Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 28-11-2022] Cha tôi đã 101 tuổi nhưng ông ấy rất khỏe mạnh và tràn trề sinh lực. Không những vậy, cha tôi thần trí thanh tỉnh, lại có thể tự chăm sóc bản thân khiến cho nhiều người rất ngưỡng mộ và tò mò hỏi về bí quyết trường thọ của ông.

Cha tôi là một giáo viên đã về hưu, từng dạy rất nhiều học sinh trong suốt sự nghiệp của mình. Ông ấy là người thẳng thắn và trung thực, không bao giờ cố tâng bốc giám sát cấp trên và luôn yêu thương học sinh. Vào lúc đó lương tháng của ông khoảng 70 Nhân dân tệ, còn mẹ tôi là một kĩ sư của một doanh nghiệp nhà nước với lương tháng chỉ 30 Nhân dân tệ.

Ngoài hỗ trợ cho 5 anh em chúng tôi, cha mẹ tôi còn phải gửi tiền về cho ông bà chúng tôi mỗi tháng. Mặc dù tài chính của gia đình hạn hẹp, cha tôi luôn rất hào phóng với những học sinh đang cần giúp đỡ về tiền bạc. Trong những năm giảng dạy sau này của cha tôi, một người đồng nghiệp từng là cựu học sinh của ông đã qua đời khi còn trẻ. Vợ của người đồng nghiệp đang không có việc làm còn con trai họ bị cắt giảm biên chế. Vì thế trong vài năm, cha tôi đã cho họ 500 đến 1000 Nhân dân tệ ngay trước mỗi kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán để giúp đỡ gia đình họ.

Vào lúc tôi được ra tù sau khi thụ án 12 năm vì không từ bỏ đức tin vào Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã bị sa thải và chồng tôi bị ép buộc phải ly hôn với tôi. Tôi chuyển đến sống với cha tôi, vì mẹ tôi cũng đã qua đời khi tôi đang còn trong tù.

Cha tôi lo sợ rằng tôi sẽ lại bị bức hại bởi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) nên ông theo dõi tôi rất kỹ lưỡng. Ông ấy không cho tôi ra ngoài thường xuyên và không cho các đồng tu ghé thăm tôi. Khi tôi giảng chân tướng, ông lại không sẵn lòng lắng nghe hay đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Tôi đã nhờ các đồng tu lắp đặt Đài Truyền hình Tân Đường Nhân (NTDTV) cho chúng tôi. Dần dần, cha tôi nhận ra các chương trình của NTDTV là thông tin không kiểm duyệt và khác xa với tuyên truyền của ĐCSTQ. Ông ấy thay đổi quan điểm và hai cha con chúng tôi đã có thể trò chuyện thoải mái với nhau hơn. Cha tôi giờ đây xem Tân Đường Nhân mỗi ngày.

Sau khi chúng tôi chuyển đến một căn hộ 3 phòng ngủ mới mà cha tôi được lãnh vào kì phân nhà, tôi lắp đặt một cái máy in trong phòng ngủ và bắt đầu làm tài liệu giảng chân tướng. Cùng lúc đó, tôi tận dụng chuyên môn của mình để lắp đặt hệ thống máy tính cho các đồng tu và tham gia vào nhiều hạng mục giảng chân tướng khác nhau. Cha tôi lúc đầu hơi lo lắng nhưng sau đó đã bằng lòng.

Cha tôi cũng tìm giúp tôi một vị trí làm lao công trong trường học của ông. Công việc này đảm bảo tiền mưu sinh cơ bản của tôi mà lại không chiếm dụng nhiều thời gian.

Nhờ xem NTDTV, cha tôi đã dần nhận ra một cách thấu đáo bản chất tà ác của ĐCSTQ. Khi tôi đề nghị ông thoái xuất khỏi ĐCSTQ một lần nữa, ông vui vẻ đồng ý. Cuộc đời của cha tôi như là được hồi xuân vậy. Cha tôi trở nên khỏe mạnh hơn lúc trước. Ông ấy cũng thấu hiểu và ủng hộ mọi việc tôi làm, không làm phiền tôi những lúc các đồng tu tìm đến tôi để bàn công việc nữa. Cha tôi hy vọng mình có thể sống đủ lâu để chứng kiến ngày tàn của ĐCSTQ tà ác. Dù không bao giờ uống rượu, cha tôi nói chắc chắn sẽ uống để chúc mừng ngày ấy!

Trong thời gian chiến dịch “xóa sổ” của ĐCSTQ [nhằm cưỡng ép các học viên Pháp Luân Đại Pháp nằm trong danh sách đen của chính quyền phải từ bỏ đức tin], tôi bị theo dõi bởi nhiều cảnh sát cải trang thường dân. Một ngày đầu tháng 2 năm ngoái, nhiều cảnh sát đột nhập vào nhà chúng tôi và lục soát. Cha tôi bị làm cho tỉnh giấc. Ông ấy hét lên: “Các người đang làm gì vậy?!” Cảnh sát muốn lục soát phòng của ông, bị ông hét đáp trả: “Các người muốn làm gì? Đây là đồ của tôi!”

Một viên cảnh sát thấy lịch giảng chân tướng dán trên tủ áo khoác của cha tôi, bèn gỡ nó xuống. Anh ta cũng nhìn thấy tấm thẻ treo “Chân-Thiện-Nhẫn” và tính gỡ nó xuống nốt. Cha tôi bước tới chỗ anh ta lúc anh ta đang giật tấm thẻ treo, ông ấy yêu cầu đưa ra lý do: “Sao các người cư xử như quân cướp vậy?“

Cha tôi lấy nạng chống của mình đánh vào chân viên cảnh sát khi anh ta đứng lên giường tôi để lục tủ quần áo của tôi. Cha tôi yêu cầu cảnh sát trưởng tự ghi tên mình ra, nhưng anh ta không dám. Anh ta đã bị cha tôi doạ.

Mặc dù đã bị lấy đi tài liệu chân tướng, máy tính và máy in, nhưng nhờ sự bảo hộ của Sư phụ và thái độ cứng rắn của cha tôi nên cảnh sát không dám bắt tôi. Họ không bao giờ quay lại sách nhiễu tôi nữa. Cha tôi đã thu xếp cho tôi sống ở dưới quê chúng tôi một thời gian. Sau khi tôi quay lại, tôi mua thêm thiết bị và tiếp tục in tài liệu giảng chân tướng tại nhà.

Cha tôi vừa đón sinh nhật lần thứ 100 của ông vào tháng 5 năm ngoái. Nhiều cựu học sinh của ông ấy đến chúc mừng sinh nhật. Họ cùng nhau hồi tưởng lại những lần cha tôi vì người quên mình mà giúp đỡ khiến họ vô cùng biết ơn. Cha tôi đã rất vui vào hôm đó.

Gia đình tôi giờ đây gồm 5 thế hệ với hơn 20 thành viên. Cha tôi giờ đã là cụ cố. Các thế hệ trẻ trong gia đình đều sống tốt và ghé thăm ông rất thường xuyên.

Tôi biết cha tôi đã được ban phước lành bởi vì ông đã tử tế và hào phóng với học sinh trong suốt cuộc đời mình. Ông ấy bảo vệ tôi, một học viên Đại Pháp, và đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ tà ác. Ông ấy đã tích đức và được ban một cuộc sống trường thọ, nhiều phước báu. Trong xã hội nhân loại, cha tôi như một cây cổ thụ to lớn che chắn tôi khỏi giông bão để tôi có được cuộc sống ổn định và đi trên con đường cứu người thời Chính Pháp và tu luyện. Tất cả những điều này chính là sự an bài từ bi của Sư phụ. Con xin cảm tạ Sư phụ!

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/11/28/452171.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/1/2/205966.html

Đăng ngày 29-03-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share