Bài viết của Pháp Giác, một học viên trẻ tại Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 11-04-2022] Tôi đã tu luyện hơn ba tháng. Tối hôm qua, tôi đã có một trải nghiệm trong một tiếng rưỡi đồng hồ, đây cũng là lần đầu tiên mà tôi thể nghiệm được sự bình tĩnh và tâm tính trầm ổn sau khi vượt quan.

Đó là [một trải nghiệm vượt quan] về phương diện sắc dục. Chuyện là, một ngày trước, tôi đã không giữ vững tâm tính về phương diện này, tôi cảm thấy rất hối hận, tôi đã tự tát vào mặt mình để nhắc nhở bản thân. Tôi vẫn luôn nghĩ, mình phải làm sao đây? Đến lúc rồi đấy. Sau việc đó, tôi thầm nghĩ, lúc bình thường mình không thể giải đãi nữa, vấn đề về phương diện này thường kéo theo rất nhiều tâm chấp trước, chẳng hạn như tâm tham thú hưởng thụ an dật, không muốn chịu khổ, không muốn phó xuất, thích xem những thứ của người thường v.v. đều sẽ dẫn khởi và tăng cường những thứ bất hảo này. Sau khi quyết định xong, mỗi sáng tôi đều tự đối chiếu bản thân, đầu tiên là xem mình đã làm được việc gì, và chưa làm được việc gì.

Hôm qua, sau khi thức dậy, tôi đi luyện công. Khi tôi luyện đến bài công pháp thứ năm, dưới hai bàn tay có cảm giác rõ ràng tiếp xúc với cụm năng lượng, hơn nữa là nó luôn chuyển động, nếu cố ý nhấn xuống một chút thì sẽ cảm thấy có trở lực. Sau đó, khi tôi phát chính niệm vào giữa trưa, bàn tay phải lập chưởng cũng có cảm giác tương tự, cảm thấy cụm năng lượng này luôn chuyển động, khi muốn đẩy bàn tay lập chưởng sang bên trái một chút, tôi cũng cảm thấy có trở lực. Khi đó, tôi nghĩ đây là Sư phụ đang khích lệ mình, để tôi có trải nghiệm trực quan về mặt cảm tính. Kỳ thực, một khoảng thời gian trước, ngày nào tôi cũng nằm mơ cảm thấy như vậy, cũng xem như là trải nghiệm trực quan về cảm tính.

Tối hôm qua, trước khi đi ngủ, sau khi phát chính niệm xong, một lúc sau, đột nhiên dục vọng trỗi dậy vô cùng mãnh liệt. Tôi vội nhớ lại hôm nay mình có chỗ nào không đúng, nghĩ đến lúc nghỉ trưa, đồng hồ báo thức reo hết lần này đến lần khác, và tôi đã ngủ gần hai giờ đồng hồ, nhưng ban đầu tôi vốn chỉ định chợp mắt khoảng 30 phút đồng hồ. Đây là biểu hiện của các chủng tâm thái như tham thú hưởng thụ an dật, không muốn chịu khổ, không muốn phó xuất v.v.

Khi này, tôi không ngừng đọc thuộc Pháp bằng cách nhẩm niệm thành tiếng, tôi cảm thấy cách học này có hiệu quả mạnh hơn so với nhẩm thuộc trong đầu. Sau đó, tôi cảm thấy thân thể mình chấn động, dường như tôi đã bình tĩnh hơn chút. Một lúc sau, dục vọng lại đến, và nó mãnh liệt hơn lần trước một chút. Tôi cảm thấy vô cùng khó chịu, tôi liền nhớ đến Pháp của Sư phụ:

“Lao thân bất toán khổ
Tu tâm tối nan quá
Quan quan đô đắc sấm
Xứ xứ đô thị ma
Bách khổ nhất tề giáng
Khán kỳ như hà hoạt
Cật đắc thế thượng khổ
Xuất thế thị Phật Đà”
(Khổ kỳ tâm chí, Hồng Ngâm)

Tạm dịch:

Nhọc thân không tính khổ
Tu tâm khó qua nhất
Cửa nào cũng phải qua
Chỗ nào cũng là ma
Trăm khổ cùng giáng xuống
Xem sẽ sống ra sao
Nếm đủ khổ trên đời
Xuất thế là Phật Đà

Tôi lại cảm thấy toàn thân chấn động, và dục vọng đã giảm bớt.

Tôi nghĩ mình phải hướng nội tìm thêm nữa, ngay khi này trong ý niệm, tôi nhìn thấy chủ nguyên thần của mình (nó không phải là cảnh tượng), toàn thân chứa đầy vật chất dơ bẩn, chủ nguyên thần quá mê, không thể trực quan cảm nhận những thứ này dơ bẩn đến nhường nào. Nếu nhìn từ tầng thứ cao, thì chắc chắn sẽ thấy những thứ vô cùng bất hảo. Những thứ này muốn thỏa mãn các loại dục vọng. Tôi nghĩ đến chúng đều là những thứ hình thành hậu thiên, không phải là bản tính tiên thiên của tôi, tôi cần nhanh chóng vứt bỏ chúng. Vậy tôi làm thế nào để vứt bỏ? Tôi bài xích chúng, dục vọng và cảm giác thôi thúc mãnh liệt chính là những thứ kia muốn, chứ không phải là bản thân tôi muốn.

Tôi đã nhận ra, mình cần có ý chí kiên cường, dù cho chúng biểu hiện mãnh liệt cỡ nào, tôi cũng phải làm chủ bản thân. Nhờ vậy, khi tôi nhớ đến Pháp, thân thể sẽ chấn động một chút, và dục vọng lại giảm bớt.

Tuy nhiên, trong cách ức chế này vẫn có chỗ tôi dùng ý chí để vất vả phân biệt rõ là những vật chất kia muốn, chứ không phải là tôi muốn. Đột nhiên tôi nghĩ tới, mình nhất định phải hướng nội lần nữa, chắc chắn vẫn còn thứ gì đó tôi chưa động chạm đến, nếu không sao tôi lại thấy khó chịu nhường này, cảm giác có lúc như trụ không vững. Cuối cùng tôi đã tìm ra, sâu thẳm trong tâm tôi có cảm giác “không nỡ bỏ”, nhìn thấy trên người đều là những thứ dơ bẩn mà còn cảm thấy tốt sao? Đây chẳng phải là bị mê hoặc rồi sao?

Tôi ngẫm nghĩ rốt cuộc mình không nỡ bỏ thứ gì, hóa ra là vì tôi biết chút kỹ thuật, có thể tìm thấy những thứ mà người khác không tìm được, trước đây tôi đã từng chủ động đi tìm nhiều thứ bất hảo, vả lại tôi đã tích lũy một số khả năng càng dễ phóng túng về phương diện này, chẳng hạn như kỹ năng dịch thuật tức thời qua công nghệ AI v.v. Đây cũng là nguyên nhân vì sao tôi lại có [chấp trước] mạnh mẽ về phương diện này.

Tôi cảm thấy mình đã tìm ra chấp trước, nhờ đó tôi cũng có thể ngộ trong quá trình [vượt quan] khó chịu đựng này. Nhớ lại nội dung của đoạn Pháp mà Sư phụ giảng, tôi ngộ ra rằng: Thế gian hiện nay đã đi đến bước này, đã đến giai đoạn cuối cùng của “diệt”, mọi thứ trên thế gian đều là biểu hiện như thế này, vậy nếu một người thuận theo đó trượt xuống tiếp, thì anh ta cũng biết rất nhiều về phương diện này, nhưng điều này không là gì cả, nó cũng giống như món quà của ma quỷ, là thuốc độc, không phải là bản sự. Tôi là người tu luyện Đại Pháp, nên khát khao về một cảnh giới quang minh, mỹ hảo và trang nghiêm thù thắng. Chính là mong đắc được những thứ tốt đẹp và mỹ diệu hơn.

Khi này, tôi cảm thấy từ đầu đến chân đều được tẩy tịnh một lượt, khác với cảm giác toàn thân chấn động trước đó. Ngay lập tức, tôi thấy mình thực sự được tẩy tịnh, tâm tính bình ổn. Mãi cho đến hôm nay, những thứ dục vọng kia cũng không xuất hiện lại nữa. Tôi đã xem đồng hồ, cả quá trình này kéo dài khoảng một tiếng rưỡi đồng hồ.

Đến nay, tôi chưa từng gặp những đồng tu khác, duy chỉ có một đồng tu mà tôi quen biết nhiều năm về trước, tuy nhiên tôi cũng rất ít liên lạc với anh ấy, vả lại tôi cũng không muốn mang đến phiền phức cho đồng tu. Trước đây, tôi nghĩ tự mình rất khó làm chủ bản thân, nhưng hiện nay chỉ cần tôi nhớ rằng có Sư phụ và có Pháp ở đây, thì mọi thứ đều sẽ trở nên tốt.

Trải nghiệm lần này đã tăng cường tín tâm của tôi. Tôi thực sự cảm nhận được cảm giác khi [ở trạng thái] thanh tĩnh và tâm tính bình ổn. Cuối cùng, tôi cũng hy vọng mình có thể tiếp tục tinh tấn, mỗi ngày không ngừng đối chiếu xem xét bản thân, chăm chỉ học Pháp, tín tâm kiên định, kiên trì luyện công, phát chính niệm đúng giờ, cứu độ thế nhân, thanh lý bản thân trước khi đi ngủ v.v., xem xét mình đã làm những việc cần làm chưa.

Tôi cần bước đi cho tốt con đường của mình. Trên hạt bụi nhỏ bé này, [tất cả] đều đang [chăm chú] nhìn, bản thân tôi cần chứng thực Đại Pháp thực sự có thể khiến cho sinh mệnh trở nên tốt. Sau khi đã có cơ sở tu luyện này, tôi không chỉ là đi tặng tài liệu chân tướng, mà còn phải đột phá về phương diện giảng chân tướng trực diện, có thể thuận theo chấp trước của những người khác nhau mà tháo gỡ thắc mắc cho họ, để họ được cứu độ. Nhận thức Pháp, kiên trì tu luyện và cuối cùng là tu thành, trở về ngôi nhà thực sự của chính mình.

Bên trên là sở ngộ tại tầng thứ cá nhân, học viên mới cần dĩ Pháp vi Sư, hết thảy mọi thứ đều dựa trên Pháp.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2022/4/11/新學員-第一次體會過關後的平靜與穩定-440743.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/3/11/207630.html

Đăng ngày 08-04-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share