Bài viết được đệ tử Pháp Luân Đại Pháp Đại Lục chỉnh lý

[MINH HUỆ 08-02-2023] Sự xuất hiện của khí công và công năng đặc dị bắt nguồn từ văn hóa truyền thống đã làm sống lại khát vọng của con người đối với Thần. Rất nhiều người ý thức được rằng, thần thoại, thần tích, thần thông, thần kỳ, thậm chí là thần thể trong truyền thuyết, hóa ra đều thực sự tồn tại.

Sau khi khí công trải đường, Pháp Luân Đại Pháp không chỉ mang lại cho mọi người sự giáo huấn của Thần, mà còn từ bi vô tỉ cung cấp cho con người một chiếc thang trở về Thiên quốc. Đây là sự vĩ đại nhất khi làm sống lại bản tính nguyên thủy nhất của con người, là sự vĩ đại nhất khi con người quay trở về thế giới của Thần. Hàng trăm triệu người đồng thời khôi phục chính tín đối với Thần, đồng thời cất bước trở về thế giới của Thần, thực sự là kinh thiên động địa, là sự kiện vĩ đại chưa từng có trong lịch sử.

Chúng tôi chia sẻ với bạn câu chuyện cảm động về các nhà khoa học, giáo sư, học giả, giáo viên, sinh viên, công nhân, nông dân, v.v. từ mọi tầng lớp và ngành nghề khác nhau, những người đã từ bỏ chủ nghĩa vô Thần và bước vào tu luyện Đại Pháp, đồng thời khám phá lý do vì sao con người lại đến thế gian, con người vì điều gì mà sống, mục đích và nơi trở về cuối cùng của nhân sinh là gì? Có lẽ sẽ mở ra cho bạn một cánh cửa, và mang lại cho bạn một sự hiểu biết hoàn toàn mới.

1. Trí huệ nhân sinh của một vị nghiên cứu sinh tại Đại học Thanh Hoa

Ông Vương Vi Vũ trưởng thành trong một gia đình theo chủ nghĩa vô Thần, học khoa học và kỹ thuật, ông mơ ước trở thành một kỹ sư xuất sắc, nhưng thuận theo kiến thức khoa học ngày càng gia tăng, ông không xua tan được những hoang mang trong tâm, tình cờ ông đọc được một quyển sách, và từ đó đã mở ra một cánh cửa. Tư tưởng và thế giới quan của ông phát sinh chuyển biến to lớn, vậy rốt cuộc quá trình này là gì? Sau đây là đoạn trích từ phần tự thuật của ông:

Quyển sách ‘Chuyển Pháp Luân’ đã mở ra cho tôi một cánh cửa

2023-2-7-200848-0--ss.jpg
Ảnh 1: Tu luyện Pháp Luân Công mang lại lợi ích sức khỏe và tinh thần cho ông Vương Vi Vũ, mở ra trí huệ nhân sinh.

Tôi trưởng thành trong một gia đình theo chủ nghĩa vô Thần, ông và bà của tôi đều là những người vô Thần dưới sự tuyên truyền chủ nghĩa vô Thần của Trung Cộng, tôi cũng lớn lên trong hoàn cảnh này, giáo dục mà tôi tiếp thu cũng đều là chủ nghĩa vô Thần.

Gì là tu luyện, gì là khí công, đó chỉ là một mớ hỗn độn trong đầu tôi. Khi đề cập đến tu luyện hay tín ngưỡng tôn giáo, đây là điều mà Đảng Cộng sản đã thấm nhuần trong tôi, khiến tôi cảm thấy đó là mê tín, đối với tôi mà nói chính là một chướng ngại rất lớn.

Năm 1995, tại Đại học Thanh Hoa, tôi đã xem phần giới thiệu về Pháp Luân Công. Pháp Luân Công là môn tu luyện Phật gia thượng thừa. Trong đó đề cập đến rất nhiều ưu điểm, ví dụ như khi chúng ta đi làm, khi đi học, có thể không có nhiều thời gian để luyện mỗi ngày. Nhưng công pháp này có thể đạt đến phương pháp công luyện người, khi bạn không luyện công, cũng có thể khiến bạn đề cao. Khi đó tôi nghĩ, trên trời dưới đất làm gì có chuyện tốt vậy chứ, như một miếng bánh rơi từ trời xuống vậy, do đó tôi không mấy tin.

Một hôm, tôi tình cờ nhìn thấy quyển sách “Chuyển Pháp Luân” ở nhà. Tôi cảm thấy quyển sách này nói đến một chuyện mà chưa ai từng nói với tôi trong suốt hơn 20 năm, vì vậy một cánh cửa đã mở ra trước mặt tôi, đó chính là cánh cửa bước vào (cảnh) giới tu luyện.

Khi tôi đọc Bài giảng thứ nhất, tôi thấy con người trước đây hướng đến sự mỹ hảo, khao khát thiện lương, và những người thiện lương hy vọng được chúc phúc bình an, từ đó diễn hóa ra cái gọi là Thần thoại, những điều này đều có thể thông qua tu luyện mà đạt được loại trí huệ tương đối cao này. Nhưng bạn cũng có thể phá bỏ cái khung nhận thức bất biến trong quá khứ này. Điều này khiến người ta rất phấn chấn. Và điều này có thể lý giải được từ vật lý học hoặc từ hiểu biết của bản thân. Đó là thông qua tu luyện đạt đến trí huệ khá cao. Như vậy, một số vấn đề có thể được nhìn thấy rõ ràng hơn, thấu đáo hơn. Tôi cảm thấy điều này có thể lý giải được.

Đối với thế giới mà tôi từng sống trước đây, thì đây là một thế giới hoàn toàn khác, hai thế giới này không hề có chút quan hệ gì với nhau. Và thế giới này lớn hơn, rộng hơn so với thể hệ ban đầu của tôi, giúp tôi có thể biết điều gì là quan trọng nhất đối với một người? Vì sao con người sống? Giá trị của sinh mệnh là gì? Nơi trở về của sinh mệnh là gì? Tôi phải làm công việc hoặc nỗ lực cụ thể nào, mới có thể đề cao chất lượng cuộc sống của tôi, mới có thể khiến tất cả những gì bên trong sinh mệnh tôi trở nên ý nghĩa hơn sau cuộc đời này. Đây là những điều tôi muốn nghĩ đến.

Nếu một người sống 100 năm thì có 36.500 ngày, bạn trải qua một ngày từ sáng đến tối, và 30.000 ngày này trôi qua trong chớp mắt. Vì vậy, 30.000 ngày này rất ngắn, và mỗi người đều là một bi kịch. Kết quả cuối cùng của một người, đó là, từ khi sinh ra cho đến khi kết thúc, theo chủ nghĩa vô Thần, thì sự kết thúc đó là cái chết hoàn toàn. Đó là bạn đã biến mất, không còn tồn tại, từ ngày bắt đầu sinh ra, là đã bị phán tử hình rồi, chỉ là trì hoãn chấp hành thôi. Đối với thời gian trì hoãn bao lâu, điều này không chắc chắn. Nhưng sẽ không thể vượt quá 100 năm, trong tình huống thông thường, sẽ không vượt quá 36.500 ngày.

Trong 30.000 ngày này, 1/3 thời gian dành cho việc ngủ, tám tiếng mỗi ngày. Vậy bạn chỉ thanh tỉnh 2/3 thời gian, và sẽ còn 20.000 ngày. Trẻ con trước 10 tuổi đang trong thời kỳ trưởng thành, và bạn cũng không thể làm được gì nhiều, vì vậy lại mất đi 1/10 nữa. Sau 60 tuổi, nếu theo lời của người bình thường, thì ước tính rằng tinh lực có thể rất hạn chế, lại mất đi 40%, chỉ còn lại 50% của một đời người. Dẫu bạn thực sự có thể kiểm soát cuộc sống của mình, một số người có tinh lực tương đối tốt, không tính đến bệnh tật, cũng chỉ sống hơn 10.000 ngày, vì vậy nhân sinh rất ngắn.

Do đó, rất nhiều, rất nhiều nhà triết học đều là những người chủ nghĩa bi quan, vì họ muốn làm những việc gì đó, nhưng họ lại không thể thay đổi thế giới này. Một chút cuộc sống hàng ngày mà con người có thể kiểm soát, chỉ có hơn 10.000 ngày, và phạm vi vận động này rất nhỏ rất nhỏ, vì vậy nhân sinh là một bi kịch.

Bởi vì 10.000 ngày, 20.000 ngày và 30.000 ngày này sẽ trôi qua rất nhanh, tôi muốn nhìn về lâu dài hơn, vì vậy cuộc sống của tôi trở nên rất có ý nghĩa. Tôi hy vọng liễu giải được thế giới này. Tôi hy vọng có thể xem xem thế giới này rốt cuộc là như thế nào.

Nếu tôi liễu giải không đúng về thế giới này, tôi sẽ phê phán nó, hoặc nói nó không tốt, nói nó không đúng, đây không phải là thái độ thực sự mà một nhà khoa học nên có. Và, nhà khoa học đều đưa ra lý do khi phủ định hay khẳng định bất cứ điều gì. Mặc dù nó không giống như khoa học thực chứng, tôi có thể dùng thực nghiệm để chứng minh, tuy nhiên tôi có thể thông qua tu luyện của mình, thể hội của mình, từ trong nhận thức của mình để chứng minh. Vì vậy đây cũng là một loại chứng minh. Chẳng qua loại chứng minh này không thể triển hiện cho người khác mà thôi.

Ví dụ về ‘Vấn đề liên quan đến thiên mục’ trong “Bài giảng thứ hai, Chuyển Pháp Luân”, tôi có thể hội sâu sắc như sau.

Thể ngộ về thiên mục

Vấn đề thiên mục có thể được nói đến nhiều hơn trong giới tu luyện, nhưng ít hơn trong cuộc sống hàng ngày. Trong quốc gia thể chế cộng sản, đặc biệt là Trung Quốc, nó thường bị dán nhãn là mê tín. Tuy nhiên, tôi có thể hội thiết thân về điểm này.

Khi tôi còn học cấp 2, mỗi khi đêm thâu tĩnh lặng, hoặc khi tôi đang tập trung học bài, ở vị trí giữa hai lông mày có một tác dụng ngoại lực rõ ràng. Tác dụng ngoại lực này, dường như dùng lực mạnh đẩy vào trong, xoay chuyển xoáy vào trong; hơn nữa nó rất mãnh liệt, năng lượng rất lớn. Vì lúc đó tuổi tôi rất nhỏ, không biết đây là chuyện gì, khi ấy rất lo lắng vấn đề sức khỏe bản thân. Tôi lo lắng không biết liệu trong não có sinh trưởng thứ gì không.

Vì vậy tôi nói cha mẹ giúp tôi tìm bác sĩ. Tôi đã tham khảo ý kiến ​​​​của nhiều bác sĩ phẫu thuật não, cuối cùng họ đưa ra kết quả gì nhỉ? Nói rằng bạn đang trong giai đoạn dậy thì, sẽ có một số thay đổi trong cơ thể. Và bạn, trong tâm có thể khó thích nghi với thay đổi này, nên sinh ra tâm lý nghi ngờ và gánh nặng, gọi là chứng nghi tâm.

Trong tâm tôi nghĩ, nếu tôi giải thích với họ, nếu tôi tranh biện với họ, tôi nói đây không phải là gánh nặng của tôi, mà xác thực là một loại cảm giác, một cảm giác rất mãnh liệt, thậm chí tôi có thể giúp nó xoa xoa vị trí này của tôi. Nếu tôi dự định giải thích, lại không thể đưa ra chứng minh, đầu tiên họ sẽ nói tinh thần tôi có vấn đề rồi.

Tôi không muốn bị người khác dán nhãn như vậy, tốt nhất tôi giữ im lặng, tốt nhất cũng không đề cập đến chuyện này nữa. Cứ mỗi đêm khuya yên tĩnh, đặc biệt là khi tôi dụng tâm học tập, thì nó rất mãnh liệt, cứ tiếp tục như vậy hơn 10 năm, cho đến khi tôi xem ‘Bài giảng thứ hai’ trong sách “Chuyển Pháp Luân”, giảng đến câu: “Miễn là tại đây những ai thật sự vứt bỏ tâm [chấp trước] đến đây học Pháp Luân Đại Pháp, thì ai cũng đều có cảm giác ấy; lực cũng rất lớn, đẩy vào phía trong.” Tôi hoàn toàn có loại cảm giác này. Vấn đề khiến tôi bận tâm hơn 10 năm lập tức minh bạch.

Trong tâm của một người bình thường, thiên mục mang màu sắc huyền bí nhất định. Trong quốc gia chủ nghĩa cộng sản, nó bị dán nhãn là mê tín. Có nhiều ý kiến ​​khác nhau về thiên mục, từ khi tôi đọc ‘Bài giảng thứ hai’ trong sách “Chuyển Pháp Luân”, tôi có lý giải và nhận thức của bản thân mình.

Tôi nghĩ rằng thiên mục này thực chất là một bản năng của con người, bản năng này cho phép bạn có thể nhìn thấy ánh sáng từ 400nm đến 700nm, nghĩa là bạn có thể nhìn thấy ánh sáng khác ngoài đỏ, cam, vàng, lục, lam, lam tím, có thể hình thành một hình ảnh trong đầu não bạn. Sau đó, điều này đòi hỏi rằng sau khi photon được hấp thụ từ mắt chúng ta, nó đi đến một bộ phận bên trong gọi là hoàng điểm, từ đó hình thành tín hiệu. Tín hiệu này được gọi là tín hiệu điện sinh học. Sau đó, nó đi đến dây thần kinh thị giác của bạn và hình thành hình ảnh trong não.

Ngược lại, nếu ánh sáng không nằm trong khoảng từ 400nm đến 700nm, chẳng phải con người không nhìn thấy sao? Hiện tại y học cho rằng không nhìn thấy. Nhưng trong Trung Y của Trung Quốc, hoặc trong giới tu luyện ở Trung Quốc, thì đều có thể nhìn thấy. Cũng chính là nói, nó có thể phát hiện ra những photon như vậy ngoài 400nm đến 700nm, thậm chí cả những phần nhỏ hơn, đều có thể nhìn thấy.

2023-2-7-200848-1--ss.jpg
Ảnh 2: Hiện tại, thể tùng quả đã được y học chứng thực.

Vậy theo phương pháp của họ, hình ảnh được hình thành chính tại phần này của thể tùng quả (giới tu luyện quá khứ gọi đó là nê hoàn cung), vậy nó không cần đi qua những thứ như mắt trong không gian này, nó hướng lên một chút giữa hai lông mày, có thể đối diện trực tiếp với thể tùng quả, do đó từ vị trí của thể tùng quả có thể tiếp nhận ánh sáng nhỏ hơn, sóng ánh sáng hoặc sóng ánh sáng dài hơn từ thế giới bên ngoài để tạo thành hình ảnh.

2023-2-7-200848-2--ss.jpg
Ảnh 3: Sơ đồ hình thành hình ảnh của thiên mục tại vị trí thể tùng quả.

Vậy nên có thể lý giải về mặt khoa học, còn về mặt giải phẫu học, người ta đã phát hiện ra rằng có một cơ quan cảm nhận tương tự như dây thần kinh thị giác ở vị trí thể tùng quả, và họ cho rằng đây là con mắt thoái hóa. Hiện nay khoa học đã chứng thực điểm này. Nó được bao bọc trong thời kỳ phôi thai và nó đã thoái hóa.

Thực chất liệu có thoái hóa không? Thái độ của giới tu luyện là khác nhau. Vì khi tôi xem quyển sách này, tôi chưa bao giờ nói chuyện với tác giả của quyển sách này về cảm giác của mình. Hơn nữa, cảm giác mà tác giả mô tả giống hệt như cảm giác của tôi, chưa kể còn cho tôi biết lý do tại sao.

Sau khi tu luyện Pháp Luân Công, ở vị trí này phía trên hai lông mày một chút, thường như hoa nở, đó là màu đen, màu đỏ giống như hoa nở vậy, càng mãnh liệt hơn. Không chỉ như hoa nở, còn có thể nhìn thấy những hình ảnh nhiều màu sắc hơn. Tôi cảm thấy đó là những thứ vượt quá 400nm đến 700nm được triển hiện trong não tôi. Nó đại biểu cho những thứ không nhìn thấy trong không gian này. Tuy nhiên, nó là một thứ tồn tại, và thứ này là một thực tế tồn tại.

Nó cũng giống như bàn, ghế trong thế giới này. Không gian khác cũng có một thế giới, thế giới đó đang triển hiện trước mắt tôi, và đây là điều rất tự nhiên. Điều này đã giải quyết được một số vấn đề khiến tôi bận tâm trong một thời gian dài, thay vào đó, tôi bắt đầu thấy quan tâm.

Chịu thiệt là phúc, khai mở trí huệ nhân sinh

2023-2-7-200848-3--ss.jpg
Ảnh 4: Quyển sách “Chuyển Pháp Luân” khiến ông Vương Vi Vũ thông hiểu đạo lý chịu thiệt là phúc.

Khi tôi xem đến ‘Bài giảng thứ ba’, tôi nhận thấy quyển sách này càng khiến tôi quan tâm hơn. Bởi vì quyển sách này trực chỉ nhân tâm. Trong đó dạy tôi chịu thiệt là gì, và trong cuộc sống chịu thiệt ra sao. Quyển sách đã giải đáp được một lời giáo huấn truyền thống mà cổ nhân đã dạy chúng ta: Chịu thiệt là phúc.

Tất cả những sách tôi đọc đều cho tôi biết cách phát triển kỹ năng của mình, cho dù là kỹ năng khoa học, hay là phương diện đối nhân xử thế, làm thế nào khiến người khác thích bạn, làm thế nào để bạn có được địa vị xã hội cao hơn, làm thế nào có thể sống một cuộc sống tốt hơn, và mang lại cho gia đình bạn một cuộc sống tốt hơn, tất cả đều là những cuốn sách như thế này. Đó là dạy bạn cách trở thành một người nổi bật trong xã hội.

Còn quyển sách này không nói về vấn đề này. Không phải nói người nổi bật là không tốt, nhưng về phương diện cảnh giới, quyển sách này hoàn toàn khác với khái niệm cảnh giới. Điều mà quyển sách này nói với tôi là, vì sao bạn phải có thể chịu thiệt trong quá trình tiếp xúc với mọi người, phải có suy nghĩ này, phải có phong thái này. Hơn nữa còn phải vui vẻ chịu thiệt. Chịu thiệt mới là điều tốt nhất đối với cá nhân bạn, vì sao chịu thiệt là phúc, quyển sách đã giảng cho tôi đạo lý này.

Tôi cảm thụ sâu sắc rằng, nếu dùng lời của người dân phổ thông mà nói, nếu nói bạn là người rất có hàm dưỡng, rất có phong thái, không để tâm chuyện nhỏ, không so đo tính toán. Mọi người sẽ cảm thấy người này có trình độ, người này có hàm dưỡng rất sâu, người này rất có đạo lý. Từ đó rất kính trọng bạn, rất tôn trọng bạn.

Vì sao nhỉ? Ấy là trong nội tâm con người đều có một khát vọng, mọi người đều biết điều gì gọi là tốt, điều gì gọi là không tốt. Và, sau khi quyển sách này giảng ra đạo lý ấy, từ trong tâm tôi có một đáp ứng, tôi cảm thấy những gì quyển sách nói đặc biệt đúng. Nếu ai ai cũng đều như vậy, xã hội này sẽ trở nên tốt đẹp vô tỉ, và mỗi người sẽ không còn thống khổ nữa.

Ví như khi bạn hận người khác, bạn không thể khiến người bị hận tổn hại bất cứ điều gì, chỉ có thể tổn hại tâm lý chính bạn, bởi vì bạn đang hận người khác. Nếu bạn đối xử tốt với người khác, theo cách tương tự, bạn sẽ cảm thấy tâm trạng vui vẻ.

Trên bề mặt là thái độ của bạn đối với người khác, thực chất là việc liệu bạn có thiện đãi bản thân hay không, đây là trí huệ nhân sinh. Quyển sách này giáo dục mọi người cách trở nên trí huệ hơn, chứ không phải giáo dục bạn cách trở nên thông minh hơn. Thông minh là tai thính mắt tinh, rất có thể gặp chuyện sẽ không dễ chịu thiệt. Trí huệ chính là đạo đức, chính là phải có tâm tính rất cao.

Chủ nghĩa vô Thần là sự dối trá của ma đỏ Trung Cộng, chủ nghĩa vô Thần đang hại người. Chúng tôi mong chờ một ngày mà sự tín ngưỡng vào Chân-Thiện-Nhẫn và sự kiên trì vào thiện lương của các học viên Pháp Luân Công có thể được nhiều người chấp nhận hơn. Nhưng đây không chỉ là vì tín ngưỡng, mà là vì cứu nhiều người hơn, khiến nhiều người hơn nữa có thể nhìn thấu sự đầu độc và lừa dối của tà đảng cộng sản, có thể nhận biết chân tướng, có thể quay về với thiện lương, có thể tự chuộc lỗi chính mình, có thể trải ra con đường về Trời của bản thân.

(Còn tiếp)

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/2/8/456549.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/3/11/207624.html

Đăng ngày 07-04-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share