ngực mình, như thể nó làm giảm bớt phần nào cơn đau.
Tôi có thể không ăn mỗi ngày, nhưng không thể không uống thuốc. Do uống thuốc quá nhiều, đầu gối của tôi bị biến dạng và trở nên vuông vức. Tháng 6 trời nóng, còn phải mặc quần cotton dày, cả chân có cảm giác như bị nhét đầy đá lạnh, lạnh buốt đến tận đùi.
Tôi đã đến các bệnh viện lớn, tìm các bài thuốc dân gian, khám Trung Y, nhưng không có tác dụng gì. Bác sĩ nói với con trai tôi: “Các anh đừng đưa bà ấy đi khắp nơi khám nữa, cũng đừng tốn tiền lãng phí. Bà ấy có thể làm bất cứ điều gì bà ấy thích, muốn ăn gì cứ ăn.” Điều đó có nghĩa là không có thuốc có thể chữa. Trong tâm tôi lạnh lẽo đến mức tôi biết mình sắp chết. Đôi khi tôi cảm thấy thương tâm, đôi khi cảm thấy chết cũng tốt, khỏi phải chịu tội khổ. Vì vậy, để tiêu pha thời gian khó khăn này, tôi đã đi đánh bài; không vui thì mắng chửi trên đường, không ai dám động đến tôi.
Năm tôi 68 tuổi, bệnh ngày càng nặng, các con làm sẵn đồ khâm liệm cho tôi. Không ai ngờ rằng, năm 68 tuổi đó, tôi đã đắc được tính mệnh song tu của Pháp Luân Đại Pháp, và mở ra cuộc sống mới hạnh phúc. Từ đó về sau, thân thể tôi luôn tràn đầy năng lượng. Đạp xe ra đồng gặt lúa, bẻ ngô, tưới ruộng, cày ruộng, không việc gì là không làm được. Vào mùa Thu, tôi thường san đất bằng một cái cào sắt nặng. Khi dân làng nhìn thấy, họ nói: “Lớn tuổi vậy rồi, bà không mệt sao?” Tôi thực sự không biết mệt.
Còn nhớ năm tôi 90 tuổi, con trai và con dâu không có ở nhà, lúc đó mái nhà bị nứt. Buổi trưa, tôi trèo lên mái nhà và dùng dụng cụ trám vết nứt để trám từng chút một, cả người tôi ướt đẫm mồ hôi, mặt đỏ tía vì nắng, mồ hôi cứ thế chảy dài trên má.
Sau khi hàng xóm nhìn thấy thì hô lớn: “Bà ơi, bà mau xuống đi! Đừng để bản thân quá nóng trong một ngày nắng nóng như vậy.”
Tôi nói với họ: “Không sao, không thấy nóng.” Thành thật mà nói, tôi thực sự không cảm thấy nóng.
Vào mùa Đông năm tôi 91 tuổi, tuyết rơi và con trai tôi không có ở nhà, tôi cầm chổi tre leo lên thang để quét tuyết trên mái nhà. Sau đó hàng xóm nhìn thấy, đã cầm điện thoại chụp cho tôi một tấm ảnh, còn nói lớn rằng: “Bà ơi, cháu muốn chụp ảnh bà đăng lên mạng để mọi người nhìn thấy một cụ bà 90 tuổi đang quét tuyết trên mái nhà! Cháu muốn đăng ký sách kỷ lục Guinness cho bà!“
Từ một người không biết chữ đến có thể đọc cả quyển sách ‘Chuyển Pháp Luân’
Năm đó, những người hàng xóm nhìn thấy những thay đổi cực lớn của tôi sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nên có nhiều người muốn học Pháp Luân Công, tôi đã thành lập một điểm luyện công tại nhà, mọi người cùng nhau luyện công vào buổi sáng, và cùng nhau học “Chuyển Pháp Luân” vào buổi tối. Nhưng tôi không biết một chữ nào, làm sao đây? Tôi nhờ người biết chữ dạy tôi từng chữ một, và tôi ghi nhớ từng chữ Pháp mà tôi học được trong đầu mỗi ngày. Hôm sau thức dậy, tôi mở sách Đại Pháp và đối chiếu từng chữ một.
Nhờ sự gia trì từ bi của Sư phụ, tôi đã nhận biết được những chữ đó. Dần dần, tôi có thể đọc sách “Chuyển Pháp Luân”, và sau này tôi biết tất cả các chữ trong đó. Khi người hàng xóm ghé qua nhà tôi và nhìn thấy tôi đọc sách, họ cảm thấy thật mới mẻ và kỳ diệu. Dùng lời của họ mà nói, đó là: “Chưa bao giờ thấy một người ở độ tuổi như vậy học tập!”
Thông gia cảm ơn
Khi con gái út của tôi 38 tuổi, thì con rể út đột ngột qua đời. Khi đó, hai cháu nhỏ đang đi học, con gái cảm thấy cuộc sống rất khó khăn, vì vấn đề tái hôn nên nảy sinh mâu thuẫn với cha mẹ chồng. Một lần trong tranh chấp, cha chồng của con gái tôi đã đánh vào đầu cháu khiến da đầu bị rách.
Sau khi biết chuyện, trong tâm tôi rất khó chịu, tôi nghĩ: Cho dù là lỗi của ai, đã làm cha chồng cũng không nên ra tay đánh con dâu. Tôi càng nghĩ càng tức giận, rất muốn đi phân tích đúng sai với họ, những người khác trong nhà (anh trai, chị gái và họ hàng) cũng muốn đến đó tay đôi, và đòi công lý cho con gái tôi, nếu không sau này làm sao có thể ở lại trong làng. Tôi nghĩ tới lui, nếu như trước đây không tu luyện, tôi khẳng định sẽ dẫn theo người đến đánh cha chồng cháu một trận. Nhưng bây giờ tôi đã là người tu luyện, không thể giống như trước đây. Học Đại Pháp khiến tôi minh bạch rằng: Không có chuyện gì vô duyên vô cớ, đều là nghiệp lực luân báo, oan oan tương báo biết đến bao giờ, tôi không thể lại làm sai.
Vì vậy, tôi khuyên người nhà đừng đi. Một mình tôi đạp xe đến nhà con gái. Đầu tiên tôi vào nhà thông gia, thông gia vừa nhìn thấy tôi đến thì hơi lo lắng, tôi nói với họ rằng: “Tôi biết chỗ khó của hai anh chị, con trai mất rồi, chúng ta còn hai cháu nhỏ, vẫn còn phải sống qua ngày. Tôi đưa con gái về nhà, để cháu bình tĩnh một chút, anh chị thấy được không?” Thông gia không ngờ tôi bình hòa như vậy, rất áy náy nói rằng bản thân không đúng, không nên ra tay (đánh con dâu).
Con gái theo tôi về nhà, tôi đưa sách “Chuyển Pháp Luân” cho cháu đọc, cháu cũng minh bạch được rất nhiều đạo lý làm người tốt. Sau mấy hôm, tôi nói với con gái: “Con về nhé, gia đình đó không thể không có con, hãy vì cha mẹ chồng, vì con nhỏ (mà sống). Những phó xuất của con đều được Thiên thượng nhìn thấy.”
Hơn 10 năm trôi qua, con gái và cha mẹ chồng sống rất hòa thuận, hai con trai cũng đã lập gia đình và lập nghiệp. Mỗi lần thông gia gặp tôi, đều rất biết ơn: “Nhờ sự khoan dung và đại nghĩa của chị, mới có gia đình chúng tôi ngày hôm nay.”
Tôi chân thành nói với họ: “Chính Sư phụ Đại Pháp đã dạy tôi làm như vậy, anh chị cũng chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn làm người tốt nhé, cả nhà chúng ta sẽ được bình an và hạnh phúc.”
‘Tôi thường đạp xe đi dán biểu ngữ chân tướng’
Tôi luôn nghĩ: Sư phụ đã ban cho mình một thân thể khỏe mạnh, kéo dài thọ mệnh cho mình, là để mình chứng thực Pháp, và cứu người. Tôi tự hỏi: Mình nên làm thế nào đây? Vậy là tôi đạp xe đến khu chợ lớn, giảng chân tướng, nói với mọi người Pháp Luân Công là gì, vì sao Giang Trạch Dân và bè lũ bức hại Pháp Luân Công. Vì để mọi người ghi nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”, tôi thường đạp xe đi dán biểu ngữ chân tướng.
Đôi khi gặp người không minh bạch chân tướng tố cáo, muốn đưa tôi đến Cục Công an, tôi luôn nhẫn nại nói với họ về những trải nghiệm của mình, tôi nói với họ rằng: “Pháp Luân Đại Pháp là cao đức Đại Pháp của Phật gia, là công pháp tính mệnh song tu. Chỉ cần người tu luyện chiểu theo yêu cầu của Đại Pháp mà làm, thì sinh mệnh của bạn có thể được kéo dài. Trong quá khứ, các hoàng đế của các triều đại đã ra sức thử mọi phương pháp để tìm ra bí quyết trường thọ, muốn kéo dài thọ mệnh, nhưng không ai trong số họ thành công. Vậy mà hôm nay, cao đức Đại Pháp vạn cổ khó gặp đã hồng truyền thế gian. Ai muốn tránh tai họa, ai muốn kéo dài tuổi thọ, và ai muốn có một sức khỏe tốt, thì nên tu luyện Pháp Luân Công, và bạn sẽ được thụ ích vô tận.”
Câu chuyện trên đây là trải nghiệm cá nhân của tôi, tôi chính là một ví dụ sống đã được thụ ích (nhờ tu luyện) Pháp Luân Đại Pháp.
(Bài viết được chọn đăng nhân ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới lần thứ 24 trên Minh Huệ Net)
(Phụ trách biên tập: Y Văn)
Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của trang web Minh Huệ (Minghui.org). Khi sử dụng lại vì mục đích phi lợi nhuận, vui lòng ghi rõ nguồn ở đầu bài đăng hoặc tác phẩm (Theo bài viết của trang Minh Huệ…), sau đó dẫn đường link bài gốc của Minh Huệ. Nếu đăng lại cho mục đích thương mại, vui lòng trao đổi với Ban Biên tập về thủ tục ủy quyền
Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/5/27/【5.13徵文】九十歲那年我在房頂上掃雪-460942.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/6/2/209682.html
Đăng ngày 30-06-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.