Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 17-08-2022] Một buổi chiều, nhà tôi đột nhiên có tiếng gõ cửa. Trước đó, người thân của tôi đã cảnh báo rằng cảnh sát có thể đến bắt tôi vì tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Tôi không mở cửa và nhẩm Pháp trong đầu, rồi cố gắng trừ bỏ tâm sợ hãi.

Một lúc sau, viên cảnh sát gọi cho mẹ tôi, mẹ tôi về nhà và mở cửa cho anh ta. Mẹ tôi tin vào tuyên truyền của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và rằng cuộc bức hại là chính đáng. Bà đã làm nhiều điều bất kính với Đại Pháp. Tôi cảm thấy khó có thể hòa hợp với bà và chúng tôi không mấy thân thiết. Tôi cảm thấy hơi oán giận bà ấy.

Tôi nhớ đến Pháp của Sư phụ:

“Vô luận trong hoàn cảnh nào cũng không hề theo yêu cầu, mệnh lệnh hay chỉ thị của tà ác.” (Chính niệm của đệ tử Đại Pháp có uy lực, Tinh tấn yếu chỉ II)

Tôi đã không hợp tác với cảnh sát. Mẹ tôi liên tục kể xấu tôi, nói rằng tôi có vấn đề về thần kinh và tôi đã không tốt với mẹ, v.v. Tôi nhận thấy thật nguy hiểm nếu tôi không thu xếp ổn thỏa mọi việc trong nhà. Nhưng viên cảnh sát không nghe mẹ tôi nói và hỏi: “Nếu cô ấy có vấn đề tâm thần, liệu cô ấy có thể thi đỗ đại học không?” Nhưng mẹ tôi vẫn tiếp tục phàn nàn.

Sau đó dì tôi tới. Dì cố trấn an viên cảnh sát rằng tôi đã ngừng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã ngắt lời dì mấy lần, thế là dì ấy nổi giận. Họ cùng nhau tấn công tôi, nhưng tôi không để tâm và rất bình tĩnh. Không ai có thể ngăn cản tôi tu luyện. Bất cứ điều gì họ nói đều không ảnh hưởng đến tôi.

Một cảnh sát yêu cầu tôi hợp tác với họ, rồi hỏi tôi có muốn đi học đại học không. Tôi nhắc với họ về nguyên tắc ‘thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo’. Tôi cũng nói rằng tất nhiên là tôi muốn đi học đại học, sẽ là rất tồi tệ nếu họ làm cho tôi không thể đi học, và họ sẽ bị quả báo.

Họ lôi tôi vào xe cảnh sát. Tôi phát chính niệm và cầu xin Sư phụ Lý Hồng Chí (người sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) giúp mình. Khi chúng tôi đến đồn cảnh sát, họ kéo tôi vào phòng thẩm vấn. Họ yêu cầu tôi mở khóa điện thoại di động, nhưng tôi đã từ chối.

Một số người trong số họ túm lấy tay tôi đặt lên màn hình điện thoại di động của tôi. Tôi nắm chặt tay và ngăn họ lại. Sau đó, họ dùng vũ lực ấn ngón tay cái của tôi lên màn hình nhiều lần, nhưng điện thoại di động của tôi không mở khóa. Khi nghĩ lại sự việc này, tôi nhận ra thật tuyệt vời. Chắc chắn Sư phụ đã bảo hộ tôi. Bây giờ tôi có thể dễ dàng mở khóa điện thoại di động của mình bằng cách chỉ chạm nhẹ ngón tay cái vào nút bấm. Khi ở đồn cảnh sát, điện thoại của tôi không mở khóa, chắc hẳn là do tôi đã yêu cầu điện thoại di động niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”, và chiếc điện thoại di động đã thực sự khôn ngoan để ngăn chặn cảnh sát làm điều ác.

Sau đó, họ cố gắng sử dụng phương pháp nhận dạng khuôn mặt để mở khóa điện thoại di động của tôi. Họ cố gỡ khẩu trang của tôi ra, nhưng tôi từ chối hợp tác. Họ đã cố gắng hết sức nhưng không thành công. Sau đó, họ lại thẩm vấn, nhưng tôi không trả lời bất kỳ câu hỏi nào. Sư phụ đã gia trì cho tôi suốt chặng đường. Nên tôi đã không sợ hãi.

Tôi không ngừng nói với họ rằng tôi sẽ không hợp tác vì tôi không muốn họ làm bất cứ điều gì xấu, mà sẽ gây hại cho họ trong tương lai. Quan trọng là tôi phải cho họ biết điều đó, nếu không họ sẽ nghĩ tôi cố tình chống lại họ.

Họ hỏi tôi tại sao tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nói với họ: “Trước đây, tôi bị trầm cảm và muốn tự tử. Sư phụ của Pháp Luân Đại Pháp bảo tôi đừng tự tử, vì vậy tôi vẫn còn sống. Bây giờ tôi sống một cuộc sống hạnh phúc và tốt đẹp. Pháp Luân Đại Pháp đã cứu mạng tôi. Nếu không tôi đã không còn ở đây.”

Tôi không sợ bị bức hại, nhưng tôi hiểu rằng ngay từ đầu tôi không nên bị bức hại. Tôi đến đây để chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh, không phải để chịu bức hại. Tôi hoàn toàn sẽ không thừa nhận nó. Tôi sẽ không để cựu thế lực hủy hoại chúng sinh. Việc tôi bị bức hại này là do cựu thế lực làm. Tôi nhất định không chấp nhận nó, quyết tâm phủ nhận và thanh trừ nó.

Tôi liên tục cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Tôi phát chính niệm, học thuộc Pháp và hướng nội. Trong vùng của tôi chỉ có hai học viên Đại Pháp: tôi và một học viên khác. Nếu tôi bị giam giữ, học viên kia sẽ cảm thấy thế nào? Tôi cảm thấy buồn và tiếc, nhưng tôi nhận ra rằng mình đã quá đa cảm, tôi nên quy chính điều này.

Sau đó tôi hướng nội. Gần đây tôi đã dành rất nhiều thời gian để xem các trang web của người thường. Tôi đã oán hận mẹ mình. Tôi đã không cẩn thận với các vấn đề an ninh. Đôi khi tôi đã chưa đủ kính Sư kính Pháp. Tôi đã không luyện công trong một thời gian dài. Tôi đã không tập trung khi phát chính niệm. Tôi đã không sạch sẽ và phòng ở thì bừa bộn. Ngoài ra, tôi còn có các tâm chấp trước như: tự mãn, ham muốn sắc dục, tật đố, an dật và lười biếng, v.v. Tôi có rất nhiều vấn đề. Nhưng niềm tin của tôi vào Đại Pháp là vững chắc. Bất kể tôi có thiếu sót gì hay nhiều đến mức nào, tôi không muốn cựu thế lực lợi dụng mình; Tôi muốn Sư phụ bảo hộ tôi.

Tôi phải hướng nội xem mình có đang bị bức hại hay không. Tôi không nên đợi cho đến khi có vấn đề lớn xuất hiện. Tôi phải chính lại bản thân mình càng sớm càng tốt.

Tôi đã nhắc đi nhắc lại với họ rằng Pháp Luân Đại Pháp là hợp pháp ở Trung Quốc. Tôi yêu cầu họ cho tôi xem bất kỳ tài liệu nào chỉ ra rằng Pháp Luân Đại Pháp là bất hợp pháp. Họ không tin tôi. Tôi cảm thấy lòng từ bi của mình không đủ mạnh, nên cầu xin Sư phụ ban cho tôi lòng từ bi. Tôi phải tu xuất tâm từ bi. Tôi cảm thấy buồn cho những người cảnh sát đó. Họ hỏi tôi tại sao tôi lại khóc. Tôi nói rằng tôi đã khóc vì tiếc cho họ và khuyên họ đừng tiếp tục làm điều xấu nữa.

Dù có cố gắng thế nào, cảnh sát cũng không thể khiến tôi hợp tác với họ. Chỉ còn một cảnh sát và một nữ nhân viên ở lại. Tôi đã giảng chân tướng cho viên cảnh sát và anh ta đã chấp nhận những gì tôi nói. Sau đó, một số cảnh sát khác đến và bảo tôi ký vào bản phán quyết, nhưng tôi từ chối.

Cho dù họ nỗ lực đe dọa tôi thế nào, tôi không hề sợ. Họ đọc phán quyết và một văn bản khác. Quyết định cuối cùng của họ là họ sẽ trì hoãn bản án do đang có đại dịch. Một cảnh sát dẫn tôi ra ngoài và tôi rời khỏi đồn cảnh sát một cách an toàn.

Tôi hiểu rằng không phải họ trì hoãn bản án, mà là tà ác ở các không gian khác đã bị giải thể. Tôi trải qua con đường vòng này trong tu luyện bởi vì tôi đã có những thiếu sót. Tôi đã không tu luyện một cách nghiêm túc, và điều đó không nên xảy ra lần nữa. Nó gây ra sự hiểu lầm giữa những người thường. Tôi đã làm hoen ố thanh danh của Pháp Luân Đại Pháp. Tôi cũng đã trải nghiệm sự an bài của Sư phụ. Nếu lúc đó tôi mở được khóa điện thoại di động của mình, mọi thứ sẽ không diễn ra như vậy. Con cảm ơn Sư phụ đã bảo vệ con.

Mẹ tôi và một người họ hàng đang đợi tôi bên ngoài. Họ không hiểu nhiều về Pháp Luân Đại Pháp và nói những điều bất kính về Đại Pháp. Khi tôi tới, họ không nói gì cả. Mẹ tôi ôm tôi thật chặt và tôi cũng làm như vậy. Chúng tôi lặng lẽ bước đi trong đêm tối. Tôi cảm thấy ‘phần biết’ của mẹ đang đợi tôi đến cứu mẹ. Họ hẳn phải biết sự thật và nhìn thấy sự tà ác của ĐCSTQ rồi, họ chỉ không dám nói ra thôi.

Tôi sẽ cố gắng trở thành một đệ tử tu luyện tinh tấn. Tôi sẽ học Pháp một cách nghiêm túc, hướng nội, hoàn toàn phủ nhận bức hại của tà ác, chứng thực Pháp và đường đường chính chính bước đi trên con đường tu luyện dài nhưng rất hẹp. Tôi không nên vấp ngã một lần nào nữa. Con cảm tạ Sư phụ đã từ bi bảo hộ và gia trì cho con!

Tôi hy vọng rằng các học viên khác có thể học từ kinh nghiệm của tôi và phủ nhận bức hại.

Xin vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp. Xin hãy nhớ rằng chúng ta nên dĩ Pháp vi Sư (lấy Pháp làm thầy).

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/8/17/447184.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/11/4/204602.html

Đăng ngày 18-03-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share