Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 17-12-2022] Hơn 20 năm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi có rất nhiều trải nghiệm sau mỗi lần chứng thực Pháp trong hoàn cảnh Trung Quốc đặc thù này. Mỗi từng trải nghiệm đó không thể tách rời khỏi sự bảo hộ và khuyến khích của Sư phụ.

Sau khi cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu, tôi được chuyển đến bộ phận mới. Tôi được biết đồng nghiệp của tôi, cô Trương, là vợ của Trưởng Phòng 610. Cô ấy nghỉ ốm một tuần trước khi đi làm. Cô ấy hiếm khi nói chuyện với tôi. Mỗi khi tôi bắt chuyện với cô ấy, cô ấy chỉ ậm ừ cho qua.

Chúng tôi phụ trách mảng dịch vụ, tôi quản lý tài khoản khách hàng còn cô ấy quản lý tiền. Những lúc không bận rộn, cô ấy thường ngó ra cửa sổ nhìn dòng người qua lại. Cho đến khi có lần cô ấy nói có chuyện cần giải quyết gấp và phải rời đi. Ở đó chỉ có hai chúng tôi, cô ấy bỏ đi vội vã mà không kịp bàn giao cho tôi. Khi khách hàng đến, tôi chỉ có thể nhận và trả tiền từ hộp đựng tiền của cô ấy. Sau khi quay lại, cô ấy kiểm tra chứng từ và thấy không bị lỗi. Chỉ khi đó cô ấy mới nhìn tôi mỉm cười và nói: “Cảm ơn chị!” Kể từ đó, chúng tôi bắt đầu nói với nhau vài câu.

Một hôm một khách hàng thân thiết đến, cô ấy đưa cho tôi một gói tiền bọc bằng giấy để nộp vào tài khoản cho cô ấy. Tôi hỏi cô rằng đã đưa cho tôi bao nhiêu. Cô ấy nói: “Người ta mới trả tiền cho em, em cũng không biết bao nhiêu nữa. Chị cứ đếm rồi nhập vào tài khoản của em, chị nhập bao nhiêu thì là bấy nhiêu“. Sau đó, cô ấy nói phải đi giải quyết vài việc vặt. Tôi mở gói tiền ra và nhìn thấy có khoảng 30.000 đến 40.000 tệ tiền mặt để lộn xộn cùng mấy tờ hoá đơn. Sau khi tôi sắp xếp lại và kiểm đếm, tôi đưa cô Trương một tờ biên lai. Cô ấy đếm lại tiền một lần nữa và thốt lên: “Số tiền trùng khớp luôn! Chị làm tốt thật!”

Dần dần, chúng tôi nói chuyện với nhau nhiều hơn. Tôi nhận ra cô Trương là người rất thích nói chuyện. Mỗi lần nói chuyện, đa phần là cô ấy nói, còn tôi chỉ lắng nghe. Thế nhưng, những lúc tôi cố gắng giảng chân tướng thì cô ấy liền lập tức ngăn tôi lại. Thỉnh thoảng tôi cũng thấy sượng sùng khi cô ấy không cho tôi cơ hội nói. Nhưng sau khi nghĩ rằng mọi việc đang diễn ra theo chiều hướng tốt đẹp, trong tâm tôi lại cảm thấy nhẹ nhàng.

Một hôm, cô ấy nhìn tôi và nói: “Không hiểu sao, làm việc với chị, em thấy rất yên tâm. Trước đây em rất căng thẳng, hay gặp vấn đề trong việc cân đối tiền. Nhưng từ khi chị đến, em chưa từng thiếu một xu nào. Chị rất tốt bụng”. Nhìn dáng vẻ chân thành của cô ấy, tôi nói: “Nói thật thì tôi cảm thấy không công bằng khi làm việc cùng cô đó”. Cô ấy hỏi tại sao. Tôi mỉm cười và nói: “Cô có thể nói bất cứ điều gì cô muốn nói với tôi nhưng tôi thì không thể nói điều mà muốn nói với cô. Cô xem, chỉ có cô quyết định điều gì được nói và điều gì không được nói mà thôi“.

Cô ấy có chút xấu hổ và nói: “Miễn là chị đừng nhắc đến tín ngưỡng của chị thì không sao. Chị biết nghề nghiệp của chồng em rồi. Vậy nên chị cố gắng tránh nói đến chủ đề này nhé”. Tôi nói: “Thực ra, tôi rất muốn nói với cô về đức tin của tôi. Phật gia giảng duyên phận. Vì chúng ta làm việc cùng nhau, tôi tin chúng ta có duyên phận. Từ lúc làm việc cùng cô, tôi nhận thấy cô là người biết phân biệt tốt xấu, đúng sai. Cô thử nghĩ xem tại sao tôi tiếp tục tu luyện Pháp Luân Đại Pháp mặc dù chịu áp lực to lớn như vậy? Pháp Luân Đại Pháp còn được gọi là Pháp Luân Phật Pháp. Môn tu luyện này chỉ dạy con người ở đâu cũng làm người tốt bằng cách chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn”.

Tôi cũng kể cho cô ấy nghe chuyện tôi thu xếp quan hệ ổn thoả với mẹ chồng. Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi rất oán hận bà. Lúc đính hôn, mẹ chồng đồng ý hỗ trợ tiền cho chúng tôi xây nhà. Nhưng khi nhà xây xong thì bà liền thất hứa. Bà không chỉ không hỗ trợ chúng tôi tiền mà còn nói những lời làm tổn thương tôi. Vậy nên đa phần tiền xây nhà là do cha mẹ tôi chi trả. Lúc đó, tôi rất buồn, cảm thấy mẹ chồng không chỉ lừa dối tôi mà còn lừa dối cả cha mẹ tôi. Tôi thấy mình đã làm cha mẹ buồn lòng và có một cuộc hôn nhân không hạnh phúc.

Ngoại trừ những ngày lễ lớn, tôi hiếm khi về thăm gia đình chồng. Khi con tôi ra đời, chồng tôi có mượn mẹ chồng 100 tệ để đóng tủ. Sau khi tôi xuất viện, con tôi còn chưa đầy tháng, mẹ chồng đã đến gặp tôi đòi tiền. Khi chồng tôi tranh cãi với bà, bà đã làm lớn chuyện. Cả cha mẹ chồng đều có thu nhập khá nên tôi không hiểu sao họ lại ích kỷ với tôi như vậy. Điều này càng khiến tôi coi thường họ nhiều hơn. Khi thu nhập của tôi tốt hơn, thỉnh thoảng họ đến thăm cháu nội. Nhưng biết tôi không thích họ, họ thường đến và về ngay trong ngày.

Tâm oán hận dày vò khiến tôi bị tổn hại sức khoẻ. Tôi sinh ra nhiều bệnh như tim đập nhanh, suy thận, đau thần kinh tọa, và chóng mặt. Tôi thường đến Bệnh viện Trung Y để bắt mạch. Mặc dù đã uống nhiều thuốc Trung Y, nhưng sức khoẻ của tôi ngày càng giảm sút. Mỗi ngày sau khi kết thúc công việc, tôi cảm thấy kiệt sức và gần như ngã quỵ. Tôi chỉ muốn nằm yên trên giường, không muốn làm gì nữa. Nhưng nhìn thấy nhà cửa bề bộn, tôi rất chán chường. Tôi ăn không ngon, ngủ không yên, cảm thấy cuộc đời thật cay đắng và mệt mỏi.

Sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, những Pháp lý của Đại Pháp không chỉ giúp tôi minh bạch ý nghĩa thực sự của sinh mệnh mà còn giải đáp mối quan hệ nhân duyên của con người. Giống như chiếc chìa khóa khai mở tâm tôi. Lần đầu tiên trong đời, tôi thực sự cảm nhận được thế nào trạng thái vô bệnh.

Mẹ chồng tôi nói Pháp Luân Đại Pháp thật kỳ diệu; như thể tôi đã biến thành một người khác. Trước đây bà thấy tôi cứ ủ rũ suốt ngày. Bà sợ đến nhà tôi. Bây giờ bà ở lại nhà tôi thường xuyên, còn nói rằng bà rất vui khi ở với tôi. Lúc bà mua một chiếc xe máy và những thứ đắt tiền khác cho em trai chồng, bà cũng không hề dấu tôi. Bà nói chúng tôi có tài chính dư dả hơn gia đình em trai chồng. Bà biết tôi sẽ không so đo, tính toán về những gì bà làm cho cậu ấy và gia đình cậu ấy.

Sau khi con trai tôi kết hôn, gia đình cháu sống cùng chúng tôi. Khi mẹ chồng tôi ngã bệnh và nhập viện, tôi nấu thức ăn mang đến cho bà. Đến khi xuất viện, bà vẫn chưa thể tự chăm sóc bản thân. Vậy nên cha mẹ chồng đã chuyển đến nhà chúng tôi. Ba thế hệ chúng tôi sống trong căn nhà chỉ rộng hơn 84 mét vuông. Mặc dù không gian chật chội, nhưng có nguyên lý của Đại Pháp soi lối, đại gia đình chúng tôi đã chung sống với nhau hoà thuận.

Mẹ chồng tôi hồi phục rất nhanh và nói rằng tôi giống như Thần tiên vậy, cả ngày bận rộn mà không hề biết mệt là gì. Bà nói có một thân thể khỏe mạnh là điều rất đáng quý. Bà cũng chủ động nói muốn tu luyện Đại Pháp. Cả cha mẹ chồng bắt đầu đọc sách Chuyển Pháp Luân. Bà nói trước đây bà tự cho rằng bản thân mình là một người tốt. Nhưng sau khi bắt đầu học Đại Pháp, bà nhận ra mình còn kém rất xa. Trước đây, cho dù làm gì, bà luôn tìm cách để có lợi cho bản thân. Chẳng hạn, khi mua cải thảo Trung Quốc, bà luôn lặt bỏ những lá già trước rồi mới mua. Sau khi hiểu ra điều này không đúng, bà đã không làm như vậy nữa.

Thỉnh thoảng bà thức dậy sớm để luyện công cùng tôi. Kết quả là mẹ chồng từ một người leo cầu thang bộ còn gặp khó khăn, nay đã có thể đi chợ với cha chồng quãng đường hơn cả cây số mà không thấy mệt. Bà nói: “Giờ mẹ đã hiểu vì sao con kiên định tu luyện Đại Pháp đến vậy. Đại Pháp thật sự thần kỳ!” Cả mẹ chồng và cha chồng tôi đều đã đọc sách Cửu Bình. Trong lúc đọc, bà liên tục nói những gì được viết trong sách hoàn toàn là sự thật. Rốt cuộc, họ đã chứng kiến nhiều chuyện như vậy. Bà cũng nói đến những trải nghiệm của bản thân và lên án Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) về những việc tà ác mà nó đã làm.

Cha chồng tôi hiện đã nghỉ hưu, lúc trước ông từng công tác ở bệnh viện, nói thêm: Một điều mà Cửu Bình chưa đề cập đến là chính sách kế hoạch hoá “một con“ đã dẫn đến cái chết của nhiều trẻ sơ sinh. Nhiều trẻ bị chôn ở sân sau bệnh viện nơi ông công tác. Một số bị bóp cổ chết sau khi được sinh ra.

Dần dần, mẹ chồng, tôi và con dâu cùng nhau học Pháp mỗi ngày sau bữa ăn tối. Sau khi những kinh văn mới của Sư phụ được công bố, chúng tôi bắt đầu học thuộc. Ba người chúng tôi ngày nào tinh thần cũng vui vẻ phấn chấn. Có lần tôi còn nói đùa: “Chúng ta không giống như mẹ chồng nàng dâu, mà giống như chị em hơn”. Sau khi nói xong, tôi biết mình lỡ lời nên nhanh chóng xin lỗi mẹ chồng, nhưng bà nói: “Mẹ mừng khi nghe con nói vậy, tức là mẹ vẫn còn trẻ“.

Mùa xuân đến, vì mẹ chồng đã hoàn toàn bình phục nên bà quay về nhà. Khi em chồng tôi nhìn thấy bà, cô ấy đã vô cùng kinh ngạc, nói rằng mẹ cô đã trẻ hơn chục tuổi so với tuổi thật.

Đồng nghiệp của mẹ chồng kể với tôi khi em trai chồng mua nhà, mẹ chồng đã đưa cho cậu ấy hàng chục ngàn tệ. Điều đó có nghĩa là mẹ chồng tôi thiên vị. Lúc đầu, tôi rất bình tĩnh. Nhưng nó khiến tôi nhớ lại những gì xảy ra lúc tôi xây nhà. Tâm chấp vào lợi ích cá nhân, căm phẫn bất bình, khó chịu đều bộc phát ra: “Con rất hiếu thuận với mẹ, sao mẹ lại đối xử với con như vậy?!” Tâm truy cầu “có qua có lại” cũng nổi lên.

Theo cái lý thông thường, những gì mẹ chồng tôi làm là không đúng. Tuy nhiên, là học viên, điều này đã mang lại cho tôi cơ hội để nhìn ra những thiếu sót ở tâm tính bản thân. Tôi minh bạch mình nên loại bỏ hết thảy những tư tâm này, để quy chính bản thân trong Pháp.

Khi tôi thực sự có thể buông tâm xuống, thì mẹ chồng đưa cho tôi một ít tiền. Tôi biết để có tiền tiết kiệm họ đã phải chi tiêu dè sẻn. Thật lòng mà nói, tôi không muốn nhận tiền của họ. Vì thế tôi đã nói chuyện với cha mẹ chồng. Và vấn đề đã được giải quyết!

Sau khi cô Trương nghe xong, cô ấy nói: “Người bình thường không thể làm được như vậy”.

Về sau cô ấy tâm sự với tôi: “Từ khi làm việc cùng chị, em biết Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Nhưng ĐCSTQ có tiền và quyền lực. Là dân thường, chúng ta không thể chống lại nó“. Tôi nói: “Pháp Luân Đại Pháp là Phật Pháp, Chân-Thiện-Nhẫn là nguyên lý của vũ trụ. ĐCSTQ là gì so với điều này? Nó chẳng là gì!” Cô ấy mỉm cười và nói: “Đúng vậy”.

Khi tôi đề nghị cô ấy thoái xuất khỏi ĐCSTQ, cô ấy nói chưa từng gia nhập Đảng. Sau đó tôi giải thích cô ấy cũng cần phải thoái xuất khỏi Đoàn và Đội. Tôi cũng nhắc đến tàng tự thạch được phát hiện ở Quý Châu có khắc dòng chữ “Trung Quốc Cộng sản Đảng vong”.

Cô ấy nói chồng cô là Đảng viên nhưng là một người tốt. Tôi nói: “Có phải anh ấy là người xấu trước khi gia nhập Đảng, rồi sau đó trở thành người tốt không? Hay là trước khi gia nhập Đảng, anh ấy là người tốt nhưng trở nên xấu đi sau khi trở thành cán bộ? Có lẽ cô cho rằng tốt bởi vì cô không phải trả tiền khi ăn uống bên ngoài, đi làm còn có xe đưa rước. Thật tốt biết bao! Nhưng mỗi lần anh ấy về nhà say xỉn, cô không lo lắng cho sức khoẻ của anh ấy sao? Cô thường xuyên đánh nhau với chồng, cô có thấy vui vẻ không? Mặc dù trước đây cô không có tiền nhưng có thể làm một người trung thực và sống cuộc đời thanh thản!”

Cô ấy chơi với nhóm vợ của các quan chức ĐCSTQ. Cô càng hiểu rõ hơn chuyện tham nhũng và những vụ bê bối của các cán bộ này. Khi cô đi cùng họ, họ thường kể chuyện gia đình, rằng họ đã tranh đấu với gia đình chồng ra sao, và họ cố gắng ly dị chồng do phát sinh mâu thuẫn. Có một lần, cô ấy bảo tôi rằng cô không thể chịu nổi việc nghe mấy chuyện đó nữa nên buột miệng nói: “Các chị hãy đi học hỏi các học viên Pháp Luân Đại Pháp, họ biết tự ước thúc bản thân và rất khiêm nhường. Họ cũng có thể chịu được khổ. Đồng nghiệp của em không tranh đấu vì lợi ích cá nhân. Hơn nữa, chị ấy còn hướng nội tìm thiếu sót ở bản thân mình. Chị ấy thân thiết với cả con dâu và mẹ chồng“.

Sau này chúng tôi được chuyển đến một văn phòng mới, và lỗ thông hơi của một máy điều hòa nhiệt độ ở vị trí đối diện cô ấy. Cô ấy không chịu được lạnh và yêu cầu giám đốc đổi chỗ cho cô với người khác. Nhưng không ai chịu đổi với cô. Giám đốc e ngại vì tôi đã lớn tuổi và do dự hỏi tôi. Thấy vậy, tôi bèn chủ động đổi chỗ với cô ấy. Lúc đầu cô ấy còn lo lắng cho tôi và cứ hỏi tôi rằng có ổn không. Nhưng rồi thấy tôi không sao, cô ấy cảm thấy yên tâm và nói: “Chị thật là tốt!”

Có lần cô ấy rủ tôi ra ngoài đi dạo sưởi nắng. Trên đường về chỗ làm, tôi nghĩ đến việc cô ấy chưa thoái xuất khỏi Đoàn và Đội. Tôi bèn gọi cô ấy và nói: “Cô Trương à, hãy thoái xuất khỏi Đoàn và Đội đi, không phải vì điều gì khác mà là để cô được bình an vượt qua kiếp nạn”. Cô ấy nhìn tôi và nói: “Chắc chắn rồi ạ, em đồng ý thoái”. Mắt cô ấy đẫm lệ. Cô ấy thực sự được cứu độ vì đã minh bạch chân tướng!

Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ Lý (Nhà sáng lập Đại Pháp) từ bi vô lượng đã ban cho chúng ta cơ hội hết lần này đến lần khác, cũng như an bài cho chúng sinh được cứu độ.

Trong lúc chúng tôi làm việc cùng nhau, chồng của cô Trương đã được chuyển khỏi Phòng 610 của thành phố. Như vậy, anh ấy không còn tham gia vào việc bức hại nữa.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/12/17/451381.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/2/21/207412.html

Đăng ngày 02-05-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share