Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 06-06-2022] Tôi may mắn đắc Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998, khi đó tôi đang học đại học. Bởi vì sợ luyện công phải chịu khổ nên ban đầu tôi không học luyện công. Đến cuối năm 1998 trong kỳ nghỉ Đông về nhà, tôi mới học năm bài công pháp.

Ở trường học, tôi chỉ thỉnh thoảng đọc qua sách “Chuyển Pháp Luân.“

Sư phụ giảng:

“Chân Thiện Nhẫn là tiêu chuẩn duy nhất để nhận định người tốt xấu” (Bài giảng thứ nhất – Chuyển Pháp Luân)

Lời này đã khắc sâu trong tâm trí tôi, tôi đã biết sau này phải làm một người tốt như thế nào.

Ngày thường, tôi chiểu theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn để yêu cầu bản thân. Nghe nói vòi nước trong ký túc xá không đóng, tôi liền chạy đi xem. Nếu vòi nước không hỏng, tôi liền khoá lại; nếu như vòi nước hỏng, tôi xuống tầng một báo với quản lý tòa nhà, nhờ họ mau lên sửa chữa. Sau giờ học, thầy giáo giảng bài xong, tôi chủ động xóa bảng… Tôi cảm thấy cuộc sống mỗi ngày thật vui vẻ, tràn đầy năng lượng.

Dù lúc đó tôi chưa học luyện công, Sư phụ đã bắt đầu quản tôi rồi. Tôi xin chia sẻ hai câu chuyện thần kỳ mà bản thân tôi đã trải qua.

1. Cửa khu vệ sinh mở ra một cách thần kỳ

Một lần sau khi tan lớp, tôi vào nhà vệ sinh. Cửa ngoài của nhà vệ sinh chỉ có tay nắm ở bên ngoài, bên trong không có; Một khi cửa đóng lại, bên trong không có cách nào mở, cho nên cửa luôn được để mở.

Lần đó có rất nhiều người đi vệ sinh, khi tôi đang xếp hàng đi ra, chuẩn bị rửa tay, đột nhiên có một cơn gió mạnh đóng sập cửa lại. Tôi giật mình, vội vươn ngón tay tới khe cửa, hy vọng có thể mở ra. Lúc này có một nữ sinh cũng từ phòng vệ sinh đi ra, bên trong chúng tôi có hai người. Cô ấy vừa nhìn, không phân trắng đen liền quát tôi: “Tại sao cô lại đóng cửa lại, tôi phải lên lớp, làm thế nào ra được?” Tôi giải thích là gió thổi sập cửa chứ không phải tôi đóng. Cô ấy không nghe, không ngừng quở trách: “Vừa rồi đi vào cửa còn mở, gió ở đâu?”

Tôi còn muốn giải thích một lần nữa. Lúc đó, Pháp của Sư phụ “Chân-Thiện-Nhẫn là tiêu chuẩn duy nhất để nhận định người tốt xấu” xuất hiện trong đầu tôi. Tôi liền nhẫn xuống, chiểu theo lời Sư phụ giảng làm một người tốt, không tiếp tục tranh luận với cô ấy. Tôi dùng móng tay cậy trên dưới khe cửa, muốn mở cửa ra nhưng cánh cửa không nhúc nhích.

Sắp tới giờ lên lớp, lúc này đã không còn khả năng có người bên ngoài đến mở cửa, trong lòng tôi sốt ruột không biết phải làm sao. Gần như đồng thời khi tiếng chuông vào lớp vang lên, cánh cửa mở ra một cách thần kỳ, hai người chúng tôi nhanh chóng trở về lớp học.

Tôi nghĩ chắc chắn Sư phụ thấy tôi giữ vững tâm tính, nên đã giúp tôi mở cửa.

2. Gặp giấc mộng, răng không còn đau nữa

Có một lần tôi đột nhiên bị đau răng. Ngày đầu tiên còn chịu được, nhưng sau vài ngày thì chuyển biến xấu hơn, càng ngày càng đau, buổi đêm cũng đột nhiên tỉnh dậy vì đau. Lúc ấy tôi không muốn uống thuốc. Tôi nghĩ mình là người tu luyện đang tiêu nghiệp, không có chuyện gì. Buổi tối tôi liền có một giấc mơ, có người đưa cho tôi hai viên thuốc và nói: “Uống thuốc đi. Uống xong răng sẽ hết đau.” Tôi vừa định nhận thuốc, đột nhiên nhớ ra tôi là người tu luyện, đây không phải là bệnh, tôi không cần uống thuốc.

Đúng lúc này tỉnh giấc, răng của tôi cũng không đau nữa. Cơn đau răng hành hạ tôi mấy ngày lập tức biến mất. Tôi nghĩ, là Sư phụ thấy tôi trong mộng có thể kiên định chính niệm, nên đã giúp tôi tiêu trừ nghiệp lực.

3. Một lần bị tai nạn xe

Ngày 20 tháng 7 năm 1999, kẻ tiểu nhân Giang Trạch Dân xuất phát từ tâm đố kỵ, lợi dụng quyền lực trong tay đã phát động cuộc bức hại đối với Pháp Luân Công, dùng lời bịa đặt lừa dối đầu độc con người thế gian. Sư phụ nói với chúng ta rằng đệ tử Đại Pháp có sứ mệnh cứu độ chúng sinh, rất nhiều đệ tử Đại Pháp đã bước ra, dùng nhiều phương thức để giảng chân tướng.

Một buổi tối mùa Thu năm 2016, tôi đạp xe đi dán tờ thông tin chân tướng. Tôi đi xe đến trước một bến xe bên cạnh đường quốc lộ, chuẩn bị từ phía Bắc sang phía Nam. Đây là con đường theo hướng Đông Tây, bởi vì đường rộng ở giữa có dải phân cách, đoạn tôi muốn vượt qua không có dải phân cách để thuận tiện cho xe quay đầu chuyển hướng.

Vì đã 7 giờ tối, đèn ô tô đều bật sáng. Tôi quan sát hai bên không thấy đèn xe, đạp xe chầm chậm đi qua. Lúc gần đến giữa đường, đột nhiên một chiếc xe ô tô theo hướng từ Tây sang Đông chạy nhanh tới, lúc đến trước mặt tôi bỗng nhiên quay đầu chạy về hướng Tây. Tôi tránh được xe này, ai ngờ sau chiếc xe này xuất hiện một chiếc taxi, lao thẳng vào tôi. Không đợi tôi kịp phản ứng, đầu xe đã đâm vào bánh trước xe đạp, tài xế cũng đã phanh lại.

Nhưng lực va chạm mạnh đột ngột đẩy tôi lùi lại mấy bước, hai tay tôi còn đang nắm ghi-đông xe đạp. Lúc tưởng chừng sắp ngã xuống đất, trong đầu tôi đột nhiên nghĩ không thể ngã xuống, nếu không tài liệu chân tướng trên giỏ xe sẽ rơi ra ngoài. Trong nháy mắt, tôi cảm giác có một lực lượng giữ tôi vững vàng, chân tôi đang khuỵu xuống rõ ràng lại đứng thẳng lên. Tôi liền nghe thấy có người bên đường hô lớn: “Xảy ra chuyện rồi.”

Lúc này, Pháp của Sư phụ xuất hiện rõ trong đầu tôi:

“tốt xấu xuất tự một niệm của người ta, sai biệt ở một niệm ấy đưa đến hậu quả khác nhau.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Tôi lập tức nghĩ mình không sao cả, không cần lo lắng, cầu xin Sư phụ hãy cứu đệ tử.

Lúc này người tài xế đã mở cửa ra khỏi xe, hét lớn với tôi: “Này, cô đi đường mà không nhìn cẩn thận, cứ đâm đầu vào ô tô!” Có lẽ anh ấy sợ bị tôi đổ lỗi, trước tiên đẩy trách nhiệm đi, vừa trách móc tôi vừa kiểm tra đầu xe ô tô có vấn đề gì không.

Bởi vì chân phải của tôi bị chân chống xe đạp đập vào, cảm giác rất đau, tôi theo bản năng dựa vào xe đạp, nhấc chân phải lên dậm xuống đất mấy cái cho hết đau nhưng không có tác dụng.

Tài xế phát hiện đầu xe không sao, có lẽ nhìn thấy bộ dạng rất đau đớn của tôi, liền hỏi tôi có sao không, có cần đi khám hay không. Tôi nhịn đau nói: “Không sao cả, tôi là người tu luyện Pháp Luân Công. Sư phụ chúng tôi không cho phép chúng tôi gây phiền phức cho người khác. Tôi sẽ không tìm anh gây chuyện.” Anh ấy nghe xong cũng yên tâm, thái độ mềm mỏng bảo tôi đi bệnh viện kiểm tra. Tôi nói rằng không cần.

Lúc này, sợ anh ấy vội rời đi, tôi nhịn đau tranh thủ thời gian khuyên anh ấy làm tam thoái, hỏi anh đã từng nghe về tam thoái để giữ bình an chưa; anh ấy nói không biết. Tôi nói với anh ấy: Có một cuốn sách tựa là “Cửu Bình Cộng sản Đảng”, cuốn sách này đã chỉ ra Đảng Cộng sản Trung Quốc chính là dựa vào bạo lực và dối trá để duy trì thống trị. Sau khi nó nắm quyền liền phát động các cuộc vận động Tam phản, Ngũ phản, Phản cánh hữu, Đại cách mạng văn hoá, năm 1999 lại bắt đầu bức hại Pháp Luân Công, toàn làm những việc thương thiên hại lý. Thiện ác hữu báo là đạo trời, hãy mau chóng thoái xuất khỏi các tổ chức đảng, đoàn, đội mà trước kia anh từng tham gia; lúc nó bị trời diệt anh sẽ không bị liên lụy. Anh ấy nói đã từng đeo khăn quàng đỏ. Tôi liền cho anh ấy một hóa danh, giúp anh ấy thoái xuất khỏi đội thiếu niên, cũng nói cho anh ấy biết vụ “tự thiêu ở Thiên An Môn” là giả tạo, để anh ấy ghi nhớ Pháp Luân Công là tốt.

Sau cùng, anh ấy lại hỏi tôi không sao chứ. Tôi giẫm chân hai cái, cảm thấy chân vẫn rất đau, nhưng tôi nói không sao, anh đi đi. Tôi liền để anh ấy đi.

Tôi đẩy xe đạp, muốn nhanh chóng đi sang bên kia đường, nhưng chân đụng một chút là đau. Tôi cố nén đau, từ từ băng qua đường, trong tâm nghĩ: Tôi còn hai tờ chân tướng chưa dán, tôi phải đi dán. Tôi chầm chậm lên xe, đạp về phía trước. Lúc này chân tôi đau đớn từng hồi, tôi cảm giác toàn thân bắt đầu phát lạnh, rùng mình mấy cái.

Trong đầu tôi cầu xin Sư phụ mau cứu đệ tử. Đạp xe được một lúc, tôi tìm được vị trí thích hợp dán một tờ chân tướng. Lúc tôi lên xe tiếp tục đi về phía trước, đột nhiên cảm thấy từng cơn gió mát thổi nhẹ qua, tôi không còn lạnh nữa! Tôi biết Sư phụ đang khích lệ đệ tử! Lúc này chân cũng không còn đau đớn nhiều như trước. Tôi lại đem tờ chân tướng còn lại đi dán tiếp, sau đó về nhà.

Về đến nhà, mặc dù cơn đau chân đã giảm bớt, nhưng tôi không dám chạy, đi lên gác cũng phải chậm rãi, động nhẹ cũng cảm thấy đau. Nhưng tôi kiên định tín tâm: Tôi là đệ tử của Sư phụ, không có chuyện gì, tất cả đều là hảo sự.

Trước đây ngồi học Pháp dưới đất, lúc đứng dậy tôi không cần dùng tay chống đất cũng có thể đứng lên. Nhưng sau khi bị xe đâm, cần dùng tay từ từ chống đất mới có thể đứng dậy. Có lúc trong đầu tôi xuất ra niệm đầu bất hảo: Liệu chân có việc gì không, sau này có khôi phục lại như trước hay không? Nhưng tôi liền lập tức bài trừ những tư tưởng bất hảo đó, học Pháp luyện công như bình thường, đi làm không chậm trễ.

Khoảng hai tháng sau, có một lần tôi ngồi xếp bằng học Pháp trên đất, chân phải lại bắt đầu đau đớn vô cùng. Tôi liền nghĩ, Sư phụ đang giúp tôi tiêu nghiệp, tiêu xong rồi sẽ lại ổn.

Lần đó khi học Pháp xong, chân phải của tôi hoàn toàn không đau nữa. Tôi lại quay về trạng thái như trước, không cần dùng tay vẫn có thể đứng dậy.

Từ khi tôi tu luyện Đại Pháp, không cần uống một viên thuốc nào, cũng không cần đi tiêm, thân thể vô cùng khỏe mạnh. Những bệnh như đau dạ dày, suy nhược thần kinh đều đã khỏi. Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp khiến tôi thật sự có được thân tâm khỏe mạnh. Đệ tử biết Sư phụ từ bi đang bảo hộ đệ tử, không lời nào có thể biểu đạt lòng cảm ân của đệ tử đối với Sư phụ. Đệ tử chỉ có thể theo lời Sư phụ, làm tốt ba việc để báo đáp ân Sư.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/6/6/修炼真善忍带给我神奇的人生际遇-440461.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/7/8/202148.html

Đăng ngày 01-05-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share